Vương quốc Tushman, tọa lạc ở phía Tây lục địa, giáp với phía Bắc, Đông và Nam của Quỷ quốc. Một quốc gia tiền tuyến của cả nhân loại. Do tính chất địa lý, nên nơi đây trở thành quốc gia theo chế độ quân phiệt cực kì lớn mạnh. Quân đội chính quy thậm chí còn được phân ra từ quân đoàn số 1 đến số 10. Nên không có gì lạ khi hoàng gia cũng tham gia vào mặt trận tiền tuyến. Đến cả vị vua hiện tại, Rames Tushman nay đã 40 tuổi, cũng có những câu chuyện quả cảm của riêng mình.
Thoạt nhìn, vương quốc Tushman dường như giống một quốc gia thuần sức mạnh, song để duy trì được vật tư cho một tiền tuyến như vậy thì hậu cần đóng vai trò rất lớn, và các viên chức nhà nước ngoài quân đội cũng được chú trọng không kém.
Jez Norman, một cán bộ nhà nước cấp thấp 26 tuổi làm trong bộ nội vụ của quốc gia này. Tốt nghiệp trường cấp 3 hoàng gia và trở thành một viên chức, hiện anh đang làm công cho bộ nội vụ. Bên của anh sẽ đảm nhiệm nhiều việc, bao gồm giải quyết các vấn đề trong nước và hỗ trợ những việc liên quan đến đối nội,… thành ra bộ của anh rất bận rộn và thường xuyên phải đi công tác khắp cả nước.
Vào ngày nọ, sau khoảng một tháng hiếm hoi được làm việc nhàn hạ ở thủ đô, Jez bất ngờ bị ông sếp khó tính điều đi công tác tại thành phố địa phương ở chiến tuyến phía Nam.
Dường như lũ quỷ bắt đầu bành trướng phạm vi hoạt động ở mặt trận phía Nam, nên phía quân đội muốn xem xét tình hình để gửi quân tiếp viện. Do vậy, họ muốn anh đích thân tới đó, hợp tác với địa phương để sắp xếp trước nguồn tiếp tế cho các thành phố lân cận.
Jez bất mãn trong lòng, âm thầm phàn nàn về việc mình luôn bị lợi dụng ra sao. Thế nhưng, anh vẫn nhanh chóng chuẩn bị, lên xe ngựa và khởi hành ngay trong ngày.
-----------
Một tuần trôi qua kể từ ngày rời thủ đô, Jez đã đi được nửa đường một cách suôn sẻ. Thêm khoảng một tuần nữa sẽ tới các thành phố phía Nam.
Hôm nay như thường lệ, Jez lắc lư trong cỗ xe ngựa, thi thoảng ngắm trời thở dài, đôi lúc trò chuyện với lão đánh xe, khi lại cặm cụi viết gì đó trong cuốn sổ tay.
Đang thong dong trong xe ngựa, đột nhiên…
“Thưa ngài! Có cướp!!!”
Jez nghe thấy giọng hốt hoảng của người đánh xe, liền di chuyển ra ngoài và nhìn về phía ông ta chỉ.
“Nguy rồi, có chỗ nào để chúng ta chạy hay trốn đi không?”
“Xung quanh đây toàn đồi núi không chạy trốn được đâu! Khốn kiếp, biết vậy tôi đã cho người hộ tống rồi.”
Người đánh xe này thực chất là một thương gia tiện chở người khi còn chỗ trống trong lúc chở hàng hóa. Hay tin phía Nam có biến nên ông ta đang vào đó sau khi mua vật tư ở kinh đô, tình cờ lại gặp Jez nên tiện nhận chở luôn.
Vương quốc Tushman vốn là một nơi an toàn trong việc đi lại, mọi người thường không cần hộ tống để di chuyển. Thế nhưng, có vẻ do tình hình căng thẳng ở mặt trận phía Nam gần đây đã khiến bọn cướp thay đổi cách thức hoạt động.
Dù sao việc này cũng thật sự đen đủi với lão đánh xe.
“Có thể chạy thoát nếu bỏ lại xe ngựa cùng với hàng hóa không?”
Nhìn mặt ông già tái mét khi nói vậy, Jez bèn tự nhủ “…. Hầy, đành vậy.”
“Bác này, từ giờ nhìn thấy gì cũng giữ bí mật hộ cái nhé.”
Dặn đôi lời với ông già, Jez nhảy xuống xe rồi đi thẳng tới chỗ đám cướp.
Vài phút sau, Jez toàn thân dính máu quay lại chỗ lão đánh xe còn đang hoảng sợ.
“Cậu là mạo hiểm giả hay hiệp sĩ à?”
Lão đánh xe sốc quá, gục xuống bên ghế xe ngựa hỏi người trước mặt. Jez chỉ gượng cười.
“Đâu, chỉ là viên chức văn phòng thôi, mà im lặng giùm đi, phiền lắm.”
Jez chỉ nói có vậy. Sau một hồi nghỉ ngơi, đang tính lên đường thì Jez nghe thấy một toán kỵ binh đang phi nước đại “rầm rầm” từ xa tới.
Ngay khi cỗ xe ngựa cùng ông già và Jez lọt vào tầm mắt, thì xuất hiện khoảng chục hiệp sĩ đang cưỡi ngựa đến.
“Mấy người! không sao chứ?”
Người cưỡi ngựa vừa lên tiếng là một nữ hiệp sĩ xinh đẹp sở hữu thần thái trang nghiêm, rất xứng với danh “hiệp sĩ công chúa”.
Dựa theo lời của các kỵ binh đi theo cô ấy, có vẻ một người du hành đi trước trên con đường này đã thấy nhóm cướp đang đi về phía xe ngựa của Jez, nên đã vội tới thị trấn gần đó để báo tin.
Tình cờ nhóm kỵ binh của cô ấy cũng đang ở đó, nên họ đã gấp rút tới đây ngay lập tức.
Trao đổi một hồi xong, nữ hiệp sĩ cùng tùy tùng xuống ngựa để xem xét hiện trường và quay sang nhìn Jez với vẻ hứng thú. Nữ hiệp sĩ liền đại diện mở lời.
“Vậy? Việc này là ngươi làm hả?”
Jez cảm nhận được nữ hiệp sĩ với vẻ mặt bất biến kia đang có dấu hiệu soi mồi của một con chim đi săn.
“Không phải tôi, là một lính đánh thuê đi ngang qua làm.”
“Đừng chối, máu me khắp người với nắm đấm đẫm máu thế kia nhất định là ngươi rồi, tạm thời hãy đi theo ta.”
Jez sắp sửa bị nữ hiệp sĩ bắt đi thì lúc đó…
“Thứ lỗi, tôi là một thương gia. Công việc rất bận rộn, nên thật lòng xin lỗi các vị hiệp sĩ.”
Jez vốn tính bài chuồn khi nói vậy thì một nữ hiệp sĩ khác đang điều tra hiện trường liền tiếp cận anh.
“Ơ Jez, lâu lắm không gặp. Dạo này khỏe không? Công chúa, cậu ta không phải thương gia đâu, là viên chức nhà nước đó. Người cứ ra lệnh cho cậu ta thoải mái. Tên cậu ta là Jez Norman, hình như trước đó làm cho bộ nội vụ thì phải.”
“Erin!? Sao cậu lại ở đây?”
Người bắt chuyện với Jez là Erin Sailor, bạn cùng lớp với anh thời đi học. Nghe Erin nói xong, nữ hiệp sĩ kia bật cười.
“Thì ra vậy. À mà quên chưa tự giới thiệu. Ta là Rene Tushman, chỉ huy quân đoàn 7 quân đội hoàng gia, và là công chúa đệ tam. Jez Norman, mau đi theo ta.”
“… Dạ.”
Đây là câu chuyện về một người đàn ông làm cố vấn kinh doanh ở tiền kiếp, tái sinh vào dị giới và từ nhỏ từng có ý định lớn lên trở thành một nhân vật bá đạo, nhưng không ngờ thế giới này loạn lạc quá. Nên anh ta quyết định dùng kiến thức tiền kiếp như một dạng cheat để làm viên chức và sống một đời bình yên. Mỗi tội lại bị nàng hiệp sĩ công chúa bắt tại trận sau khi làm công việc văn phòng (bằng nắm đấm), rồi bị lôi ra tiền tuyến.
"…. Xin lỗi, tôi đau bụng quá cho về nhà cái được không?"
"Được, đẩy tiền tuyến lên 10km đi rồi về."