Vừa nghe thấy tiếng kiếm khách, Vệ Lạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại tò mò: Đã trễ thế này, Sở lục công chúa đến đây làm gì? Đây chính là thời khắc nhạy cảm!
Trong lúc nàng còn đang suy nghĩ, công tử Kính Lăng phía sau nàng bỗng cau mày, theo bản năng kéo áo thường phục che đi phía dưới bụng đang phồng lên.
Hắn mím môi, trầm giọng quát: "Chờ một chút!"
"Vâng!"
Công tử Kính Lăng xoay người đi vào sau màn trướng.
Vệ Lạc cảm thấy hắn rời đi, không khỏi quay đầu lại nhìn. Vừa quay đầu lại, nàng bắt gặp cảnh hắn quay lưng về phía mình, đang cởi trung y để lộ bờ vai lưng rắn chắc.
Công tử Kính Lăng có dáng người điển hình tam giác ngược, Vệ Lạc chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.
Nàng vội vàng quay đi, bước nhanh ra ngoài.
Thanh âm trầm thấp của công tử Kính Lăng vẫn còn chút hổn hển bỗng vang lên phía sau nàng: "Tiểu nhi, lại đây giúp ta mặc y phục."
Vệ Lạc nghe vậy, mặt càng đỏ hơn, nàng cứng đầu nói: "Không đến!"
Công tử Kính Lăng nghe vậy bèn cười khẽ, hắn mềm giọng nói: "Chẳng lẽ, nàng muốn để Sở Lục công chúa thấy phu chủ của nàng quần áo xộc xệch sao?"
Vệ Lạc hừ nhẹ một tiếng: "Hừ! Người lớn như vậy, không có thị tỳ hầu hạ thì không biết tự mặc quần áo sao?"
Công tử Kính Lăng nhìn bóng dáng nàng nghênh ngang rời đi, không khỏi thở dài. Hắn cũng lười mặc lại y phục theo đúng quy củ. Bèn mặc lại trung y, rồi khoác thêm một chiếc áo choàng thâm sắc bên ngoài.
Cổ áo áo choàng rất kín, che đi tất cả.
Vệ Lạc vốn đã đi tới cửa phòng, bỗng dừng chân. Nàng quay đầu lại.
Dưới ánh nến, đôi mắt nàng mở to nghiêng đầu suy nghĩ một lúc. Trong ánh mắt khó hiểu của công tử Kính Lăng, nàng xoay người đi trở lại phía hắn.
Vệ Lạc lướt qua hắn, đi tới tấm màn phía sau bàn sập ngồi xuống.
Lúc này hắn mới hiểu ra, nàng là hiếu kỳ muốn nghe lén.
Hắn liếc nhìn Vệ Lạc sau tấm màn, lắc đầu thầm nghĩ: Thôi, nàng muốn nghe thì cứ để nàng ở đây gặp nữ nhân kia đi.
Hắn bước ra khỏi ba lớp màn, ngồi xuống một cái sập gần cửa.
Công tử Kính Lăng khẽ quát: "Cho gọi Sở Lục công chúa.""Vâng!"
Theo tiếng kiếm khách, hai thị tỷ từ bên ngoài kéo cửa phòng ra, theo sau là hai thị tỳ khác bưng rượu và thức ăn vào. Chúng thị tỳ ra vào như nước chảy, chỉ trong chốc lát đã thắp lên mấy chục ngọn nến trong phòng ngủ, khiến căn phòng sáng như ban ngày.
Khi Sở Lục công chúa thong thả bước vào, phía sau công tử Kính Lăng đã có tám thị tỳ đứng hầu.
Trên bàn trước mặt hắn, rượu và thức ăn tỏa hương thơm. Mái tóc đen buông xõa, khuôn mặt tuấn mỹ như được tạc khắc, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, lặng lẽ đánh giá nàng ta.
Sở Lục công chúa bước vào, ánh mắt nàng ta sáng rực, nhìn thẳng vào trượng phu cao lớn oai phong.
Dưới ánh nến, khuôn mặt như được điêu khắc của công tử Kính Lăng thật tuấn mỹ, thật uy nghiêm. Nghĩ đến trượng phu vĩ đại như vậy, trên đời này chỉ có một!
Nàng ta nhìn, trong mắt đã ánh lên chút si mê.
Vừa lúc này, ánh mắt nàng ta chạm phải ánh mắt lạnh nhạt uy nghiêm của công tử Kính Lăng.
Ánh mắt ấy thật quá lạnh lẽo.
Sở Lục công chúa bỗng rùng mình, thanh tỉnh lại.
Nàng ta e lệ cúi đầu, ưỡn ngực, một lát sau ngẩng đầu lên nhìn chăm chú công tử Kính Lăng, khóe miệng mỉm cười, thanh thúy nói: "Thiếp bái kiến công tử."
Công tử Kính Lăng hơi mỉm cười, ôn hòa đáp: "Nữ công tử không cần đa lễ, mời ngồi."
"Tạ công tử."
"Mời dùng rượu!"
"Tạ công tử."
Sở Lục công chúa ngồi quỳ đối diện công tử Kính Lăng.
Nàng ta vừa nhấp rượu vừa ngẩng đầu, dùng đôi mắt phượng thon dài len lén đánh giá công tử Kính Lăng. Nhìn một hồi, ánh mắt nàng ta hơi nheo lại, một tia vừa lòng khó nhận ra lướt qua đáy mắt.
Công tử Kính Lăng thong thả uống rượu, mỗi lần ngẩng đầu, Sở Lục công chúa lại ưỡn ngực, nâng cằm, tươi cười rạng rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp.
Nàng ta nhìn vài lần, công tử Kính Lăng nhíu mày, chậm rãi hỏi: "Không biết nữ công tử đến đây, có gì chỉ giáo?"
Tính cách hắn vốn thẳng thắn, giọng nói đã ẩn chứa sự thiếu kiên nhẫn.
Thấy hắn lạnh nhạt, chẳng mảy may để ý đến nhan sắc của mình, Sở Lục công chúa thoáng thất vọng. Nếu là nam nhân khác, trong đêm khuya phòng tối thế này, há chẳng ước ao được ở riêng với nàng ta? Nhưng chỉ trong chớp mắt, nụ cười trên gương mặt nàng ta lại càng thêm rạng rỡ: "Xin công tử cho mọi người lui ra!"
"Các ngươi lui ra hết đi!"
"Vâng!"
Sau tiếng đáp lời, chúng thị tỳ khép nép lui ra, cửa phòng khép lại, trong phòng ngủ chỉ còn hai người ngồi đối diện. À không, còn có Vệ Lạc đang ẩn mình sau lớp màn.
Mọi người vừa lui, công tử Kính Lăng liền trầm giọng nói: "Nữ công tử xin cứ nói."
Nghe vậy, Sở Lục công chúa lại ưỡn bộ ng ực của mình. Váy áo của nữ nhân Sở vạt áo vốn đã thấp, nay nàng ta vừa ưỡn lên, đôi gò sáng loáng trước ngực liền phập phồng lắc lư, vô cùng khêu gợi.
Công tử Kính Lăng thấy thế, nét mặt hơi nghiêm lại.
Sở Lục công chúa vẫn không ngừng đánh giá hắn, như muốn tìm hiểu tâm tư hắn qua nét mặt. Nhưng công tử Kính Lăng là ai? Cảm xúc của hắn đâu dễ gì để người thường nhìn thấu.
Nàng ta bưng chung rượu, lại nhấp một ngụm rồi đặt xuống bàn, hai tay đỡ đầu gối hơi nghiêng người về phía công tử Kính Lăng. Đôi phong nhũ tuyết trắng càng thêm phô bày trước mắt hắn, Sở Lục công chúa hạ giọng, nghiêm túc nói: "Thiếp đến đây, muốn giúp công tử."
"Ồ?"
Công tử Kính Lăng vẫn giữ vẻ thong dong tựa vào ghế, đôi mắt thâm sâu khó lường. Ánh mắt hắn như nhìn chằm chằm vào ngực nàng ta, lại như không. Thái độ hắn, tựa như để tâm, lại tựa như không hề để tâm.
Thấy công tử Kính Lăng chẳng hề nao núng trước lời nói nghiêm túc của mình, Lục công chúa không khỏi trợn mắt: "Công tử sao không kinh ngạc?"
Câu hỏi này thật thẳng thắn đến mức đáng yêu.
Công tử Kính Lăng nhìn chằm chằm nàng ta, nói: "Ta đang nghe nữ công tử nói đây."
Đang nghe ta nói, mà lại là biểu tình khinh miệt như vậy sao?
Trong lòng Lục công chúa dâng lên một tia thất vọng, nhưng đồng thời với thất vọng đó, còn có một loại hưng phấn cuồng nhiệt: Vị trượng phu vĩ đại này, thật khó đối phó!
Lục công chúa để lộ hàm răng trắng muốt, cười cười.
Nàng ta nhìn chằm chằm công tử Kính Lăng, thanh âm lại lần nữa hạ thấp: "Thê tử của công tử ban ngày đã nói lời điên cuồng chọc giận người Sở ta, công tử có biết việc này trọng đại thế nào không?"
Biểu tình của nàng ta rất nghiêm túc, trong ánh mắt nhìn công tử Kính Lăng toát ra một tia lo lắng không thôi cho hắn.
Công tử Kính Lăng nhìn nàng ta, khóe miệng không thể nhận ra mà nhếch lên, hắn cúi đầu, tay phải vuốt v e chung rượu, thấp giọng thở dài: "Đương nhiên. Việc này thật sự trọng đại."
Sở Lục công chúa thấy hắn lộ ra vẻ sầu lo, hai mắt sáng lên.
Nàng ta lại lần nữa nghiêng người về phía trước, đến mức cách công tử Kính Lăng chưa đầy một thước. Nàng ta phả ra hơi thở thoáng hương thơm về phía hắn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, nói: "Nếu công tử bằng lòng, thiếp nguyện giúp công tử rời khỏi Dĩnh thành!"
Nàng ta đã nói đến trọng điểm!
Công tử Kính Lăng ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá nàng ta.
Phía sau màn, Vệ Lạc cũng nghiêng mặt nghiêm túc lắng nghe.
Công tử Kính Lăng cau mày, hắn chậm rãi cúi người về phía trước, cho đến khi mặt mình cách mặt Sở Lục công chúa không quá nửa thước, mới khẽ mở môi, trầm giọng nói: "Lời này của nữ công tử là thật?"
"Tất nhiên là thật!"
Thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn gần sát mình như vậy, trong mắt Sở Lục công chúa lại hiện lên một tia say mê. Nàng ta nhìn chằm chằm hắn, hơi thở như lan tiếp tục nói: "Thiếp không quản đêm khuya chạy đến, một mình gặp quân, sao dám nói đùa?"
Không quản đêm khuya chạy đến? Một mình đến đây?
Công tử Kính Lăng cười cười, dưới ánh mắt thất vọng của Sở Lục công chúa, hắn chậm rãi ngồi thẳng người, cách xa nàng ta một chút, "Đêm khuya thế này, công chúa định giúp ta ra khỏi thành bằng cách nào?"
Sở Lục công chúa nghe vậy đắc ý cười: "Viên tướng canh giữ thành đêm nay từng chịu ơn cứu mạng của thiếp! Nếu thiếp bảo hắn mở cửa thành, dù biết rõ là tội chết, hắn cũng không dám không mở."
Công tử Kính Lăng nhìn nàng ta hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: "Nữ công tử giúp Kính Lăng như vậy, có yêu cầu gì không?"
Sở Lục công chúa im lặng. Dưới ánh mắt nghiêm túc của hắn, nàng ta cúi đầu. Sau một lúc lâu mới khẽ nói: "Thiếp ở Sở sớm nghe uy danh công tử. Công tử vì thê tử kia mà đến Dĩnh..." Khi nàng ta nói đến "thê tử kia", một tia khinh thường thoáng qua, nếu không phải Vệ Lạc là phận nữ nhi cực kỳ mẫn cảm, e chẳng nhận ra. Ít nhất, công tử Kính Lăng ngồi đối diện không hề hay biết.
Sở Lục công chúa nói tiếp: "Công tử đến chưa đầy hai ngày, thiếp đã hiểu rõ tình hình. Thấy quân uy nghi trên đường, thiếp tâm đã hứa!" Nàng ta ngẩng đầu, đôi mắt phượng nghiêm nghị, nóng bỏng, nhìn Kính Lăng chằm chằm. Ánh mắt si mê, chân thành, khiến không chỉ Kính Lăng, mà cả Vệ Lạc lén nhìn qua khe cửa cũng tin nàng ta hoàn toàn.
Bởi vì loại ánh mắt này, gần như là cuồng nhiệt.
Công tử Kính Lăng nhìn nàng ta, cười cười hỏi: "Ngươi muốn ta cưới ngươi?"
Sở Lục công chúa đỏ mặt, hai mắt sáng rõ? Như si như say nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, nhẹ gật đầu: "Từ nhỏ thiếp đã đọc thi thư, tài hèn sức mọn, mong ước cả đời là gả cho bậc bá chủ, trợ tá phu quân thành tựu muôn đời cơ nghiệp! Theo thiếp, thiên hạ trượng phu, chỉ có công tử hùng tài vĩ lược, xứng đáng làm phu quân trong lòng thiếp!"
Nàng ta nói đến đây, cái cằm nhấc lên, tia sáng trong đôi mắt phượng như b ắn ra bốn phía: "Thiếp tuy dung sắc không bằng chính thê, nhưng tài trí có thể xứng đôi cùng công tử. Thiếp cho rằng, thiên hạ phụ nhân như thiếp không nhiều! Công tử có được, thật là may mắn của công tử!"
Lời nói tự tin, kiêu hãnh, là sự tự tin của bậc khuê các sinh ra giữa phú quý. So với nàng ta, Vệ Lạc có vẻ tự ti hơn nhiều, đôi mắt giảo hoạt luôn ẩn chứa bất an.
Kính Lăng thất thần nghĩ: Có lẽ vì tiểu nhi bất an, nên ngày đó ta mới đồng ý để Nghĩa Tín quân đưa nàng đi, khiến nàng tổn thương sâu sắc như vậy? Trước kia ở bên ta, nàng vội vã lo lắng, chỉ mong có được sự bình yên?
Sở Lục công chúa thấy Kính Lăng buồn bã, khó hiểu nhìn hắn.
Một lúc sau, thấy hắn vẫn trầm mặc không có chút vui mừng nào, nàng ta lại nghiêng người về phía trước. Toàn bộ thân trên của nàng ta đổ về phía hắn, vạt áo mở rộng, loáng thoáng có thể thấy hai điểm đỏ hồng sau lớp áo.
Sở Lục công chúa lấy tư thế dụ hoặc, ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu: "Công tử không biết, thiếp tuy nửa đêm cầu kiến, nhưng huynh trưởng công tử Cập cùng thiếp tình nghĩa thâm hậu. Không chỉ vậy, thiếp từ lúc thành niên đến nay cùng các công khanh có nhiều giao du. Thiếp cùng quân về Tấn, huynh trưởng sẽ tự mình vì thiếp mà chuẩn bị của hồi môn long trọng."
Nàng ta dừng một chút, lại nói thêm: "Hai thành của Sở, chính là sở hữu của thiếp. Đợi thiếp gả cho quân, hai thành này cũng là của Tấn!"
Sở Lục công chúa rời sập, tiến lại gần Kính Lăng, cách hắn hai bước chân khẽ khom người chào, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt cầu xin: "Thiếp thân là Sở công chúa, dung mạo mỹ mãn, của hồi môn phong phú, tài trí hơn người, thật là lương phối của quân. Quân muốn bá nghiệp thiên thu, sao có thể không có hiền thê? Mỹ sự như thế, quân còn do dự gì?"