Tenma à, mới hôm qua thôi mà mình đã tròn 7 tuổi rồi đấy
Đồng thời cũng đã cao thêm đôi chút rồi này.
Nếu là cậu thì chắc không thể cao thêm chút nào rồi nhỉ, cơ mà mình vẫn đang trong tuổi ăn tuổi lớn nên đáng để trông chờ lắm đấy.
Mà này nhé,...... có lẽ nào cả ngực mình cũng sẽ phát triển theo không nhỉ?
Lúc mình nhìn sang oka-sama thì cứ nghĩ rằng kiểu gì cũng sẽ ổn hết thôi, thế nhưng không hiểu sao mà mình cứ nghĩ rằng chúng khó mà lớn được.
mà không~, chuyện đó tốt nhất nên là không nhỉ ! ?
Không thể khác được, những thứ mà là niềm khao khát của mình ở kiếp trước giờ lại biến thành nỗi sợ đấy, giờ mình lại trở nên sợ hãi những gì mà bản thân ở kiếp trước không có mất rồi.
Vâng, không còn nghi ngờ gì nữa.
Vâng, chắc chắn vậy…
Nhưng nếu giả dụ như, nó mà không lớn lên được thì… [note47356]
____________________
Những ngón tay đang cầm chiếc bút lông của Sophie run lên trước kịch bản đáng sợ đó. Điều đó làm cho mực bị tòe hết ra.
Trong lúc đang nhìn xuống vết mực nhòe tựa như là nỗi sợ trong cô, bên trong căn phòng vọng lên tiếng gõ cửa.
「Sophie-sama, Rio-sama đã tới rồi đó ạ」
「Ara!」
Rio đã liên tục đến thăm cô kể từ lần trước đó. Thế nhưng dạo này tần suất cậu ghé qua giảm hẳn. Lần này cậu tới đây cũng đã là sau 3 tháng rồi.
Tạm gác vấn đề về ngực sang một bên và nhanh tới chỗ Rio, ở đó là người bạn mà mới một thời gian cô không gặp thôi mà đã cao hơn đôi chút rồi, bên cạnh đó là người hộ tống đang cùng đứng đợi cô tại sảnh chính.
「Rio, Al, lâu rồi không gặp!」
「Ừ. Xin lỗi vì đã ghé qua mà không báo trước nhé」
「Đừng để ý chuyện đó. Nơi đây lúc nào cũng sẽ hoan nghênh Rio với Al tới hết」
Nói vậy, Sophie ra dáng quý cô cúi chào cho dù có hơi muộn, Rio thấy vậy mỉm cười. Thế nhưng nét mặt của cậu lại đang có vẻ mệt mỏi.
(Bữa nay chắc cứ ở nhà xả hơi thì sẽ tốt hơn là ra ngoài đây)
Hừm hừm, quyết định xong, Sophie dẫn cả hai người họ vào phòng khách.
Bên trong phòng khách được trải một tấm thảm mang màu xanh dịu, với những chiếc ghế bọc nhung có sắc xanh thẫm hơn.
Do điều kiện tài chính dư giả của nhà Linières nên nội thất của họ cũng đều là những sản phẩm chất lượng. Tất cả đều không bị lu mờ, mặc cho cậu nhóc mỹ nam đây cùng người hầu của mình ngồi xuống, Sophie nhận thấy rằng cha cô có gu thẩm mỹ rất tốt.
Hầu gái mang trà và đồ ngọt tới phục vụ, Rio chỉ mở lời sau khi cô ấy rời đi.
「Cái bánh quy này là của Sophie làm đấy à?」
「Vâng. Bên trong khá cứng vì có chứa nhiều loại hạt thế thôi chứ chúng bổ dưỡng lắm đấy」
Rio vẫn cứ tiếp tục vui vẻ nói chuyện sau khi nghe cô giải thích.
Dạo gần đây, dường như Rio đã quá quá quen với chuyện Sophie nấu nướng, cậu cũng chẳng buồn móc mỉa nữa. Trái lại cậu còn cảm thấy vui.
Được rồi, để cậu ấy ăn thành công rồi! Sophie mơ hồ cảm thấy dường mình vừa đạt được thành tựu.
「Mà đúng rồi, Sophie. Tôi có nghe rằng dạo gần đây cậu có đến cô nhi viện hả」
「Nắm bắt thông tin nhanh gớm nhỉ. Cậu nghe được chuyện đó từ đâu vậy?」
Trước những điều bản thân thắc mắc mà Rio chuẩn bị kể cho cô, Sophie nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
「Những người tới khu nghỉ dưỡng trị liệu này ấy, cũng vì rảnh rỗi quá mà thấy họ đang đồn đủ thứ chuyện đó. Dù có bị chặt cả hai bên tai lại thì vẫn nghe thấy được thôi. Và đấy, những người ở đó đang bàn tán xôn xao vì hoạt động từ thiện của một quý tộc nào đó」
「Từ thiện?」
「Ủa chứ tới cô nhi viện mà không phải từ thiện thì còn là gì?」
「Nhưng mà tôi nào có đang làm từ thiện đâu」
Tới khi cô nói toạc hệt ra, Rio trở nên méo mặt vì ngạc nhiên.
「Thế vậy, cậu đến cô nhi viện để làm gì vậy?」
「Tất nhiên là để đào tạo nhân lực và phát triển sản phẩm rồi」
「......Cái gì cơ?」
「Hiện tại, tôi đang hợp tác với trẻ em ở cô nhi viện để cùng phát triển sản phẩm. Bên cạnh đó, tôi cũng đang tiến hành đào tạo nhân lực nữa」
「......Cái gì cơ?」
「Rio, mới không gặp mặt có một thời gian thôi mà tai cậu bị điếc rồi à?」
「Chứ không phải là do cậu toàn tuôn ra mấy cái chuyện quái đản à!」
Rio hét lên. Bên cạnh cậu là người hộ tống Al vẫn đi cùng cậu như thường lệ thì lại đang cắm mặt vào ăn bánh quy trong im lặng một cách khó hiểu.
Dẫu vậy, Sophie cũng đã quá quen đối với cảnh tượng này, cô sớm lấy lại bình tĩnh.
「Rio, hiện tôi vẫn chỉ là trẻ con thôi. Có những giới hạn mà tự một đứa trẻ không thể làm được. Tôi cũng chỉ là một cô bé dễ thương, yếu đuối bất lực mà thôi」
「Ngưng cái trò tự mỉa mai đó đi. Một tên đần như Al đã là quá đủ rồi」
Mặc cho việc mình bị gọi là tên đần, Al vẫn cứ lẳng lặng tiếp tục gặm bánh quy. Thường thì Al luôn là một người hộ tống lắm lời, anh ấy có vẻ là đang rất thích bánh quy.
「Đúng, đấy là vì sao tôi muốn có tiền đấy. Đến lúc có tiền rồi thì muốn gì cũng có hết」
「Muốn gì cũng có sao?」
「Trước hết là chuyện trả lương đã」
「Hả?」
Váy, trang sức hay là một đôi giày nữ tính dễ thương nào đó, Rio đã nghĩ như vậy, thế nhưng những lời mà cô ấy nói ra lại khiến cậu không sao tin nổi vào tai mình.
「Chỉ cần tôi có tiền là tôi có thể trả lương được rồi」
Đôi mắt mang màu ngọc lục bảo của Sophie ánh rõ lên vẻ nghiêm túc.
Chỉ khi cậu nghĩ lại mới nhớ, Sophie là cái loại con gái đã chọn thẳng tiến tới chợ ngay khi được hỏi rằng mình muốn đi đâu.
「Nếu có thể có tiền để trả lương được thì cũng có nghĩa là tôi sẽ thuê được nhân công đó!」
「Cậu đang nói cái gì vậy?」
Cô dõng dạc tuyên bố như thể đó là một điều hiển nhiên, mỗi tội về phía Rio thì lại chẳng thể hiểu nổi.
「Trái lại, nếu không thể trả lương thì cũng chẳng thể thuê ai cả! Nói tóm lại là nếu tôi không có tiền trong tay thì sẽ chẳng thuê được ai hết!」
「Phải hỏi ý kiến cha cậu trước đã chứ!」
「Tất nhiên là tôi đã xin phép ông ấy đầy đủ cả rồi. Tôi rất biết ơn khi mà ông ấy đã cử một nhân viên mới xuống trợ giúp lúc mà tôi nhờ cậy khi trước đấy. Cơ mà, nếu như tôi đòi hỏi quá nhiều thì cũng không ổn. Tới lúc đó, tôi mới nhận ra rằng nếu như tự mình xử lý mọi thứ thì sẽ không còn gì đáng phải lo hết!」
Rio nghe mà không sao nuốt trôi nổi, cậu cố gắng uống một ngụm trà để dường như giữ lấy bình tĩnh. Còn Sophie thì vẫn tiếp tục.
「Đám trẻ ở cô nhi viện cũng đều đã tán thành theo ý kiến của tôi hết rồi. Họ đều tham gia trợ lực cho kế hoạch của tôi mà chẳng ai yêu cầu tiền cả. Mọi người đều đang cùng xây dựng viễn cảnh tương lai đó mà không cần đồng lương nào đấy!」
Sophie đang say mê nói không ngớt lại được.
「Họ không được trả lương! Họ đang làm việc cho tôi một cách hoàn toàn tự nguyện! Phải thật cố gắng để thành công sớm nhất mới được, vì những đồng lương của mọi người ! !」
Nắm chặt bàn tay lại, Sophie rên rỉ thay cho những người không được trả lương, tựa như chính cô đã từng trải qua nỗi đau đó, khiến cho Rio hoàn toàn lùi lại trước cảnh tượng như vậy.