Lời mắng của Vệ Lạc khiến quân Tấn cảm thấy thống khoái, người Tấn vốn tính cách nghiêm túc, thích làm việc theo quy tắc, từ trong xương cốt đã căm ghét sự vô sỉ của người Sở, giờ đây Vệ Lạc giúp họ xả giận, nàng chỉ cần vừa đi ra, chúng quân sĩ liền tỏ vẻ cung kính vô cùng.
Nhưng lúc này Vệ Lạc không có tâm trạng để hưởng thụ sự tôn kính của mọi người. Trận chiến với Sở là lần đầu tiên trong đời nàng chỉ huy đại quân tác chiến, hơn nữa, đối mặt lại là cường địch như nước Sở, lại là thời điểm tuyệt đối không thể thua trận, thế nên Vệ Lạc rất nghiêm túc.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày kia chính là ngày quyết chiến đã định với quân Sở.
Vệ Lạc với tư cách là thống soái tam quân, lúc này đang ngồi ngay ngắn trong điện, phía trước nàng, chúng tướng quân chia làm hai hàng ngồi quỳ.
Vệ Lạc một thân hồng bào, đầu đội mũ hầu phu nhân, ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm chúng tướng lĩnh.
Chúng tướng cũng đang nhìn nàng, chờ nàng lên tiếng.
Trong không gian yên tĩnh, Vệ Lạc nghiêm túc, thanh âm rõ ràng nói: "Chư quân, ngày kia là thời cơ quyết chiến với Sở." Dừng một chút, nàng hơi nâng giọng, nói thêm: "Chư quân cho rằng, khi ta đối mặt với quân Sở lần nữa, liệu có thể đường đường chính chính đánh một trận không?"
Chúng tướng trao đổi ánh mắt, thấp giọng bàn luận.
Trong tiếng bàn luận, Vệ Lạc thong thả ung dung nâng chung rượu tứ phương, chậm rãi nhấp hai ngụm.
Một lát sau, một vị tướng quân chợt lớn tiếng nói: "Quân Sở đã bị phu nhân thóa mạ, ngày mai hẳn là không dám giở trò quỷ!"
Vệ Lạc nhìn hắn, trầm giọng nói: "Quân Sở nếu đã làm thì phải làm đến cùng, vậy thì sẽ làm thế nào?"
Chúng tướng sững sờ.
Vệ Lạc không chú ý tới, câu thành ngữ "Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng" từ trong miệng nàng nói ra, lại là lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử. Hơn nữa, sau khi từ miệng nàng nói ra, câu thành ngữ này đã được hậu thế ghi nhớ.
Trong một hồi im lặng, Vệ Lạc ngửa người ra sau, ánh mắt lẳng lặng lướt qua chúng tướng: "Còn có ý kiến gì không?"
Một vị tướng quân đứng dậy, chắp tay nói: "Không biết phu nhân có ý định gì?"
Nghe vậy, Vệ Lạc ưỡn thẳng lưng, ánh mắt trong trẻo lướt qua từng người, chậm rãi nói: "Quân Sở dùng âm mưu quỷ kế khiến hơn hai vạn tướng sĩ của ta chết nơi đất khách quê người! Còn khiến phu chủ của ta bị thương nặng gần như hấp hối. Nhục nhã như vậy sao có thể bỏ qua? Nguyện lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!"
Lời nàng vừa dứt, chúng tướng liền nhìn nhau, ý của Vệ Lạc rất rõ ràng, nàng cũng muốn dùng âm mưu quỷ kế đối phó quân Sở.
Vệ Lạc thấy chúng tướng xì xào bàn tán cùng do dự, nàng lên tiếng: "Nhưng," khiến mọi người đồng thời nghiêm nghị lắng nghe. Khóe miệng Vệ Lạc nhếch lên, lạnh lùng nói, "Nước Tấn ta là ai? Là đường đường trượng phu! Ý của ta, trước là lấy âm mưu quỷ kế trả lại cho chúng! Sau là lấy đường lối chính đạo mà công kích! Hừ! Nước Tấn ta là ai? Âm có thể thắng, dương cũng có thể thắng! Trận chiến này sẽ là trận chiến tranh bá!"
Ý của Vệ Lạc là, nàng chuẩn bị trước dùng thủ đoạn âm mưu làm quân Sở rơi vào thế hạ phong, sau đó dùng biện pháp đường đường chính chính đánh bại quân Sở.
Vệ Lạc dõng dạc nói ra những lời đó, ánh mắt lẳng lặng đảo qua, thanh âm vững vàng hỏi lại: "Chư quân còn có ý kiến gì không?"
Một vị tướng Tấn đứng dậy, chắp tay nói với Vệ Lạc: "Phu nhân nói đúng. Quân Sở lấy âm mưu quỷ kế thắng chúng ta, chúng ta thật sự không phục. Nếu phu nhân có kế sách hay, không chỉ đánh bại quân Sở bằng âm mưu quỷ kế mà còn có thể đi đường lối chính đạo, khiến quân Sở có đi mà không có về, chúng ta tất nhiên là vui mừng khôn xiết."Lời hắn ta vừa dứt, một vị tướng quân khác liền nói: "Không được, không được! Quân Sở vốn là man di, chúng có thể vô sỉ, nhưng chúng ta đường đường là người Tấn sao có thể bắt chước? Kẻ xưng bá nhất định phải lập đức. Tuyệt đối không thể dùng âm mưu quỷ kế!"
Vệ Lạc trầm mặt, âm thầm cười lạnh: Thời đại đã thay đổi, âm mưu quỷ kế sẽ trở thành vương đạo!
Lời vừa dứt, lại có một vị tướng quân đứng lên. Hắn ta cao giọng nói: "Người Tấn ta binh hùng tướng mạnh, thất bại lần trước là do chủ quan khinh địch, lần này, nếu quân Sở lại dùng hỏa ngưu tấn công, quân ta nhất định sẽ không rối loạn nữa."
Lời này vừa ra, Vệ Lạc phải trợn trắng mắt. Chẳng lẽ, hắn cho rằng quân Sở chỉ biết dùng hỏa ngưu để tấn công?
Một vị tướng quân khác cũng đứng dậy, người này râu quai nón, vẻ mặt hào phóng, gân cổ lên nói lớn: "Phu nhân từng mắng quân Sở vô sỉ, tính như phụ nhân. Chúng ta nếu cũng không biết xấu hổ làm giống bọn họ, chẳng phải cũng như phụ nhân sao? Cho dù phu nhân vốn là phụ nhân, có thể chịu đựng không hổ thẹn, chúng ta là đại trượng phu, thật sự hổ thẹn!"
Lời này vừa ra, Vệ Lạc mím môi.
Người này lại nói, nàng là phụ nhân tự nhiên có thể học theo sự vô sỉ của người Sở, nhưng bọn họ là nam nhân, bọn họ không thể làm loại chuyện này.
Nghe thấy tiếng xì xào bàn tán phía dưới, Vệ Lạc rất bất ngờ. Nàng không nghĩ chúng tướng quân lại cố chấp đến vậy, nàng vốn tưởng rằng sau khi trải nghiệm chiêu thức của quân Sở, bọn họ sẽ vui vẻ ăn miếng trả miếng, lấy quỷ trị quỷ, nhưng không ngờ hơn phân nửa đều không đồng ý.
Nghĩ lại cũng đúng, quan niệm đã ăn sâu bén rễ, muốn lật đổ trong một sớm, nói dễ hơn làm.
Vệ Lạc nghĩ nghĩ, không biết vì sao lại có chút muốn thở dài. Chúng tướng cố chấp như vậy, nói theo hướng tốt, tất nhiên là có phong phạm của một nước lớn, nói theo hướng xấu, lại là không theo kịp sự phát triển của thời đại.
Thấy chúng tướng bàn luận càng lúc càng sôi nổi, người ủng hộ nàng chỉ có một vài người, Vệ Lạc thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: "Việc này trọng đại, ta sẽ cùng quân thượng thương nghị, để ngài ấy quyết định."
Nàng vừa nói xong, chúng tướng đồng thời lộ ra vẻ mặt hài lòng, thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ chắp tay với Vệ Lạc, cao giọng nói: "Phu nhân nói chí phải!"
Vệ Lạc càng thêm buồn bực, quát: "Lui đi, ngày mai lại bàn."
"Tuân lệnh!"
Mọi người vừa lui ra, Vệ Lạc liền đi về phía cung điện của Kính Lăng.
Nàng buồn bực đi đến trước giường Kính Lăng, thở dài nói với hắn: "Ta muốn trước dùng âm công, sau dùng dương sách, không ngờ chư tướng phản đối kịch liệt."
Nói đến đây, nàng không nhịn được nói thêm một câu: "Người Sở như thế, người Tấn vẫn cứ cố thủ lễ nghi này. Nếu quân Sở lại dùng âm mưu thì phải làm sao?"
Kính Lăng quay đầu nhìn nàng.
Thấy vẻ mặt buồn bực của nàng, hắn không khỏi đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt v e đôi môi anh đào của nàng.
Vệ Lạc nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn.
Trong sự ôn nhu đó, Kính Lăng vẫn luôn trầm ngâm.
Không biết bao lâu sau, hắn trầm giọng gọi: "Người đâu!"
Một kiếm khách bước ra, chắp tay nói: "Có!"
"Truyền lệnh của ta, phu nhân là thống soái tam quân, mọi việc đều có thể quyết định! Nếu có quyết sách, chúng tướng đều phải tuân theo!"
"Tuân lệnh!"
Cho đến khi kiếm khách đi xa, Vệ Lạc vẫn ngơ ngác nhìn Kính Lăng.
Sau một lúc lâu, nàng ngốc nghếch chớp chớp mắt, "Sao vậy?"
Kính Lăng nhìn nàng, cười nhạt một tiếng: "Tiểu Nhi, dù sao nàng cũng là phụ nhân, tuy có lệnh của ta, chúng tướng vẫn có thể không phục."
Vệ Lạc trợn tròn mắt.
Nói như vậy, ý tưởng của nàng bị phản đối, không phải hoàn toàn vì người Tấn không biết tuỳ cơ ứng biến, ngoan cố thủ cựu, mà còn vì nàng không có uy tín, chúng tướng lĩnh có cảm xúc mâu thuẫn với mệnh lệnh của nàng?
Trong lúc Vệ Lạc trợn mắt cứng lưỡi, Kính Lăng đưa tay ra, vỗ vỗ lên bàn tay nhỏ của nàng, ôn nhu nói: "Nàng vốn là phụ nhân, âm mưu dương sách đều có thể làm! Người Sở vô sỉ đã lâu, nếu nàng có thể khiến chúng khiếp sợ thì sau này sẽ không còn lo lắng gì nữa!"
Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Kính Lăng lại nói "nếu nàng có thể khiến chúng khiếp sợ, thì sau này sẽ không còn lo lắng gì nữa."
Thì ra, hắn giao quân đội của mình cho một phụ nhân như nàng thống lĩnh, là vì nghĩ, nếu nàng có thể chấn nhiếp người Sở thì sau này nàng sẽ được an toàn.
Nam nhân này, luôn luôn trong lúc vô tình đã suy xét tất cả cho nàng.
Vệ Lạc mím môi gật đầu, nàng tươi cười rạng rỡ với Kính Lăng, nhẹ nhàng nói: "Tuân lệnh!"
Vệ Lạc thong thả đứng dậy, hành lễ với Kính Lăng, rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Mệnh lệnh của Kính Lăng được nhanh chóng truyền đạt cho chúng tướng. Quả nhiên, sau khi nhận được mệnh lệnh, chúng tướng lập tức trở nên im lặng chấp nhận lời đề nghị của Vệ Lạc.
*****
Ngày mai là ngày ước chiến của hai quân Tấn - Sở.
Đại doanh của quân Sở đóng tại Nhung Nguyên cách năm mươi dặm. Trên Nhung Nguyên, thi thể của hơn hai vạn quân Tấn đã được đồng đội đưa về.
Bây giờ là buổi tối, đại doanh đèn đuốc sáng trưng, trong doanh trướng của chúng tướng thỉnh thoảng bay ra mùi rượu thịt.
Khi Sở Chiêu vương bị Vệ Lạc bức tự sát, đã từng hạ lệnh, con cháu đời sau không được phép mang theo nữ nhân trong quân doanh. Cho nên hiện tại, dù chúng tướng Sở có buông thả đến đâu, trong quân doanh cũng không có tiếng nữ nhân nào truyền ra.
Trong doanh trướng Sở rộng lớn, tiếng cười đùa ồn ào vang lên khắp nơi. Ngọn đuốc cháy rừng rực. Bên ngoài doanh trướng không có lính canh, không có bất kỳ binh lính phòng thủ nào.
Khi tướng Tấn bất ngờ dẫn theo 500 người âm thầm đuổi tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi âm thầm thở dài, thầm nghĩ: Buông thả như vậy, thật là một đòn có thể đánh tan!
Khi họ đến, nhận được lời dặn của Vệ Lạc, kỵ binh đi nhẹ nhàng, vó ngựa được bọc vải bố, hiện tại bọn họ đi vào doanh trại Sở lại như vào chỗ không người.
Công tử Bất Ly ngồi trong quân trướng, vừa nhâm nhi rượu vừa nhỏ giọng bàn chuyện với tướng lĩnh bên cạnh.
Hắn ta đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận tiếng la hét! Cùng với tiếng la hét còn có ánh lửa bùng lên.
Chúng tướng nhìn nhau nghi hoặc trong chốc lát, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, trong nháy mắt, một quân sĩ xông vào.
Quân sĩ này mồ hôi nhễ nhại, trên mặt còn có khói bụi đen. Hắn ta nhìn công tử Bất Ly, run rẩy nói: "Công, công tử, không biết vì sao, chuồng trâu ngựa đột nhiên bốc cháy!"
Chuồng trâu ngựa đột nhiên bốc cháy?
Chúng tướng rùng mình đứng bật dậy, sắc mặt đại biến.
Công tử Bất Ly cấp bách nói: "Nhanh chóng dập lửa!"
Dứt lời, hắn ta vung tay áo vội vàng chạy ra khỏi doanh trướng.
Bên ngoài doanh trướng đã hỗn loạn tột độ!
Hướng Đông Nam, nơi có chuồng trâu ngựa đang bốc cháy rừng rực.
Chuồng trâu ngựa thời đại này khác với đời sau. Chúng võ sĩ tự mang phụ binh, tự mang chiến xa tác chiến. Vì vậy mỗi một con ngựa, mỗi một con trâu đều có chuyên gia trông coi.
Để tiện lợi, những con trâu ngựa, những chiến xa cùng với những phụ binh chăm sóc chúng sẽ ở riêng một dãy doanh trướng, dãy doanh trướng này còn được gọi là chuồng trâu ngựa!
Hiện tại, chính là chuồng trâu ngựa như vậy bốc cháy.
Nhưng lửa ở chuồng trâu ngựa tuy rằng khắp nơi đều có, có thể nói là mỗi một doanh trướng đều bị lửa chiếu đến. Nhưng ngọn lửa này không quá dữ dội, nhất thời cũng không thiêu chết người được.
Nhưng, đây là chuồng trâu ngựa! Ánh lửa khói đặc bức tới, hun thiêu khiến chúng trâu ngựa hoảng sợ!
* Âm sách dương công: chỉ việc làm công khai (dương công) nhưng ẩn chứa những mục đích hoặc hành động không minh bạch (âm sách). Nói cách khác, "âm sách" là những mưu mô, kế hoạch ngầm, trong khi "dương công" là những hành động rõ ràng, minh bạch.