Việt Cơ

chương 277: nam nhân tuyệt tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sở Lục công chúa chất vấn dồn dập, từng câu từng lời. Điều kiện nàng ta đưa ra quả thực không tồi.

Công tử Kính Lăng dựa lưng chắm chú nhìn nàng ta. Hắn thầm nghĩ: Nữ nhân trước mắt này, quả thật khác với những kẻ ngu dốt mà ta chán ghét. Nàng ta gan dạ lại lắm mưu mô. Kiểu nữ nhân này vốn là ta ưa thích. Nhưng sao ta lại không thấy yêu thích, chỉ cảm thấy phiền chán?

Chẳng lẽ, ta yêu thích Tiểu Nhi, chỉ đơn giản vì nàng là Tiểu Nhi?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thất thần. Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại tinh thần.

Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn Sở Lục công chúa, sau một hồi im lặng, chậm rãi hỏi: "Vậy, lời cầu hôn đêm yến tiệc hôm đó, thật sự là ý tứ của nữ công tử?"

Sở Lục công chúa nhẹ gật đầu, sảng khoái nói: "Việc này là thiếp nhờ ca ca công tử Cập giúp đỡ. Huynh ấy cũng đã đồng ý."

Công tử Kính Lăng khẽ "ừ" một tiếng.

Hắn cụp mắt, hỏi tiếp: "Nếu như lời ngươi nói, đêm nay ra khỏi Dĩnh là nhờ quen biết với tướng giữ thành, đích thân ngươi đưa ta ra ngoài?"

"Đúng vậy."

"Vậy, nữ công tử đêm nay đến gặp Kính Lăng, không biết đã kinh động bao nhiêu người?"

Nghe đến đây, Sở Lục công chúa quá đỗi vui mừng. Ánh mắt nàng ta sáng lên nhìn hắn, vội vàng nói: "Không ai biết cả. Thiếp muốn cùng quân bỏ trốn, sao có thể để người khác biết được?"

Công tử Kính Lăng lại gật đầu.

Hắn hỏi tiếp: "Ngày thứ hai nữ công tử đã biết Kính Lăng đến Dĩnh. Vậy, những hành động của Kính Lăng, chẳng phải đều nằm trong tầm mắt của ngươi?"

Vừa dứt lời, Sở Lục công chúa ngẩng đầu, quả quyết đáp: "Thiếp ngưỡng mộ tài năng và dung mạo của quân, tất nhiên sẽ không bỏ qua."

Công tử Kính Lăng nghe vậy, môi mỏng khẽ cong, lộ ra một nụ cười ấm áp.

Trong lúc cười khẽ, hắn hỏi tiếp: "Vậy không biết nữ công tử biết những gì về Kính Lăng?"

Sở Lục công chúa nghe vậy, mắt ánh lên vẻ mừng rỡ tinh ranh.

Nàng ta phấn khích nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng, thấp giọng nói: "Thiếp biết, trong Sở cung cũng có tử sĩ của quân."Nói đến đây, nàng ta cười bí hiểm, rồi cười lớn: "Từng nghe chính thê của quân, dung mạo khuynh thành, trí dũng hơn người."

Nàng ta hất cằm, đầy kiêu ngạo: "Quân nhất định không biết, phụ nhân xuất chúng trên đời không chỉ có mình nàng! Quân có thể vừa ý nàng, thì cũng có thể vừa ý thiếp! Không lâu nữa, quân sẽ biết, thiếp hơn nàng nhiều lắm!"

Nghe đến đây, công tử Kính Lăng không khỏi bật cười một tiếng.

Nụ cười của hắn rất ôn hòa.

Thấy vậy, Sở Lục công chúa mừng rỡ khôn xiết.

Công tử Kính Lăng mỉm cười, chậm rãi hỏi: "Nữ công tử phái người chú ý hành tung của ta, lại không biết có báo cho công tử Cập hay không?"

Sở Lục công chúa vội vàng lắc đầu, thanh âm trong trẻo vang lên: "Hành động của thiếp chẳng qua là vì ngưỡng mộ quân. Quân là phu chủ tương lai của thiếp, thiếp sao có thể tiết lộ chuyện của phu chủ cho người ngoài?"

Giờ thì hay rồi, đến cả phu chủ cũng gọi luôn.

Công tử Kính Lăng gật đầu, ánh mắt không rời khỏi nàng ta, nhẹ nhàng hỏi: "Thế ngoài công tử Cập? Ngươi có từng hé răng với ai không?"

Sở Lục công chúa lắc đầu, "Thiếp không ngu ngốc đến thế. Quân là người thiếp trao gửi cả tâm mình. Chuyện của quân, ngay cả cha mẹ thiếp cũng không thể nói."

Nàng ta nhấn mạnh câu nói đó rồi uyển chuyển đứng dậy, lắc nhẹ vòng eo thon thả tiến về phía công tử Kính Lăng một bước.

Công tử Kính Lăng không ngăn cản. Nàng ta lại tiến thêm một bước nữa.

Lần này, nàng ta và công tử Kính Lăng chỉ cách nhau chưa đầy một thước. Cả hai đều có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể đối phương.

Ánh mắt Sở Lục công chúa long lanh, sóng mắt như muốn trào ra. Nàng ta nhìn chằm chằm vào gương mặt công tử Kính Lăng với khát khao và si mộ, dường như muốn ngồi vào lòng hắn ngay lúc này.

Thế nhưng, dù trên môi công tử Kính Lăng vẫn nở nụ cười, nhưng ẩn sâu trong đó là một tia lạnh lẽo.

Bởi vậy, Sở Lục công chúa rốt cuộc không dám làm gì nữa.

Nàng ta khẽ hành lễ lần nữa, ngồi xuống bên cạnh, bộ ng ực cao vút đặt trên đầu gối công tử Kính Lăng.

Nàng ta dựa vào hắn, ngửa mặt lên ngước nhìn hắn, ánh mắt ngập tràn sự si ngốc và thỏa mãn, vô cùng thoả mãn.

Công tử Kính Lăng thấy thế, lại cười một tiếng.

Hắn tuấn mỹ như vậy, nụ cười cùng dung mạo tuấn tú như tỏa ra hào quang b ắn ra bốn phía.

Sở Lục công chúa không khỏi như si như dại.

Giữa lúc nàng ta còn đang ngây dại, công tử Kính Lăng cất tiếng hỏi: "Hôm nay thập muội của ngươi làm loạn, cũng là ngươi bày ra, phải không?"

Sở Lục công chúa vô thức gật đầu, rồi chợt bừng tỉnh. Nàng ta mở to mắt vội vàng nói: "Thiếp nghe nói thê tử quân thông minh hơn người, nên cố ý sai muội ấy đến thử một lần."

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Vâng, chỉ vậy thôi!"

Công tử Kính Lăng thở dài, cười như không cười nhìn Sở Lục công chúa, nói: "Nữ công tử quả là một lòng với Kính Lăng."

Trong lúc Sở Lục công chúa còn đang đắm chìm trong niềm vui thích, công tử Kính Lăng bất ngờ lắc đầu. Nàng ta giật mình kinh hãi, vội hỏi: "Quân có điều gì không vui sao?"

Hắn không trả lời, chỉ đưa tay phải rút thanh bội kiếm bên hông ra. Bội kiếm vừa ra khỏi vỏ, hoàng quang chói lòa. Thanh kiếm thật hoa mỹ, được khảm nạm bởi những viên ngọc thượng đẳng, ánh sáng lấp lánh như châu báu.

Sở Lục công chúa nhìn nó, vui vẻ nghĩ: Đây là quà đáp lễ chàng tặng ta sao?

Trong niềm vui thích của nàng ta, công tử Kính Lăng bất ngờ hạ thủ, trường kiếm vung lên!

"Phập!" Tiếng mũi kiếm xuyên vào da thịt vang lên!

Vệ Lạc kinh hãi, đứng bật dậy vội vàng chạy ra ngoài.

Kinh hãi không chỉ mình nàng!

Sở Lục công chúa cũng kinh ngạc trừng lớn mắt, nàng ta nhìn công tử Kính Lăng với ánh mắt đầy khó hiểu.

Nàng ta quá đỗi kinh ngạc, quá đỗi khó hiểu. Lồ ng ngực bị mũi kiếm đâm sâu, nhưng nàng ta không hề kêu đau! Càng không hề cầu cứu.

Nàng ta chỉ trừng mắt nhìn hắn, mặc cho máu tươi trào ra nơi khóe miệng.

Nàng ta si ngốc nhìn công tử Kính Lăng, vô lực hỏi: "Quân vì sao giết ta?"

Quân vì sao giết ta?

Đôi mắt nàng ta vẫn trừng lớn như thế, ánh mắt càng là khó hiểu! Có lẽ, không nhận được câu trả lời thỏa đáng, nàng ta dù chết cũng không thể nhắm mắt.

Công tử Kính Lăng nghe vậy cười khẩy một tiếng, môi mỏng nhếch lên, lạnh lùng trả lời: "Theo dõi động tĩnh ta, báng bổ thê tử ta! Xem đường đường công tử Kính Lăng ta là vật trong tay ngươi! Ngươi ngu dốt như thế, ta vì sao không thể giết ngươi!"

Lạnh lùng phun ra mấy chữ, tay phải co lại rút ra trường kiếm! Máu tươi văng khắp nơi, tia sáng trong đôi mắt phượng của Sở Lục công chúa vụt tắt. "Rầm!" Đầu nàng ta nghiêng một cái, thân thể đổ gục xuống đất.

Công tử Kính Lăng đứng dậy, lau máu trên kiếm vào vạt áo của Sở Lục công chúa, rồi ném chiếc áo choàng đẫm máu lên thi thể nàng ta. Hắn lạnh lùng ra lệnh: "Gọi hai kiếm khách đến!"

"Vâng!"

"Xa phu của nàng ta, giết!"

"Vâng!"

Trong chớp mắt, hai kiếm khách đã kéo thi thể Sở Lục công chúa ra ngoài. Chúng thị tỳ vội vàng vào lau dọn vết máu trong phòng.

Đợi mọi việc đâu vào đấy, Vệ Lạc mới kinh hãi lên tiếng: "Giết nàng ta, liệu có kinh động người Sở không?"

Công tử Kính Lăng quay lại nhìn Vệ Lạc. Thấy nàng cau mày, hắn nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng bằng những ngón tay thô ráp nhưng vô cùng dịu dàng, trầm giọng nói: "Người Sở nóng nảy, nàng lại to tiếng giữa ban ngày như thế, trong vòng ba ngày họ nhất định sẽ có động tĩnh. Nhưng chỉ với ba ngày, e rằng chẳng ai bận tâm đ ến hành tung của nàng ta đâu!"

Vệ Lạc kinh ngạc gật đầu lia lịa, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Vừa rồi... ngươi có thể tạm giam nàng ta lại rồi tính sau!"

Công tử Kính Lăng nghe vậy, trầm giọng nói: "Cách nhìn của phụ nhân!"

Rồi lại giải thích: "Không cần sợ! Phụ nhân này làm ta chán ghét, giết rất sảng khoái! Dĩnh thành thì đã sao? Hết thảy ta tự có an bài!" Nghe đến đây, Vệ Lạc mới an tâm liên tục gật đầu.

Truyện Chữ Hay