“Thượng du Hoàng Hà gồm đoạn, khi xưa được ôm ấp trọn vẹn bởi vòng tay nhân từ của Mubyasei, Chí cao trường sinh Thần ngữ trị Thiên Đường ban phước chúng sinh.
Mubyasei ban cho Erma một vùng thảo nguyên xanh bạt ngàn nơi Erma sống hòa đồng với thiên nhiên, chăn nuôi dê cừu và quan trọng nhất là ngựa, món quà và cũng là người bạn thân mà Mubyasei vĩ đại tạo ra để dạy cho Erma về tự do, tình thân và sự dũng cảm.
Đã từng có một thời, vương quốc của Erma trãi rộng từ cao nguyên Tây Tạng đến khắp miền Tây Lương, Hà Sóc và Quan Trung.
Dân Erma bản nguyên cũng hiền lành sởi lởi, con gái con trai không phân biệt, hết thảy đều yêu thích rong ruỗi cùng những người bạn chân trên thảo nguyên xanh ngàn dặm, và cũng yêu ca hát nhảy múa dưới ánh trăng nguyện cầu thái bình hạnh phúc.
Mãi cho đến một ngày, một dân tộc khác xuất hiện tại Quan Trung.
Hoa Hạ!
Họa Hạ vốn chỉ là một bộ tộc nhỏ co cụm dưới chân núi Hoa Sơn, nhiều đời tộc trưởng từng thử dùng vũ lực để mở rộng địa bàn nhưng đều không thành công, chỉ đến khi vị trí tộc trưởng rơi vào tay một người tên là Công Tôn Hiên Viên thì mọi việc thay đổi.
Tài năng kinh tế quân sự của Công Tôn Hiên Viên cũng không mấy nổi trội so với các đời cha ông hắn, nhưng hắn sở hữu một năng lực vượt xa các đời trước cộng lại.
Tu thân!”
Kể đến đây, vị trung niên nam tử dừng lại nở nụ cười nhìn đám người xung quanh, tay nâng lên bát rượu sữa ngựa, sởi lởi mời hết từng người nói:
“Toại có chút khát, uống một chút, uống một chút cho sảng cổ họng rồi nói tiếp.
Mọi người cũng uống đi chứ!
Đều là đặc sản thảo nguyên, có gì mà ngại ngùng?!”
Nói rồi dơ bát lên trời nói:
“Cảm tạ Mubyasei ban thưởng!”
Sau đó sảng khoái đổ ừng ực vào mồm.
Những người khác cũng thoải mái cười to nhấc lên rượu của mình cùng chung vui.
Có lẽ vì quá tò mò với phần tiếp theo của câu chuyện, một vị tráng nam da ngăm nhanh chóng uống xong phần mình, đưa tay quệt giọt trăng vương trên râu nhọn:
“Minh chủ!
Chuyện tiếp theo thế nào?
Công Tôn Hiên Viên giỏi tu thân nhưng tu thân là sao?”
Đối diện với hắn, một trung niên hơn tuổi cũng gật đầu nói:
“Văn Ước nha,
Ngươi nói trước hết tóm tắt lại phần hôm qua mà sao ta thấy còn lâu hơn đi gánh nước lên núi.
Bớt đổ nước dọc đường, vào chuyện chính đi!”
Người kể chuyện cười nói:
“Tiền Linh Vương tử chớ gấp.
Bắc Cung huynh chớ gấp.
Toại nói hôm nay nói xong thì hôm nay nhất định nói xong.
Cương lĩnh của chúng ta, sao có thể chậm trễ.
Ta cũng như mọi người ở đây, chúng ta đều hi vọng Erma biết mình là ai, phát tích từ đâu.
Chẵng ai muốn làm nô lệ cho người Hán cả, chẵng ai muốn làm Khương nhung cả!
Quay lại câu chuyện, trước hết trả lời Tiền Linh Vương tử.
Thứ gọi là ‘Tu thân’ chính là tu luyện thân thể sao cho ấy ấy được tốt để sinh được nhiều con gái xinh đẹp và con trai tốt mã”
“Phụt!”
- Một ngụm sữa ngựa phọt ra.
“Thọ Thành huynh?
Có chuyện gì sao?”
- Người kể chuyện giả vờ nghiêm túc hỏi.
Đám người gặp chuyện này đều cười vang màn trướng.
Người được gọi là Thọ Thành lau miệng rồi chỉ mặt hắn mắng một tràng:
“Văn Ước!
Ta nói ngươi bịa chuyện cũng có mức độ thôi.
Hai nhà chúng ta tuy nhiều đời sinh sống trên thảo nguyên Erma nhưng dù sao tổ tiên cũng từng là người Hán, từng tự nhận là con cháu Hoàng Đế.
Ngươi mợ nó, mô tả Công Tôn Hiên Viên thành ngựa giống là thế nào?”
Màn trướng lại lần nữa vang trời tiếng rộn ràng nhiệt khí của đám mãnh nam.
Người kể chuyện trợn to mắt ngây thơ hỏi ngược lại:
“Thọ Thành huynh cũng từng lót dép ngồi trước cửa Thái Học mấy năm.
Đừng nói với ta là huynh không biết Hoàng Đế Nội Kinh là thứ đồ gì!
Bắc Cung huynh nghe nói cũng từng nhập môn Thái Thanh cầu đạo mà phải không?
Không chỉ Nho môn mà cả Đạo môn cũng ghi nhận công dụng thực sự của Hoàng Đế Nội Kinh là …”
Nói đến đây thì tắt tiếng, nở một nụ cười gian trá đê tiện, chọc cho đám người cười banh cả trướng.
Người được gọi là Bắc Cung trước hết nín lại, cưỡng chế mình bình tĩnh mở miệng:
“Tốt, tốt, biết, biết!
Đều là anh em đổi ngựa cùng cưỡi chung.
Nói mãi chuyện đen tối khi trước làm gì?
Chúng ta hiện giờ là Erma đầu lĩnh, không phải là tù trưởng Khương nhung thuộc Hán.
Thờ phụng Chí Cao Thiên Thần Mubyasei, không phải Khổng Mạnh Lý Trang.
Mau vào đề đi, nhớ đừng có nói xàm nữa!”
Người kể chuyện cũng gật đầu cười thân thiện:
“Nghe Bắc Cung huynh!
Ta tuy bịa một phần nhưng cũng dựa trên sự thật.
Công Tôn Hiên Viên nạp Khương nữ cho con trai mình rồi lại gã con gái cho Khương vương Ứng, dùng biện pháp thông gia kết minh để mượn tạm Quan Trung năm”
“Ê!”
- Một âm cảnh báo vang lên sau quả hài nhãm.
Người kể chuyện cười hiền hòa giải thích:
“Bắc Cung huynh nóng làm gì?
Từ thời Hiên Viên và Ứng đến nay quả thật khoảng năm, Quan Trung lần lượt vào tay Hạ, Thương, Chu, Tần, Hán, có một lần nào quay lại với vòng tay Mubyasei sao?”
Người được gọi là Thọ Thành cũng lên tiếng công nhận đó không phải hài nhãm:
“Văn Ước nói vậy cũng có lý!
Hiện giờ chúng ta đang muốn công vào Quan Trung.
Dùng lời lẽ như vậy có thể kích phát cơn giận và đấu chí của các dũng sĩ!”
Người được gọi là Bắc Cung vuốt râu ngẫm nghĩ chốc lát rồi gật đầu nhìn người kể chuyện chớp mắt ra hiệu.
Người kể chuyện thấy thế lại nói tiếp:
“Quan Trung như lòng chảo, bốn bề là núi, không nuôi nổi ‘bộ lòng ngựa vĩ đại’ của Công Tôn Hiên Viên, nhưng được một ưu điểm là ‘nắm tay siết lại, thiên hạ không thể công’ bởi vì ở cái thời hồng hoang tiền sử ấy sông núi cách trở chính là thành lũy kiên cố nhất.
Lặp lại chiêu cũ, Công Tôn Hiên Viên lấy Quan Trung làm bệ, tiến hành sinh nở thông gia xung quanh, lực ảnh hưởng của Hoa Hạ cũng mở rộng dần ra xung quanh cho đến khi đụng phải một đối thủ cứng rắn là liên minh các tộc Vu ở Hạ Du Hoàng Hà, lúc này đang do minh chủ Xi Vưu của tộc Cửu Lê lãnh đạo.
Đồng bằng hạ du Hoàng Hà khi đó quá mức trù phú, hơn xa những nơi mà Công Tôn Hiên Viên từng nhìn thấy, cũng bởi thế mà ‘bộ lòng đẩy vị chua lên não’, Công Tôn Hiên Viên tung chiêu quá gấp gáp rồi lộ ra sơ hở, dẫn đến sự nghi ngờ từ Xi Vưu …”
Tiền Linh Vương tử cau mày giơ tay chặn lại:
“Minh chủ!
Đang nói chuyện tổ tiên của người Erma chúng ta, sao lại nói sang cái gì mà Vu, Cửu Lê, Xi Vưu gì lung tung vậy?”
Người gọi là Bắc Cung mở miệng nói thay:
“Này dễ hiểu thôi.
Hán triều hãy còn dũng mạnh
Muốn đánh bại họ thì không chỉ mỗi mình dũng sĩ Erma mà tất cả mọi dân tộc bị áp bức phải đoàn kết với nhau.
Erma, Hung Nô, Tiên Bi, Cửu Lê, Ô Hoàn, thậm chí Ba, Thục, Bách Việt.
Càng quan trọng là người Hán hiện giờ không chỉ mạnh về quân lực, mà còn mạnh về sức ảnh hưởng trong tâm tưởng.
Trong tộc ta có không ít người lấy việc học chữ Hán làm tài giỏi, lấy việc được triều đình Lạc Dương công nhận làm vinh hoa, thói xấu nịnh Hán, hám Hán tuy không đến mức tràn lan nhưng chính là tai họa ngầm.
Muốn triệt để tiêu diệt hiện tượng này thì tốt nhất là dùng đòn tư tưởng, biến người Hán trở thành đê hèn tục tiểu, không đáng cho con dân của Mubyasei ngưỡng mộ”
Nói đến đây thì hướng về người kể chuyện làm dấu hiệu khen thưởng:
“Văn Ước quả là cao kế!”
Người kể chuyện nở một nụ cười vui vẻ đón nhận sau đó hơi chúc đầu xuống làm bộ suy nghĩ, đáy mắt xẹt qua một vệt thâm hiểm rồi chóng vánh lặn mất tăm:
“Xi Vưu nhận ra âm mưu của Công Tôn Hiên Viên, nhưng liên minh Vu tộc khi đó cũng giống người Erma chúng ta, đều hiền lành yêu chuộng hòa bình.
Cuối cùng Xi Vưu chỉ có thể lấy đơn đấu làm sách lược, mượn cơ hội liên minh Vu tộc cử hành lễ hội để đưa ra lời thách đấu với Hoa Hạ.
Điều kiện là Hoa Hạ thắng thì chiều theo ý Công Tôn Hiên Viên, cho phép Hoa Hạ gia nhập vào liên minh, cho phép Công Tôn Hiên Viên tranh cử chức minh chủ kỳ sau.
Còn nếu Hoa Hạ thua thì dĩ nhiên là Công Tôn Hiên Viên phải mang bộ tộc trở lại Quan Trung và thề không bao giờ bén mãng đến Trung Nguyên nữa.
Liên minh Vu tộc hàng năm đều cử hành lễ hội thể thao thượng võ cho nên dũng sĩ nhiều như mây trời, không kém gì Erma chúng ta, nếu như so đấu công bằng thì Hoa Hạ chắc chắn thua xa.
Công Tôn Hiên Viên bèn nghĩ ra kế mời Erma chúng ta đến tham dự.
Tổ tiên Ứng khi đó thừa hưởng dòng máu yêu tự do của Chí Cao Thiên Thần ban tặng, từ lâu đã nghe qua về Trung Nguyên tươi đẹp mà chưa có lần được ghé thăm vì cách trở Quan Trung, lại ngại ảnh hưởng đến sinh hoạt của đồng minh Hoa Hạ bởi Công Tôn Hiên Viên nhiều lần đánh tiếng từ chối.
Nay thì bảo Hoa Hạ nghèo khó nên xấu hổ gặp người, mai thì bảo bắt đầu gieo hạt sợ ngựa vào phá hư.
Bổng một ngày Công Tôn Hiên Viên đích thân tới mời thì Ứng liên vui vẻ đáp ứng ngay mọi điều kiện mà không chút toan tính hay ước đoán lòng dạ đối phương bởi vì bản thân quá chân thành, quá tin tưởng Công Tôn Hiên Viên.
Chuyện ấy trở thành bi kịch!
Trong buổi lễ hội đấu võ, Công Tôn Hiên Viên không hề báo trước nội quy cho Ứng, lại dùng con trai của chính hắn, cũng chính là người đã cưới em gái Ứng để làm mồi nhữ.
Xi Vưu không hề hay biết chuyện này, bởi sớm khinh ghét Công Tôn Hiên Viên, nghe con trai hắn lên đài thì để cho mãnh tướng Khoa Phụ ra tay toàn lực.
Kết quả là con trai của Công Tôn Hiên Viên bị đánh cho bầm dập chỉ chừa một hơi theo quy định của lễ hội.
Con gái Erma nổi tiếng yêu kính chồng bởi vì tin rằng chồng mình là do Nguyệt Thần se duyên, vậy nên khi nhìn thấy tình cảnh của chồng thì con gái của Ứng đã khóc lóc van nài cha báo thù.
Ứng không được Công Tôn Hiên Viên báo trước quy định, nổi giận đùng đùng lên đài đánh chết Khoa Phụ.
Chiến tranh vì thế nổ ra!
Công Tôn Hiên Viên mặc dù mê hoặc được một bộ phận trong liên minh Vu tộc nhưng bởi vì tài thao lược kém xa Xi Vưu nên bị đánh thua xiểng liễng, Quan Trung xuýt nửa bị công phá.
May là ngay lúc ấy tổ tiên chúng ta cứu giúp kịp thời mới thoát nạn này.
Ứng tính tình rộng lượng, tại trước trận tiền, nhận sai xin lỗi Xi Vưu, hứa dùng hậu lễ kinh bái Khoa Phụ, đem bài vị của hắn đưa vào núi thiêng của người Erma nơi Đệ Nhị Thiên Thần, Thần Núi ngủ say, đồng thời cũng nguyện ý bồi thường tổn thất cho tộc Cửu Lê bằng hàng vạn trâu cừu dê ngựa.
Trung Nguyên khi đó trù phú vô cùng, không thiếu thú lớn, Xi Vưu đồng ý với lời đề nghị của Ứng nhưng không yêu cầu trâu cừu dê ngựa mà muốn Ứng khuyên Công Tôn Hiên Viên sống an ổn nơi Quan Trung, chớ lại sớ rớ đến Trung Nguyên nữa.
Chiến tranh vì thế mà tạm hoãn.
Nói hoãn là bởi Công Tôn Hiên Viên chỉ vờ đáp ứng lời giảng hòa của Ứng nhưng lại ngấm ngầm đâm bị thóc, chọc bị gạo, rãi lời đồn nói xấu Xi Vưu tàn bạo, rồi còn thông gia với Thần Nông thị ở Kinh Bắc hiện giờ.
Khi Xi Vưu mất chức minh chủ, Công Tôn Hiên Viên chớp thời cơ ấy mang theo Hạn Bạt đến mời Ứng xuất lĩnh dũng sĩ Erma vào Trung Nguyên, hứa hẹn chia đều nam, bắc Hoàng Hà, Erma lấy Hà Bắc, Hoa Hạ lấy Hà Nam.
Ứng mặc dù yêu quý Hạn Bạt nhưng làm người thành tín, lại thêm mưu kế thông gia bị Công Tôn Hiên Viên dùng quá nhiều nên cũng lờn, nên Ứng không mắc kế mỹ nhân mà còn một lần nữa khuyên Công Tôn Hiên Viên chớ dấy binh đao hại muôn người.
Công Tôn Hiên Viên ỷ Quan Trung bế tắc khó công, thế là nổi giận đùng đùng mang Hạn Bạt trở về, đem làm mồi dụ mãnh tướng Hậu Nghệ và Bàng Mông, là hai thần tiễn dưới trướng Xi Vưu, muốn mê hoặc họ bắn lén ám sát thủ lĩnh.
Bàng Mông bị dụ dỗ thành nội ứng, lại thêm có Thần Nông thị thay vị trí của Erma chúng ta, thực lực của phe Hoa Hạ hầu như không xuy giảm.
Mà Xi Vưu thì đã khác xưa, bị chúng bạn xa lánh, thế lực suy yếu nghiêm trọng, cuối cùng chiến bại bỏ mình, Cửu Lê tan rã, phần lớn Vu tộc bị Hoa Hạ thôn tính.
Viêm Đế sau này cũng bởi tin lời Công Tôn Hiên Viên mà bị giết, đất tổ cũng mất, tàn dư Thần Nông thị bỏ chạy đến Kinh Nam, được Bách Việt thu dưỡng.
Có Trung Nguyên trù phú nuôi dưỡng, Hoa Hạ trở nên cường thịnh, Hạ và Thương còn chưa làm gì được Erma chúng ta, nhưng đến Chu, Tần và Hán thì thế cục đã thành tình cảnh như hiện giờ.
Sự việc về sau không cần ta nói chắc hẵn mọi người cũng biết.
Mấy chuyện này Hán quan rao giảng quá nhiều rồi, Thái học nói mãi mòn tai rồi
Cơ Xương mở Tây Kỳ thành lập Khương địa, sau Tần Mục chinh Tây đem đất tổ của Erma chúng ta nhập vào đất Tần, cũng học theo Cơ Xương, gọi chúng ta là Khương.
Rồi thì Doanh Chính tàn bạo, Lưu Bang bất nhân, Lưu Triệt ngược ngạo, Lưu Tú gian trá, cho đến bây giờ Lưu Hoành hèn kém chính là thời cơ để Erma chúng ta khôi phục lại vinh quang của tổ tiên, lần nữa tiếp dẫn anh sáng thiên đường, mời Chí Cao Vĩ Đại Mubyasei ban phước tộc ta!”
Đám thủ lĩnh Khương nghe thế đều hô to tán đồng, hào khí nhất thời bay cao lan rộng như muốn đạp mây chạm trời, tỏa khắp thảo nguyên.
Người được gọi là Thọ Thành cũng gật đầu:
“Diệu, thật là tuyệt diệu!
Hoàng Đế, Ứng Long, Xi Vưu, Viêm Đế, thật thật giả giả.
Dân Cửu Lê và dân Bách Việt mà nghe chuyện này thì không chừng sẽ nguyện ý cùng chúng ta nổi dậy”
Người gọi là Bắc Cung lại lắc đầu:
“Trông chờ không được.
Cưu Lê hiện giờ chỉ còn nhúm nhỏ nơi núi rừng Từ Châu.
Dân số không biết được mấy vạn.
Bách Việt từ sớm đã tan rã, so với nội bộ Erma chúng ta thì càng chia năm sẽ bảy nhiều.
Ít nhất thì những người ở đây hôm nay có thể đại diện cho thành Erma, mà Bách Việt nào có được điều kiện tương tự?
Ta cảm thấy so với Cửu Lê và Bách Việt thì Hung Nô và Tiên Ty mới tính là đắc lực.
Cùng một mặt trận, có thể chia sẽ bớt hỏa lực cho chúng ta”
Người kể chuyện cũng gật đầu nói:
“Cho nên mới nói quan trọng là ‘ngựa giống’!”
Cả đám nhíu mày không hiểu, duy chỉ có người được gọi là Bắc Cung thì như bừng tỉnh:
“Đúng vậy nha!
Không phải Hán triều vẫn thường rao giảng rằng tổ tiên của người đại mạc là con của Hoàng Đế tranh ngôi thất bại mà phẫn uất rời đi Trung Nguyên sao?”
Lúc này, người được gọi là Thọ Thành lúc này cũng hiểu ra, hét lớn:
“Thì ra là vậy!
Hahaha!
Thông gia nha, bất kể con trai hay con gái của Công Tôn Hiên Viên đều từng cưới dũng sĩ và nguyệt nữ Erma, tổ tiên của Hung Nô và Tiên Bi đều có một nửa máu Erma nha!
Hahahaha!”
Tiền Linh Vương tử lại xùy cười nói:
“Ai bảo một nửa?!
Chí ít thành (%)!
Bọn họ thờ phụng Trường Sinh Thiên cũng giống như chúng ta thờ phụng Chí Cao Thiên Thần.
Bọn họ yêu tự do, biết chăn thả, giỏi cưỡi ngữa, phong tục lễ hội cũng giống chúng ta hơn người Hán nhiều”
“Đúng, Đúng, Đúng!”
“Hahahaha!”
- ------------
Quan Trung tiền tuyến, Đồng Quan.
“Cấp báo!
Đặc sứ triều đình mang theo chiếu chỉ của bệ hạ đến!
Hiện giờ còn cách cửa đông dặm!”
Thủ tướng Đồng Quan nghe thế liền xuất lĩnh chư tướng ra cửa đông chờ.
Chốc lát sau,
“Thuận lòng trời, theo vận nước, hoàng đế ban chiếu:
Lệnh Đồng Quan thủ tướng, Trung Lang Tướng Trương Ôn rời nhiệm vụ, nhanh chóng thống lĩnh vạn quân theo đường Vũ Quan vào Nam Dương, trấn thủ Uyển thành,
Ban Trương Ôn chiếu lệnh chiêu binh, có quyền chiêu mộ binh tướng tới vạn, quân lương sẽ do nghĩa sĩ Hoàng Thừa Ngạn cung cấp.
Hoàng đế đã đóng ấn, khâm thử!”
- Từ Phụng đọc đến đấy thì bảo thái giám tùy tùng lấy ra chiếu lệnh chiêu binh giao cho Trương Ôn rồi cười niềm nở bảo:
“Chúc mừng Trương Trung Lang thoát ly đất cằn, từ đây đại bàng dương cánh bay vạn dặm.
Có Giang Nam minh hội nhiệt tình quyên góp, quân binh của ngài mặc sức rong ruỗi Trung Nguyên, thành lập khoáng thế công.
Mong Trương Trung Lang giúp ta gửi lời hỏi thăm đến Hoàng công!”
Trương Ôn từ một kẻ bị chê xuất thân man địa lại làm đến tận Trung Lang Tướng, được giao trấn thủ nơi trọng yếu như Đồng Quan, cho nên hiển nhiên không phải loại thất phu ngu ngốc, hiểu được đạo lý quan hệ xã giao.
Vậy nên dù không ưa thái giám nhưng Trương Ôn vẫn cúi đầu nhận chỉ rồi tươi cười gật đầu đáp ứng Từ Phụng.
Từ Phụng lại lấy ra một tờ chiếu đọc:
“Thuận lòng trời, theo vận nước, hoàng đế ban chiếu:
Thăng Giáo Úy Hồ Chẩn làm Đồng Quan thủ tướng, chịu trách nhiệm phòng thủ phản loạn Khương Nhung, đồng thời tích cực hỗ trợ vận chuyển binh tốt, ngựa chiến và lương thảo từ Quan Trung vào Hà Nội, chuẫn bị cho chiến sự bất cứ lúc nào.
Hoàng đế đã đóng ấn, khâm thử!”
Sau khi Hồ Chẩn tiếp chỉ, Từ Phụng lại cười bảo:
“Chúc mừng Hồ Giáo Úy được giao trọng trách.
Tây Lương tuy là đất cằn sỏi đá nhưng cũng rộng lớn ngàn dặm.
Vả lại còn đâu bằng nhà mình phải không?
Xin gửi lời HỎI THĂM của CHÚNG TA đến Thái Thú Hà Đông”
Cùng một câu tương tự nhưng thái độ nhấn mạnh luyến láy khác hẵn, mùi tiền từ hướng Đông nổi lên, bổng chốc át đi gió cát từ hướng Tây thổi đến.
Hồ Chẩn cười haha:
“Sẽ, sẽ!
Cảm ơn Từ Thường Thị.
Nhà Chẩn ngay cạnh nhà Trọng Dĩnh công.
Từ khi còn nhỏ đã cùng em gái phụ giúp Đổng thái phu nhân nhặt củi nấu nước.
Thường nói bán anh em xa, mua láng giềng gần …”
Từ Phụng xua tay nói:
“Ấy ấy!
Chớ nói như vậy.
Thái Thú Hà Đông vừa mới dâng trọng lễ vào Vĩnh Lạc cung làm quà mừng thọ Thái Hậu”
Hồ Chẫn nghe vậy gãi đầu xấu hổ nhưng lập tức cười haha nói:
“Cảm ơn Từ Thường Thị chỉ điểm!”
Trương Ôn nhìn cảnh này không được nữa, vội vàng nhắc thủ tướng mới của Đồng Quan mời đoàn đặc sứ vào quan nghĩ ngơi, còn bản thân thì rời đi, lấy cớ chỉnh đốn binh mã cho kịp thời gian mà chiếu lệnh yêu cầu.
.