Tôi phải may mắn tới nhường nào, không cần thay đổi gì hết, An Viên vẫn là An Viên trước đây.
— Nhật kí An Viên
Khi An Viên theo Thẩm Hành Xuân ra khỏi tiệm làm tóc, em cứ sờ tóc mình miết qua lớp mũ.
“Anh ơi, đầu đinh có phải khiến mặt em trông càng tròn hơn không?”
Cánh tay Thẩm Hành Xuân gác trên vai An Viên ôm lấy cổ em.
“Không tròn, vả lại mình tên Tiểu Viên nhi, tròn chút cũng đẹp mà.”
Trước đây An Viên chưa từng để kiểu tóc sát da đầu như vậy, cách lớp mũ mà em còn cảm nhận được sự châm chích, sau khi ra khỏi cửa liền cúi gằm mặt, đến khi nghe Thẩm Hành Xuân nói mình đẹp vẻ mặt em mới đỡ hơn.
“Đẹp thật chứ ạ?” An Viên ngước lên, không dám chắc chắn, hỏi thêm lần nữa.
Bàn tay đang ôm cổ em của Thẩm Hành Xuân cọ cọ cằm em.
“Đẹp thật mà, Tiểu Viên nhi là cậu nhóc đẹp nhất đấy.”
Lúc này An Viên mới vừa lòng.
“Mình mau đi sắm đồ Tết thôi.”
“Đưa em đi mua quần áo trước đã.” Thẩm Hành Xuân nói.
Ngón tay trong găng của An Viên ngoắc ngoắc, em nói:
“Em không mua quần áo mới đâu, em mặc đồ cũ của anh là được.”
Thẩm Hành Xuân biết em đang nghĩ gì, An Viên không muốn tiêu nhiều tiền, cậu nói:
“Không tiêu tiền của ông bà, anh Xuân mua cho em. Ăn Tết phải mặc quần áo mới, lát nữa chúng mình cũng mua biếu ông bà.”
An Viên hỏi:
“Anh ơi, anh lấy tiền ở đâu ra thế?”
“Hồi hè anh theo ông lên núi đào thuốc, kiếm ít đồ núi, trên núi có rất nhiều nấm đầu khỉ, hạt dẻ, nấm tùng nha với mộc nhĩ, phơi khô xong sẽ có người đến lấy, trước đây một kì nghỉ hè anh kiếm được không ít đâu.”
An Viên vừa nghe có thể kiếm tiền, hai mắt liền phát sáng.
“Anh ơi, em cũng muốn kiếm tiền, nghỉ hè năm sau em theo anh lên núi đào thuốc được không?”
Thẩm Hành Xuân chẳng buồn nghĩ, đồng ý cái rụp:
“Được, hè năm sau đưa em đi.”
Thẩm Hành Xuân mua hết đồ Tết bà nội dặn, bỗng nhớ ra gì, lại đưa An Viên vào một cửa hàng bán mĩ phẩm, mua thêm cho An Viên một chai kem dưỡng và dầu dưỡng môi, đóng gói đều rất đơn giản, dầu dưỡng môi được gói trong một lớp giấy dầu trong suốt, cũng không có mùi gì đặc biệt, không thể sánh với cái bố An Viên mua cho em.
“Chỗ mình không bằng được Thượng Hải, toàn đồ như này thôi, đợi về sau ra ngoài mua cho em cái tốt hơn.”
“Dùng được là được ạ.” An Viên làm sao chê cho được? Em nâng niu lắm, để chai kem dưỡng trong túi, tay cầm dầu dưỡng môi, ra khỏi cửa tiệm liền háo hức mở giấy dầu gói dầu dưỡng môi ra, thoa một lượt lên môi mình, rồi nhất quyết bôi lên môi Thẩm Hành Xuân một lượt.
Mới đầu Thẩm Hành Xuân hơi kháng cự, nhưng không đỡ nổi sự nài nỉ bất chấp rắn mềm của An Viên.
“Lần trước anh còn bôi cái đó của em mà, em bôi cho anh thêm một lần, môi anh hơi khô rồi.”
Thẩm Hành Xuân thè lưỡi liếm khóe môi dưới, cứng cổ lùi về sau.
“Anh không bôi đâu, anh đây thanh niên trai tráng bôi dưỡng môi gì chứ, bôi lên môi dính nhơm nhớp ấy.”
“Em cũng là con trai, em còn bôi kia kìa.” An Viên một tay ôm eo Thẩm Hành Xuân, kiễng chân cầm sáp dưỡng môi muốn bôi lên môi cậu.
Thẩm Hành Xuân thấy nếu còn không đồng ý thứ kia sẽ dính lên cằm cậu, không lùi về sau kháng cự nữa, sau khi đứng thẳng lên thì hơi hơi khom lưng, An Viên tỉ mỉ bôi cho cậu xong mới hài lòng buông tha cậu.
Người qua đường xung quanh đều nhìn hai đứa, hai đứa chẳng quan tâm chút nào.
An Viên bôi cho Thẩm Hành Xuân xong thì bôi cho mình một lượt nữa, trên đường về cứ ngồi trên đùi Thẩm Hành Xuân, bặm môi với Thẩm Hành Xuân, còn vừa bặm vừa cười.
Chú Lí lái xe cũng nhìn ra, nhìn hai đứa qua kính chiếu hậu.
“Hai anh em cười gì đấy? Chuyện gì mà vui thế?”
An Viên vẫn chưa quen với mọi người trong xe lắm, bị nói thành ra hơi thẹn, cũng không bặm môi nữa, bò luôn ra trên vai Thẩm Hành Xuân, vùi vào lòng cậu.
Hai tay Thẩm Hành Xuân đỡ lưng dưới em.
“Chú Lí, hai anh em cháu vừa mới tâm sự bí mật, nhóc con nhà cháu ngại rồi đây này.”
Người trong xe đều nhìn An Viên trong lòng Thẩm Hành Xuân một cái, cười mấy tiếng.
Người trong xe càng cười, An Viên càng vùi sâu vào lòng Thẩm Hành Xuân, không lộ mặt ra nữa.
Thẩm Hành Xuân vỗ vỗ lưng em.
“Vùi nữa là không thở được đâu đấy.”
“Thở được.” An Viên rì rầm đáp trong lòng cậu.
…
Khi xe chú Lí dừng trước cổng nhà, ông bà đã đứng đợi ở đó, Thẩm Hành Xuân chào hỏi chú Lí rồi bế An Viên xuống xe.
Bốn người bê đồ Tết vào nhà kề, bê xong bà nội dắt mỗi cháu một tay vào nhà.
“Cơm nước đã xong xuôi từ trưa rồi, chỉ đợi hai đứa thôi đấy.”
“Bà ơi, bà với ông chưa ăn ạ? Ông bà không cần đợi bọn con đâu mà.” Thẩm Hành Xuân nói.
Bà nội đáp:
“Không biết hai đứa bao giờ mới về, bà còn hầm cả chân giò với móng heo trong nồi đấy, đi rửa tay đi, rửa tay xong thì ăn cơm.”
Hôm nay An Viên đi mua đồ Tết với Thẩm Hành Xuân, hai người không mua thịt, em hơi lấy làm lạ, hỏi Thẩm Hành Xuân:
“Anh ơi, em ở đây lâu vậy rồi cũng chưa thấy mua thịt, thịt ở đâu ra vậy ạ?”
“Lợn nhà mình nuôi đấy, ba con cơ.” Thẩm Hành Xuân nói.
“Lợn ở đâu ạ?” An Viên vừa rửa tay vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, em chưa thấy lợn bao giờ, cũng chưa từng thấy Thẩm Hành Xuân cho lợn ăn.
“Trước khi em đến đã giết rồi, cái lu lớn bên ngoài là để trữ thịt đấy, nhiệt độ ngoài trời từ sáng đến tối đều âm hai mươi mấy độ, chính là một cái tủ lạnh tự nhiên, có thể ăn tới tít tận mùa xuân năm sau cơ, trong thôn nuôi dê thì giết dê, nhà mình không nuôi dê, nhưng nhiều người tặng nhà mình thịt dê lắm, chỗ mình chỉ thiếu rau dưa thôi, mùa đông rau dưa phải chuyển từ bên ngoài vào rất tốn công, phí vận chuyển đắt lắm, rau dưa còn đắt hơn thịt, thường ngày nếu không lên trấn, hầm nhà mình trữ được một ít cải thảo, khoai tây, củ cải với khoai lang, nhưng thịt thì thừa ăn, có khi sang xuân cái mặt nhỏ của em còn tròn thêm một vòng đấy.”
Thẩm Hành Xuân rửa tay xong, vẩy nước trên tay lên mặt An Viên mấy cái, rút khăn lau tay.
An Viên giơ tay lên che mặt, nhưng mặt vẫn dính mấy giọt nước, đợi Thẩm Hành Xuân lau xong, An Viên liền khuấy ít nước trong chậu, té vào người Thẩm Hành Xuân.
“Anh mới tròn ấy, em chả tròn tí nào.”
Em té xong liền quay người muốn chạy ra ngoài.
Thẩm Hành Xuân dù sao cũng cao, cánh tay dài vừa vươn ra đã tóm gọn An Viên mới chạy được một bước.
“Em vừa bảo ai tròn.”
“Anh tròn anh tròn.” An Viên giãy giụa mấy cái, mũ trên đầu rơi xuống, da đầu lạnh toát.
Bà nội thấy hai đứa lâu quá chưa ra bèn vào gọi, lúc thấy tóc An Viên liền tiến đến sờ một cái, cười không ngớt.
“Tiểu Viên nhi, quả đầu này ai cắt cho con thế? Sao lại cắt sạch của mình rồi?”
Thẩm Hành Xuân buông An Viên ra, đưa khăn cho em lau tay, nói với bà:
“Bà, bà đừng cười nữa, người trong tiệm làm tóc thẳng tay cầm tông đơ cạo luôn, hỏi cũng không thèm hỏi, nói là dịp Tết bận nên cắt đầu đinh.”
An Viên cũng đưa tay sờ lên đầu mình, hỏi bà nội:
“Bà ơi, mặt con tròn không ạ?”
Bà nội Thẩm thấy trẻ con đương nhiên phải bụ bẫm mới đẹp, càng tròn càng đáng yêu, Tiểu Viên nhi còn trắng trẻo, vừa trắng vừa tròn, càng khiến người khác thòm thèm, bà chẳng buồn nghĩ, lập tức lên tiếng xuôi theo:
“Tròn, cắt tóc xong trông càng tròn hơn, xinh biết bao.”
An Viên bặm môi, liếc xéo Thẩm Hành Xuân bên cạnh một cái, tặng cậu một cái nhìn “anh lừa em”.
Thẩm Hành Xuân kéo em ra ngoài, chuyển chủ đề.
“Ăn cơm ăn cơm, đói chết mất, trưa chỉ mua có cái bánh bao ăn.”
“Thẩm Hành Xuân, em biết ngay anh lừa em.” An Viên vừa đi vừa lầm bầm. “Anh chỉ giỏi lừa trẻ thật thà thôi.”
Thẩm Hành Xuân cầm cổ tay ướt sũng của An Viên, đưa tay em lên xem, lúc nãy hai người đùa nghịch tay áo An Viên ướt rồi, cậu đưa An Viên đến cửa phòng.
“Gọi anh, đi thay cái áo trước đi rồi ra ăn cơm.”
“Không gọi.” An Viên hất tay cậu ra, đẩy cửa vào thay áo.
Thẩm Hành Xuân không khỏi bật cười, theo em vào phòng.
“Anh không lừa em, tuy hơi tròn thật, nhưng cũng đẹp mà, không nhức mắt chút nào, mặt em núng na núng nính thế, mắt em còn to nè, bé con nhà mình tỉ lệ ngũ quan đẹp, thế nên càng đẹp hơn.”
“Thật không?”
“Thật mà.”
Trẻ thật thà không bám riết vấn đề này nữa, cầm áo đang định cởi, nhớ ra Thẩm Hành Xuân vẫn ở đây, quay đầu đuổi người.
“Anh, anh ra ngoài đi, em phải thay áo rồi.”
Tuy hai người vẫn luôn ở chung một phòng, nhưng An Viên vẫn không thay áo trước mặt Thẩm Hành Xuân, Thẩm Hành Xuân biết cái tật này của em, quay lưng lại.
“Tiểu quỷ chi li.”
An Viên thay áo xong, nhìn gáy Thẩm Hành Xuân.
“Biết em lắm chuyện, chẳng phải anh vẫn chiều theo đấy sao?”