Kính Lăng nhìn Vệ Lạc chằm chằm.
Vệ Lạc hành lễ thật sâu đúng chuẩn thần tử, thong thả nói: "Quân thượng, Lạc tuy là nữ lưu, nhưng có võ dũng của tông sư, có tài lược của hiền sĩ, giỏi ăn nói, thông thuật ngụy biến, xin quân thượng cho phép Lạc tạm nhiếp chức nguyên soái!"
Tạm nhiếp chức nguyên soái!
Kính Lăng nhìn nàng, môi mỏng mấp máy, thở dài: "Tiểu Nhi, nàng có thai..."
Vệ Lạc vẫn nhìn hắn với ánh mắt trong trẻo, vẫn duy trì tư thế quỳ lạy, từ tốn nói: "Ngày xưa quân thượng lấy ba thành hiến Tề cùng mưu kháng Sở, chính là nhờ kế sách của Lạc mà thành!"
Kính Lăng khựng lại. Mày rậm hơi nhíu, đúng vậy, lúc trước nàng ở bên Nghĩa Tín Quân từng dùng mưu kế chuyển nguy cơ vốn thuộc về Tề sang Tấn, khiến hắn khi ấy lâm vào khốn cảnh, phải lấy ba tòa thành trì cùng đại lượng tài vật cầu nước Tề cùng hắn đối phó nước Sở. Điểm này hắn biết rõ.
Vệ Lạc tiếp tục nhìn hắn, nói thêm: "Quân thượng từng nói, Lạc có tài quốc sĩ!"
Đúng vậy, Tiểu Nhi của hắn vốn là người thông minh mưu trí, hiểu quyền mưu của trượng phu.
Dừng một chút, Kính Lăng chầm chậm nói ra: "Cho phép."
"Tạ quân thượng!"
"Người đâu!"
"Có!"
"Truyền lệnh tam quân, phu nhân tạm nhiếp chức thống soái!"
"Tuân lệnh!"
"Triệu tập chúng tướng, cô sẽ thay phu nhân thụ kiếm!"
Kiếm này, giống như hổ phù của một số quốc gia, là biểu tượng quyền uy của nguyên soái.
Kính Lăng một khi quyết định việc gì là sấm rền gió cuốn, mệnh lệnh của hắn được truyền đi liên tiếp, chỉ trong chớp mắt, chư tướng trong thành đều đã biết việc này.
Bọn họ không ngăn cản. Nữ tử làm thống soái, tuy rằng nghe rợn người nhưng nữ tử này là đường đường Tấn Hầu phu nhân, là lưỡng thành phu nhân võ dũng tài trí nổi danh thiên hạ, chúng tướng miễn cưỡng chấp nhận.
*****
Quân Sở khiêu chiến, tiếng trống vang ba hồi, người Sở nhìn thấy trên tường thành Trung Sơn xuất hiện vũ tinh lọng che. (1)
(1) vũ tinh lọng che: ý chỉ người nào đó quan trọng được lọng (dù lớn) che chắn.Chắc là quân Tấn đến!
Công tử Bất Ly cùng đám người nhìn nhau, ra lệnh một tiếng, thúc trống trận ngừng đánh.
Chiến trường trở nên yên tĩnh.
Vô số người Sở đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía tường thành Trung Sơn.
Dưới ánh mắt của họ, Vệ Lạc một thân hồng bào, đội mũ hầu phu nhân, trang phục lộng lẫy xuất hiện.
Phía sau nàng, hai thị tỳ cúi đầu cung kính đỡ lấy tà áo dài của nàng, bên cạnh nàng là hơn mười tướng quân nước Tấn.
Vệ Lạc dung nhan như hoa, hồng bào như lửa, châu sức trên đầu óng ánh, mũ hầu phu nhân cao quý, tôn nàng lên như thần nữ trên trời tuyệt mỹ vô song, cao quý vô song, cũng xa cách vô song!
Mọi âm thanh đều ngừng bặt! Vô luận là quân Sở hay quân Tấn lúc này đều ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh diễm cũng không dám tin nhìn vị Tấn phu nhân thong dong, ung dung hoa quý này.
Vệ Lạc đứng giữa tường thành, từ từ xoay người đối diện với quân Sở dưới thành!
Vừa đứng vững, trong không gian yên tĩnh, nàng chậm rãi giơ bàn tay phải trắng nõn lên. Thanh âm vang lên rõ ràng mạnh mẽ: "Chúng Sở!"
Hai chữ này vừa thốt ra, sắc mặt người Sở liền biến đổi. Bởi vì ai cũng có thể nghe ra, Tấn phu nhân dùng ngữ khí vô cùng khinh bỉ, vô cùng khinh miệt nói ra hai chữ này.
Trong khi mọi người biến sắc, Vệ Lạc vận nội lực, thanh âm trong trẻo nhưng lại vô cùng lanh lảnh, mạnh mẽ nói: "... Một trận chiến này, các ngươi dùng âm mưu quỷ kế thắng lợi, mai sau sử sách ghi chép, sẽ tỉ mỉ ghi lại trận chiến, càng sẽ ghi lại đại danh các vị tướng quân!"
Bọn người Sở đồng loạt tái mặt, thanh âm trong trẻo thong dong của Vệ Lạc lại lần nữa êm tai truyền đến, "Nhưng, các ngươi là man di, vốn không biết lễ nghĩa thế gian, nước Tấn ta đường đường là đại trượng phu! Thua thì thua, cũng không muốn cùng các ngươi tranh chấp nhiều làm gì."
Ngữ khí của nàng bình thản mà mang theo sự cao ngạo, khinh thường mà mang theo sự coi rẻ không thèm chấp. Sự coi rẻ không thèm chấp này, còn hơn bất cứ lời thóa mạ nào, khiến người ta nhục nhã và phẫn nộ hơn.
Người Sở dần dần tức giận, Vệ Lạc ngẩng đầu ngạo nghễ, thanh âm cực kỳ trong trẻo quát: "Các ngươi khiêu chiến, quân Tấn ứng chiến! Nhưng không biết chư quân là muốn cùng ta so âm mưu quỷ kế? Hay là muốn cùng nước Tấn ta một trận đường đường chính chính?"
Dứt lời, nàng lạnh lùng nhìn người Sở, chờ bọn họ cho nàng một lựa chọn!
Sỉ nhục!
Vô cùng sỉ nhục!
Người Sở oán hận, cũng có chút xấu hổ trừng mắt nhìn Vệ Lạc, trong tiếng xì xào bàn tán, công tử Bất Ly bước xuống xe ngựa, tiến lên mấy chục bước.
Hắn ta đi đến đầu tường thành, ngẩng đầu nhìn Vệ Lạc hét lớn: " Nước Tấn hết người rồi sao? Quân Tấn chết hết rồi sao? Lại để một phụ nhân ra trận?"
Công tử Bất Ly vừa dứt lời, Vệ Lạc đã cười lớn.
Trong tiếng cười ngạo nghễ, nàng sáng suốt đáp trả: "Không! Phu chủ của ta cho rằng, nước Sở ưa âm mưu, ưa lật lọng, tính cách giống như phụ nhân, hắn khinh thường đối địch, bởi vậy mới lệnh thiếp thân nghênh chiến!"
Đây hẳn là lời thóa mạ vừa có lợi nhất, cũng ác độc nhất của thời đại này!
Đường đường nước Sở trong mắt Tấn Hầu lại là một phụ nhân âm hiểm hay thay đổi! Phụ nhân vốn dĩ là thấp hèn, ti tiện. Thời đại tam quốc diễn nghĩa, Gia Cát Lượng từng gửi cho Tư Mã Ý một bộ quần áo nữ nhân để nhục nhã ông ta.
2000 năm trong lịch sử, nhục mạ chiến tướng đối phương như một nữ nhân, là đối với tâm huyết nam nhi vô cùng nhục nhã. Huống chi, Vệ Lạc lần này mắng chửi là lần đầu tiên khai sáng lịch sử? Huống chi, nàng nhục mạ không phải một tướng lãnh bình thường, mà là một quốc gia? Một quốc gia từng là bá chủ?
Trong một bầu không khí nghẹt thở, một tướng Sở đột nhiên hét lên: "Nhục nhã quá, nhục nhã quá! Thật không thể chịu đựng nổi!"
Trong tiếng hét lớn, hắn ta vèo một tiếng rút ra thanh kiếm bên hông đặt lên cổ mình, xoẹt một cái máu cổ phun cao, một cái đầu to từ trên lưng ngựa lăn xuống đất!
Vị tướng Sở này, lại không chịu nổi sự nhục mạ của Vệ Lạc, tự sát!
Đương nhiên, hắn ta chết như vậy là vì quá hổ thẹn, là vì hắn không còn lời nào để nói!
Vô số người Sở nhìn thấy hắn ta đặt thanh kiếm lên cổ mình, người bên cạnh hắn ta có thể đưa tay ra chặn kiếm của hắn ta lại. Nhưng, không có một người Sở nào làm như vậy, giờ phút này, tất cả bọn họ đều chìm trong sự hổ thẹn mãnh liệt trước lời nhục mạ của Vệ Lạc.
Trong sự im lặng và xấu hổ tập thể, Vệ Lạc cười lạnh, nàng vung tay phải lên, quát: "5 ngày sau, ngươi ta lại quyết tử chiến tại Nhung Nguyên!"
Dứt lời, nàng không thèm nhìn người Sở thêm một lần nào nữa, xoay người rời đi.
Chúng tướng Tấn đi theo bên cạnh nàng, im lặng cúi đầu.
Chúng Sở trầm mặc một hồi, công tử Bất Ly vung cờ lệnh trong tay, quân Sở bắt đầu lặng lẽ rút lui.
Không biết bao lâu sau, công tử Bất Ly vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Nước Sở chịu nhục nhã như thế này là lỗi của ta! Trận chiến này qua đi, bất luận thắng bại, Bất Ly sẽ tự sát để tạ tội với thiên hạ!"
Công tử Bất Ly chuẩn bị dùng mạng mình để gánh chịu mọi ô nhục của hành vi vô sỉ lần này.
Hắn ta tự sát không quan trọng, nhưng sau khi hắn ta tự sát, những gì lưu lại trên sử sách cũng là tiếng xấu sáng tỏ! Trong thời đại coi trọng danh dự, không có mấy quý tộc chịu nổi loại ô nhục như thế!
Lập tức, chúng tướng đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn ta, sau đó đồng loạt cúi đầu, cởi mũ, tháo kiếm bên hông, làm một lễ thương tiếc cực kỳ long trọng đối với công tử Bất Ly. Bọn họ dùng lễ này để bày tỏ sự kính trọng đối với công tử Bất Ly. Bởi vì, hắn ta thay họ gánh chịu tiếng xấu thiên cổ của sự nhục nhã vô tận này!
Mặc dù khi nghĩ ra những âm mưu quỷ kế đó, người Sở đã nghĩ đến hậu quả này. Nhưng khi sự sỉ nhục của Vệ Lạc thực sự truyền vào tai, họ phát hiện ra rằng mình vẫn đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của bản thân.
*****
Vệ Lạc trở về cung Trung Sơn hầu.
Ngày hôm đó, nàng luôn ở cùng với chúng quan đại thần, liên tiếp ban ra hơn mười mệnh lệnh. Trời đã khuya, nàng lo lắng cho Kính Lăng nên vội vàng đi về tẩm cung.
Nàng đẩy cửa bước vào, Kính Lăng vừa nhìn thấy nàng liền cong khoé môi cười, giọng khàn khàn mà nói: "Tiểu Nhi lợi hại, có thể giết người, có thể diệt quốc!"
Bên trong ánh mắt của hắn, lộ ra vẻ thống khoái.
Đối với hành vi của người Sở, đối với sự thất bại lần này, hắn vừa phẫn hận, vừa khinh thường, nhưng hắn có phong độ riêng, khinh thường thóa mạ đối thủ. Hiện tại Vệ Lạc thay hắn mắng ra, hơn nữa mắng đến tàn nhẫn như vậy, điều này khiến Kính Lăng vô cùng thống khoái.
Vệ Lạc đối diện với nụ cười của hắn, cũng lộ ra nụ cười xinh đẹp
Từ khi biết nàng có giấc mơ cát tường đó, Kính Lăng đã hoàn toàn thả lỏng. Sau khi thả lỏng, hắn hồi phục rất nhanh. Hiện tại, sắc mặt hắn đã tốt hơn nhiều.
Vệ Lạc bước nhanh đến trước giường đỡ hắn ngồi dậy, đưa tay ấn lên đan điền của hắn, vừa vận nội lực điều dưỡng, vừa nhìn chằm chằm hắn, từ tốn nói: "Phu chủ bị thương, chính là do khinh địch mà ra!"
Nghe vậy, sắc mặt Kính Lăng nghiêm lại, hổ thẹn nói: "Phu nhân nói đúng."
Hắn và chúng tướng đều biết, trận chiến này thất bại, ngoài việc quân Sở sử dụng thủ đoạn âm mưu chưa từng có, thì sự khinh địch của quân Tấn cũng là một nguyên nhân.
Theo lẽ thường, nước Sở là bên tấn công nên không có tư cách quyết định nơi chiến trường. Họ đột nhiên chuyển từ phòng thủ sang tấn công, lại tự tiện quyết định chiến trường, có thể thấy là có âm mưu. Người Tấn nên vứt bỏ cái sĩ diện nhỏ nhoi đó, lấy bên ngoài thành Trung Sơn làm chiến trường. Kinh đô của một quốc gia có vài lớp thành phòng thủ, họ chỉ cần lui về lớp thành thứ ba, thì đám hỏa ngưu kia không làm gì được quân Tấn.
Hơn nữa, nếu Kính Lăng đủ cẩn thận đề phòng sẽ phái thám tử tìm hiểu rõ âm mưu của quân Sở, nếu có thể đề phòng trước, lấy Nhung Nguyên làm chiến trường cũng sẽ không thua!
Thứ ba, nếu hắn đủ coi trọng, bên cạnh sẽ không chỉ có một vị tông sư bảo vệ. Một trận chiến lớn như vậy, hắn lại phái hết tông sư đi bảo vệ Vệ Lạc ở cung điện của Trung Sơn hầu, điều đó cho thấy trong thâm tâm hắn cho rằng trận chiến này không có gì đáng ngại. Quân Sở trước đây là bại tướng dưới tay hắn, về sau cũng sẽ là như vậy.
Cung tiễn lúc này uy lực rất kém, ngay cả áo giáp bằng trúc và áo giáp da trâu đơn giản nhất cũng không bắn thủng được, thường phải mất mười mũi tên mới có thể giế t chết một kẻ địch. Vì vậy, phòng thủ trên thành, mưa tên cũng không làm gì được hỏa ngưu. Họ chỉ có thể nghĩ đến việc dùng tường thành để ngăn chặn sự tấn công của hỏa ngưu.
Vệ Lạc thấy vẻ xấu hổ trên mặt Kính Lăng rất rõ ràng, không khỏi mím môi cười, nàng lè lưỡi với hắn, cười hì hì nói: "Ta vốn định so sánh người Sở với phụ nhân sẽ khiến mười người tự sát. Hắc hắc, vậy mà chỉ chết có một!"
Nàng vừa nói xong, Kính Lăng vỗ trán lắc đầu, thở dài: "Nhục nhã như vậy, nhục nhã như vậy!" Trong tiếng cảm thán liên tục, hắn đã chuyển sự chú ý từ hổ thẹn sang chuyện khác.
Kính Lăng than thở vài tiếng, ngước mắt nhìn Vệ Lạc, cười khổ nói: "Tiểu Nhi miệng lưỡi như dao, thật đáng sợ!" Hắn vừa cảm thấy thống khoái, vừa có chút đồng tình.
Vệ Lạc che miệng nhỏ cười khúc khích.
Sau đó, nàng vùi đầu vào ngực hắn, hừ nhẹ một tiếng: "người Sở làm được, chẳng lẽ ta lại không mắng được sao?"
Kính Lăng vuốt v e khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chỉ biết cười khổ.