Khu dã ngoại cách căn biệt thự đôi chút và nằm trên một ngọn đồi. Hương cỏ nồng nàn phảng phất trong gió đang mơn man nơi đầu mũi
Chọn một cái cân lớn với bên dưới tỏa ra rất nhiều bóng râm, Al trải tấm nhung đỏ mà anh đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó, anh hạ chiếc giỏ xuống bên dưới. Không phải nước mà là trà đã được họ chuẩn bị sẵn trong chai, anh lấy những tách trà đã được để trong giỏ ra và rót cho hai người họ.
Và trong lúc Sophie còn đang định lấy món bánh pho mát ra khỏi giỏ làm quà hối lộ, Rio quay ra nói thẳng với Al về cái câu chuyện “xoay vòng”.
「Gượm đã nào, Rio!」
(dù là mình đã nói theo cách tiếp thị đi kèm với hối lộ tích lũy được từ kiếp trước rồi cơ đấy!)
Mặc cho cô phản bác cật lực, Rio vẫn cứ bình thản nói rằng 『Ngươi mà dám thì cứ liệu hồn』 với điểm nhấn là ánh mắt như thể đang ra lệnh. Al chỉ 『Đã hiểu』 và gật đầu thật mạnh với khuôn mặt thân thiện mỉm cười.
「Xin hãy cứ để tôi lo ạ. Mặc dù vô lễ vậy thôi nhưng Al này lại rất biết cách thể hiện
tình cảm với những đứa em đấy ạ!」
「Tự biết kiềm chế chút đi! Đắng đó là tiểu thư quý tộc đấy!」
「Đáp lại mong muốn của những quý cô cũng là nghĩa vụ của một quý ông đấy ạ」
Trong khi Al tự hào trả lời, Rio chỉ biết nghĩ rằng 『Liệu mình có nên sa thải hắn luôn không đây』. Tuy nhiên, nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Sophie đang ngồi bên cạnh khiến cậu chẳng nói nên lời.
「Thật sao ! ? Thật sự là được chứ, Al ! ?」
「Vâng, miễn là Sophie-sama, tôi rất vui lòng được chơi xoay vòng với ngài ạ」
Mới nghe Al nói xong mà hoa đã nở khắp đầy mặt Sophie rồi.
Hai người rời khỏi chỗ ngồi và đi tới một nơi tương đối bằng phẳng, sau đó Al nhấc cả hai bên người Sophie lên và bắt đầu xoay lấy đà.
Kya~kya~, niềm sung sướng của Sophie cũng đi kém với chiếc váy đang bị gió thổi bay lên khiến cô cứ như thể sắp bị lộ ra tới nơi, khiến cho Rio trở nên căng thẳng. Còn Al thì thậm chí còn quay mạnh hơn, sử dụng lực ly tâm để nâng Sophie cao lên nữa.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, Sophie hạ xuống lại và hét lên đầy phấn khích.
「Vui quá luôn á! Al, thật sự rất cảm ơn anh nha!」
Một người mà luôn tỏ vẻ quý cô như Sophie lại có quá nhiều hành động chẳng giống quý cô tí nào. Lần này, cô đã bày tỏ cảm xúc trông không khác gì một thằng nhóc trong lúc cảm ơn Al. [note47294]
Cái khuôn mặt thỏa mãn của Sophie đúng kiểu như đứa trẻ nhận được món đồ chơi mà chờ mãi mới có vậy.
Trong thoáng chốc, Rio đã nhìn thấy hình ảnh một Sophie khác hẳn so với Sophie thường ngày. Chỉ là, thứ cảm giác đó cũng liền biến mất ngay sau khi Al mở miệng.
「Rio-sama cũng có muốn thử không ạ?」
「Có chết cũng không!」
Al buồn bã đưa tay lên che mặt sau khi bị từ chối mãnh liệt.
「Chỉ là Al này muốn hai người đều được công bằng như nhau thôi mà…」
「Nói chuyện với ngươi mệt quá rồi đấy, im mồm đi và ăn đồ ngọt mà Sophie cho đi kìa」
「Thật vinh dự cho Al khi mà có thể dùng chiếc lưỡi này để được nếm thử thành quả thí nghiệm của Sophie-sama」
Anh ta luôn biết cách đối đáp lại.
Khác so với cậu, anh ta rất biết cách đối đáp lại với Sophie khi mà đã không hề đả động gì đến hai từ “nấu ăn”. Rio nghĩ vậy trong sự tức tối.
「Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành thứ này sau bao lần bất thành rồi. Là bánh pho mát đây!」
「Đây mới là lần đầu tôi được thấy thứ đồ ngọt này đó」
「Hể~, ngay cả ta cũng chưa từng thấy nữa. Vậy món đồ ngọt này là từ nước nào vậy?」
「Đoán xem? Tôi cũng chỉ tìm thấy thứ này từ một cuốn sách rồi sau đó mày mò và cố gắng hoàn thiện dựa trên tưởng tượng về thành phẩm thôi. Cơ mà nó cũng ngon đấy chứ」
Sophie bịa ra lý do thích hợp để đánh trống lảng trong lúc cắt chiếc bánh thành từng miếng và đặt lên đĩa. Cắn lấy một miếng, cả Rio và Al đều lẩm bẩm về vì ngon như thường lệ của nó.
「Hương vị ngọt thanh của phô mai quả thực rất ngon nhỉ. Nó có kết cấu khá bông với cảm giác tan chảy ngay khi đưa vào miệng」
Sophie mỉm cười đáp lại Al đã luôn đưa cho cô những lời khen và ấn tượng một cách rành mạch.
Khác so với Al, Rio chỉ cứ yên lặng mà ăn trong khi còn chẳng khen lấy một lời, nhưng cô đã rất vui khi thấy hai má cậu ấy đang giãn hẳn ra vì vị ngon.
「Vì tôi sử dụng mật ong để điều chỉnh độ ngọt, nên dạo gần đây tôi mới đắn đo xem liệu có cách nào để hạ giá thành mật ong không. Tốt nhất là có thể phổ biến cho tất cả mọi người nếu được」
Al cũng đồng ý với lời than phiền của Sophie.
「Đúng đó ạ. Tuy nhiên, do mô hình nuôi ong chủ yếu là mô hình cố định, sẽ rất khó để tăng sản lượng hàng được phân phối trong nước đấy ạ」
Mô hình nuôi ong cố định là việc thu thập mật hoa từ nhiều loại hoa trong cùng một khu vực cố định. Cũng có một mô hình khác là nuôi ong di động với việc di chuyển ong đi lấy mật ở các khu vực có hoa đang nở khác.
「Đủ để tiếp cận cho tất cả mọi người sao, cậu lại nói ra mấy cái chuyện quái đản nữa rồi」
「Có gì lạ lắm sao?」
「Chà, chỉ có nằm mơ mới có chuyện đó. Nên nhớ là ẩm thực của quý tộc so với thường dân là hoàn toàn khác biệt nhau. Chính đồ ngọt là ví dụ điển hình nhất đấy」
「Rio không cảm thấy khó chịu khi cứ ăn mãi một thứ sao?」
「Ừ thì nói là ghét, nhưng chẳng phải khác biệt trong ẩm thực là thường thức sao?」
(Khác biệt ẩm thực, thường thức à……)
(Ra vậy, đây chính là thường thức trong suy nghĩ của thế giới này à)
Sophie gật đầu rồi cất lời.
「Nếu đã như vậy, tôi lại càng muốn phổ biến tới tất cả mọi người hơn」
「Hả?」
「Đồ ngọt đúng là có giá lắm ha, có thể là ở cả những quốc gia khác nữa. Miễn là có thể sản xuất nhiều, không chỉ phục vụ cho nội địa Vương quốc mà còn là cả phân phối ra nước ngoài nữa phải không?」
Al mỉm cười khi cảm thấy rằng đó là một điều rất tuyệt vời với bên cạnh là Rio vẫn còn đang há hốc miệng.
「Không chỉ mỗi mật ong thôi đâu, nếu là cả đường thì sao nhỉ?」
Cô đã suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này. Mô hình nuôi ong cố định tồn tại không ít hạn chế. Và mặc dù có đồng thời áp dụng mô hình nuôi ong di động, nó vẫn sẽ có những giới hạn riêng. Trong hoàn cảnh đó, lựa chọn duy nhất chỉ có thể là sản xuất đường.
「Ở Vương quốc Daksa có khí hậu nhiệt đới ẩm quanh năm, nghe nói rằng tại đó người ta có thể trồng cây sản xuất ra đường đấy ạ, chỉ là Vương quốc ta thì lại có khí hậu lạnh quanh năm」
Al cùng tham gia vào vấn đề.
Vương quốc Orlando chỉ có khoảng hè ngắn ngủi, và rồi sau đó là mùa đông lạnh giá kéo dài. Nhờ ánh mặt trời mà ban ngày vẫn sẽ khá ấm áp, nhưng trời sẽ sớm trở lạnh vào ban đêm, chính sự chênh lệch nhiệt độ đó đã giới hạn các loại hình có thể canh tác. Và mặc dù vẫn có thể vận chuyển rau củ từ các vùng nóng tới đây thông qua đường biển, nhưng hải trình dài cũng làm giới hạn những mặt hàng có thể vận chuyển theo.
(Khí hậu không thể đáp ứng cho việc trồng mía, cơ mà dường như củ cải đường thì có vẻ được)
Cô đã từng hỏi cha cô để tìm bất cứ thứ gì tương tự như vậy, thế nhưng việc đó không hề đơn giản tí nào. Cơ mà tỏi cũng có đấy thôi. Chắc chắn cô sẽ không bỏ cuộc.
「Liệu có, củ cải đường không…」
Dòng suy nghĩ nội tâm của cô dường như đã bật ra thành lời, Rio đã nghe được hết những lời đó/
「Củ cải đường」
「A, không…」
「Tôi cũng có quen biết với cả thương gia nữa đấy, nếu ngài cần gì thì để tôi hỏi cho ạ」
「Có thật vậy không ! ?」
「Al, nhà ngươi lúc nào cũng…!」
Rio dần hạ giọng trong tức giận trước cái tên hộ tống mà lúc nào cũng cướp mất sự chú ý của Sophie.
Bên làn gió thanh mát thổi qua và được trùm lấy dưới ánh mặt trời ấm áp, thời gian hạnh phúc cứ thế dần trôi.