Đó là nỗi sợ đầu tiên của tôi, đàn ông thích đàn ông, là b.iế.n. t.há.i, sẽ bị điên.
— Nhật kí An Viên
An Viên thay đồ xong, lúc ăn bà nội nói một chuyện:
“Đại Xuân, Tiểu Viên nhi, trưa mai không ăn ở nhà, con trai thứ hai nhà họ Lưu ở phố trước kết hôn, bày tiệc mời, bà sang nấu giúp, trưa mai hai đứa qua thẳng đấy góp vui, xem tiệc cưới nhé.”
Thẩm Hành Xuân hỏi bà:
“Lưu Sơn Minh cưới ạ?”
“Ừ, là đứa hai nhà ấy cưới.”
“Với ai ạ?”
“Vẫn là cô thứ ba nhà lão Lí phố sau í.”
“Trước đây hai vợ chồng lão Lí không phải cứ mãi không đồng ý vì chuyện của anh Sơn Bảo sao ạ?”
Lưu Sơn Bảo là anh Lưu Sơn Minh, trước đây là một người bình thường, nhưng rất nhiều người trong thôn ghét bỏ anh, bởi vì bây giờ anh là một kẻ điên.
Bà nội nói:
“Bố mẹ Sơn Minh bảo rồi, ra Tết đưa Sơn Bảo đi nơi khác.”
Đáy mắt Thẩm Hành Xuân run lên, nhìn chằm chằm cơm trong bát.
“Anh Sơn Bảo đi nơi khác, nơi nào ạ?”
“Hình như là đưa đến nhà bà ngoại nó thì phải.”
Thẩm Hành Xuân không nuốt nổi cơm nữa, bỏ đũa xuống bàn.
“Bà ngoại anh ấy sắp bảy mươi rồi, chân cẳng không tốt, một người điên, thêm một bà cụ chân cẳng không tốt, sống kiểu gì được?”
Bà nội vội đỡ lời:
“Đại Xuân, con đừng nói nữa, bà biết trước đây Sơn Bảo thường kèm con học, con thân với nó, nhưng lời này không được tùy tiện nói bên ngoài đâu, để người khác nghe thấy thì không hay, cũng không phải sẽ để Sơn Bảo ở nhà bà ngoại nó mãi, đợi phòng mới của Sơn Minh xây xong, bố mẹ nó lại đi đón Sơn Bảo về.”
“Sớm biết như thế, hà tất lúc đầu, cóc cần biết anh ấy thích đàn ông hay phụ nữ, một người vốn đang yên đang lành cứ thế phát điên rồi.”
Bà nội gắp vào bát Thẩm Hành Xuân một miếng thịt, chặn miệng cậu:
“Ăn cơm ăn cơm, ngày mai dù gì cũng là chuyện vui, đừng nói mấy cái này nữa, nói cũng vô dụng, người đã thành như thế rồi.”
Sau bữa, bà nội bị gọi sang bàn bạc thực đơn tiệc cưới ngày mai, ông nội vẫn đang đi khám bệnh cho người ta, chỉ có hai đứa trẻ ở nhà.
Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn hiu hắt, hai bên bàn in ngược cái bóng yên tĩnh của hai người, một đang cầm bút viết nhật kí, người còn lại quay đầu ngẩn ngơ nhìn vào nơi nào đó.
An Viên viết xong nhật kí, cắn đầu bút mực.
“Anh ơi, anh đói không?”
Thẩm Hành Xuân nghe An Viên hỏi mình vậy, tưởng An Viên đói, đứng dậy nói:
“Anh đi hâm cơm canh buổi chiều cho em nhé?”
“Em không đói.” An Viên gọi cậu lại. “Em nói anh ấy, buổi chiều chẳng ăn mấy miếng cơm, anh có đói không?”
Thẩm Hành Xuân nghe An Viên nói thế mới thấy hơi rỗng bụng, nhưng cậu không muốn ăn cơm lắm, hỏi An Viên.
“Có muốn ăn khoai lang nướng không?”
An Viên đặt bút mực trên tay xuống, nhe răng với Thẩm Hành Xuân:
“Muốn chứ, mình nướng như nào ạ?”
“Để trên lò nướng.” Thẩm Hành Xuân vẫy tay với An Viên. “Đi, theo anh Xuân xuống hầm lấy mấy củ khoai lang.”
“Lần này em xuống cùng anh có được không?” Trước đây bà nội không cho An Viên đi xuống, sợ em ngã, An Viên vẫn luôn tò mò.
“Được, anh dắt em xuống, có phải đã muốn xuống từ lâu rồi không?”
“Muốn từ lâu rồi.” An Viên tung tăng đi cạnh Thẩm Hành Xuân.
Hầm ở cạnh vườn, Thẩm Hành Xuân cầm đèn pin trong tay rồi bê thang ở góc tường sang.
Trên nắp hầm trải mấy lớp nệm nỉ cách nhiệt rất dày, ngoài trời tuy âm hai mấy chục độ, nhưng trong hầm lại không lạnh, chuyên dùng để cất trữ rau vào mùa đông.
Thẩm Hành Xuân mở nắp hầm, hầm sâu hơn hai mét, cậu đưa đèn pin cho An Viên, thọc thang gỗ từ miệng hầm vào, đầu thang xiên vào, gác ở miệng hầm, sau đó dùng tay vỗ vỗ thang, chắc chắn đã đặt vững rồi mới hỏi An Viên:
“Anh xuống trước, lát nữa anh ở dưới đỡ em, đã trèo thang bao giờ chưa?”
“Chưa trèo bao giờ.” An Viên thật thà đáp. “Anh ơi, anh xuống trước đi, anh cứ yên tâm, tuy em chưa trèo bao giờ, nhưng chắc chắn không ngã được đâu.”
Xuống tới nơi, Thẩm Hành Xuân một tay cầm đèn pin, một tay giữ thang, gọi An Viên.
“Tiểu Viên nhi xuống đi, thang vững lắm, không sợ.”
“Em không sợ, em xuống ngay đây.” Mới đầu An Viên trèo rất chậm, tuy ban đầu tò mò, nhưng lúc đặt chân lên thật vẫn thấy hơi run, về sau quen rồi thì trèo rất nhanh, đến khi chỉ còn vài bậc thì nhảy bổ lên người Thẩm Hành Xuân.
Hai tay Thẩm Hành Xuân giữ lấy đùi An Viên, ôm em, đèn pin trong tay rơi xuống đất, chút ánh sáng ấy tức thì tắt ngúm.
Ánh đèn vừa tắt, trước mắt An Viên liền tối đen, chỉ có tiếng hít thở của Thẩm Hành Xuân.
Em ôm Thẩm Hành Xuân bất động, ánh trăng trên đầu xuyên qua cửa hầm chiếu vào, sau khi em thích ứng với bóng tối liền nhìn vào mắt Thẩm Hành Xuân, nói:
“Anh ơi, tối rồi.”
Thẩm Hành Xuân thả An Viên xuống, mượn ánh trăng, ngồi xuống mò mẫm trong bóng tối tìm đèn pin, trong hầm rất rộng, chiều rộng cũng hơn hai mét.
Cậu mò mẫm nửa ngày mới sờ thấy đèn pin trên một cây cải thảo lớn.
“Tìm thấy rồi.”
An Viên nhích vào cạnh Thẩm Hành Xuân, dán chặt lấy cánh tay cậu.
“Anh bật đèn đi, mình lấy khoai lang.”
Thẩm Hành Xuân bật lại đèn pin thì phát hiện đèn pin không sáng nữa, cậu đập đèn pin trong lòng bàn tay, rồi tháo pin ra lắp lại, bật lên vẫn không sáng.
Cậu bực bội “chậc” một tiếng.
“Đèn pin hình như hỏng rồi.”
“Làm sao bây giờ?” An Viên hỏi.
“Mò đại hai củ khoai rồi lên thôi.” Khi Thẩm Hành Xuân quay người đi thở mạnh một hơi.
An Viên đứng nguyên tại chỗ, có chút bối rối, đợi Thẩm Hành Xuân tìm thấy khoai lang rồi mới cất tiếng:
“Anh ơi, em xin lỗi.”
Thẩm Hành Xuân ngây ra trước lời xin lỗi đột ngột của em.
“Sao thế? Xin lỗi gì cơ?”
An Viên khẽ nói:
“Vừa nãy em làm rơi đèn pin, nếu em không nhảy lên người anh thì tốt rồi.”
Thẩm Hành Xuân lấy cùi chỏ huých em.
“Nghĩ gì thế? Tí chuyện cỏn con này có gì đáng xin lỗi đâu.”
An Viêng ngẩng lên nhìn Thẩm Hành Xuân, ánh trắng lạnh nhạt lướt qua sống mũi cậu, sắc mặt Thẩm Hành Xuân tựa như ánh trăng lạnh lùng.
An Viên lại từ từ lên tiếng:
“Em cảm giác tâm trạng anh không tốt.”
“Đừng nghĩ lung tung.” Thẩm Hành Xuân cầm khoai lang trong tay, dùng cổ tay chạm mặt An Viên. “Không liên quan đến em.”
“Vậy vì sao tâm trạng anh lại không tốt thế ạ?” An Viên hỏi.
Thẩm Hành Xuân im lặng không đáp, An Viên tiếp tục hỏi:
“Là vì anh trai tên Sơn Bảo đó sao ạ?”
“Cho là thế đi.”
“Vì sao ạ?”
“Không sao, trẻ con đừng nghe ngóng mấy chuyện này, đều là chuyện của người lớn, thật ra anh cũng không hiểu.”
Sáng hôm sau, theo thời gian bà nội dặn, Thẩm Hành Xuân dẫn An Viên sang nhà Lưu Sơn Minh, suốt dọc đường đều là tiếng pháo nổ và giấy pháo đỏ, khói xám xanh lởn vởn mãi trong không khí, kích thích khoang mũi hai người.
Khi họ đến nơi, chú rể vừa hay đang cõng cô dâu vào vườn, một đám người vây quanh họ, tiếng hét hò cười vui vang lên không ngớt.
Đèn lồng đỏ lớn ở cổng và chữ hỉ trên cửa lan tỏa quá nhiều không khí vui vẻ, già trẻ trong thôn đều đến cả.
Lâm Hạo đứng ngoài nhìn thấy họ, từ xa tít đã vẫy chào.
“Đại Xuân, Tiểu Viên nhi, sao giờ hai người mới đến, đã sắp hết trò vui rồi.”
“Có gì đáng xem đâu.” Thẩm Hành Xuân không dừng trước cổng lâu, dắt An Viên vào vườn, nghĩ ra điều gì, lại đưa An Viên ra, gửi bên cạnh Lâm Hạo.
“Lâm Hạo, mày đưa Tiểu Viên nhi đi chơi một lúc, tao sang chỗ khác xem thử.”
An Viên chau mày:
“Anh ơi, anh đi đâu đấy?”
“Anh vào trong xem thử, lát nữa sẽ ra tìm em.”
Lâm Hạo biết Thẩm Hành Xuân muốn đi thăm Lưu Sơn Bảo, kéo An Viên vào trong đoàn người.
“Tiểu Viên nhi, em chơi với anh nha, anh em đi một lát thôi là về.”
An Viên cứ quay đầu tìm Thẩm Hành Xuân mãi, Thẩm Hành Xuân đi hai bước đã không thấy đâu nữa, đằng sau cậu đều là những người lớn còn cao hơn cậu rất nhiều, chặn kín chút bóng lưng cuối cùng của Thẩm Hành Xuân.
Sau khi chú rể cõng cô dâu ở cửa ăn táo, bước qua chậu lửa, vào phòng, người trong vườn đều tụ tập hết trước cửa.
An Viên nghe có người trong đám đông hỏi:
“Sơn Minh kết hôn, sao hôm nay không thấy Sơn Bảo thế?”
“Bố mẹ cậu ta sợ cậu ta phát bệnh trong lễ cưới của Sơn Minh, phá mất lễ cưới, chắc lại nhốt cậu ta trong phòng rồi.” Một người khác trong đám đông thở dài. “Tiếc thay cho Sơn Bảo, năm xưa còn là sinh viên đại học danh tiếng duy nhất trong thôn.”
“Nghe nói người đàn ông mà Sơn Bảo theo năm ấy, chết rồi hả?”
“Chết rồi, hình như hồi đó nghe lời đồn, nghe nói Sơn Bảo đã bị bố mẹ cậu ấy đánh chết, sau đó người đàn ông kia liền nhảy xuống sông, Sơn Bảo tìm dưới sông mấy ngày liền, sau khi vớt được người lên liền hóa điên.”
“Chậc chậc, đường ngay tử tế không đi, một người đàn ông sao lại đi thích đàn ông cơ chứ?”
“Còn thế nào được nữa, biến thái chứ gì.”