「Sophie?」
「Sao nào, Rio」
Ngày hôm sau, Rio ghé chơi như đã hẹn từ trước, chỉ là lông mày của cậu đang nhăn lại.
「Cái gì thế này?」
「Cái này ấy hả? Đó là thịt xào rau đấy」
Trên bàn đang đặt một cái đĩa.
Hơn nữa, bên trong chiếc đĩa đó là đầy thịt và rau hệt như lời Sophie nói. Và nó đang tỏa ra hương thơm nức mũi. Khác với những món ăn thông thường khác, đây là thứ mà cậu chưa từng được ngửi thấy bao giờ.
「Hình như đây là những nguyên liệu cậu mới đi mua hôm qua phải không, sau đó cậu bảo đầu bếp nấu cho à?」
「Đúng là chỗ nguyên liệu hôm qua rồi đấy, nhưng lại không phải là do đầu bếp làm đâu」
Câu trả lời khiến cho Rio dâng lên một cảm giác bất an lạ.
Vậy nên cậu đã hỏi một câu mà sẽ chẳng ai đi hỏi một người phụ nữ bình thường cả.
「......Chẳng lẽ là cậu nấu sao?」
「Ừ」
Cô cười hồn nhiên khẳng định chắc nịch, khiến cho không gian thoáng chốc chìm vào im lặng.
「Cậu có đúng là quý tộc không?」
「Tất nhiên rồi」
「Thế trần đời có tiểu thư nhà quý tộc nào lại đi nấu ăn không vậy?」
「Tất nhiên là không rồi Rio, tiểu thư nhà quý tộc ai lại nấu ăn đâu chứ. Chẳng phải là thêu thùa sẽ tốt hơn nấu ăn và thơ ca sẽ tốt hơn triết học sao?」
Cô tỏ vẻ dễ thương với bàn tay lên môi trong khi mỉm cười khiến Rio bất giác trở nên phân tâm, nhưng rồi cậu cũng sớm nhận ra rằng cái con người này chỉ đang cố đánh lạc hướng cậu.
「...Ừ, thì, và cái gì đây?」
「Cái này ha? Tất nhiên là khoa học rồi!」
「Khoa học?」
「Đúng, đây chính là thành phẩm từ thí nghiệm ra đấy!」
Sophie dõng dạc khoe khoang về thành quả nghiên cứu chứ không phải là đồ ăn này. Còn bản thân Rio thì không thể hiểu nổi rằng cô ấy có đang nghiêm túc không hay chỉ đang đùa mà thôi.
「Đối với nữ quý tộc mà nói thì chẳng phải ứng xử quan trọng hơn là kiến thức sao?」
「Tôi là con gái của một nhà thương gia cơ mà, nên là kiến thức cũng quan trọng lắm đấy」
「Cho dù tôi có nói gì thì cuối cùng cậu đều phản biện được hết」
「Mồ, cái gì cậu cũng ý kiến hết á」
Trước cô gái dường như đang tặc lưỡi lẩm bẩm, Rio tỏ ra bối rối.
(Vậy vẫn đúng là cái con người này đã nấu ăn mà phải không? !)
(Trong khi bản thân lại là tiểu thư?)
Rio nhìn về phía Sophie cùng vẻ mặt lộ rõ những suy nghĩ đó.
Dù vậy, Sophie vẫn giục cậu ăn thử.
「Tôi không có bỏ thuốc độc vào trong đó đâu mà cậu phải lo. Kiểu gì thì cũng không chết được đâu nên là cứ ăn đi nào!」
「Tất nhiên là tôi không có nghi ngờ cậu, cơ mà cách cậu nói lại đáng sợ quá đấy, nên là dẹp hộ cái」
「Vậy hãy để tôi ăn thử trước cho nhé~」
Ngồi cạnh Rio hiện tại đang là Al. Thường thì người hộ tống sẽ không được ngồi xuống, ngay cả khi họ được cho phép. Dù vậy, Al vẫn cứ thản nhiên ngồi cạnh Rio như thường lệ rồi gắp thức ăn bằng nĩa và thưởng thức.
「......Món này, khá ngon đấy chứ. Không còn mùi hôi thịt, trong khi các thành phần đều ngấm đậm hương thơm. Cái còn cái mẩu này tuy nhỏ vậy mà lại có mùi hương rất đặc trưng lúc thưởng thức đấy」
「Đó, Al! Anh hiểu rõ đấy! Tỏi… mà ý tôi là piya làm đúng phần việc của nó quá mà! Tôi đã tìm hiểu về piya và phát hiện ra nó dường như nó được trồng ở một nước láng giềng. Nó được biết tới rộng rãi với công dụng như là một loại thuốc ở đó, nhưng nếu được nấu như vậy thì nó cũng có thể được dùng như là gia vị nữa」
「Chẳng phải cậu vừa nói từ “nấu” sao……」
「Mồ, im đi Rio! Tôi khỏi cần cậu ăn đâu. Để hết cho Al là được rồi!」
「Gì! Tôi nào có bảo là không ăn đâu chứ!」
Rio bất giác trở nên cáu kỉnh và cũng bắt đầu ăn. Cậu nhai xong nuốt xuống và rồi lẩm bẩm 『Ngon quá…』 trong vẻ choáng ngợp. Những câu khen đó khiến Sophie cảm thấy hài lòng.
Bên cạnh đó, thực ra cô đã nấu cho mẹ mình ăn món này từ hôm qua. Với cùng một kiểu biện luận đó mà mẹ cô đã thật thà ăn ngay, chứ chẳng giống như Rio. Hương vị thơm ngon của nó khiến bà ấy cảm thấy rất hài lòng. Việc mẹ cô tỏ ra khá tự nhiên mà còn chẳng quan tâm tới thường thức như vậy khiến Sophie thấy rất cảm kích.
「Mặc dù nó không phải là loại thịt đắt tiền, nhưng cứ thứ này mới chính là thứ khử đi mùi thịt và khiến món ăn ngon tới như vậy」
「Ngoài việc dùng piya ra, tôi còn thử ngâm thịt với chút rượu để khử mùi hôi nữa」
「Rượu, ấy hả…」
「Ngâm với rượu sao? Ủa chứ chẳng phải rượu là để uống à? Chứ sao lại đem ra ngâm vậy?」
(Ừm, ai nghe xong cũng đều trưng ra bộ mặt như vậy hết)
Về cái việc ngâm với rượu có thể khử đi được mùi hôi của thịt, cả đầu bếp lẫn những người phụ trợ ai ai cũng đều tỏ ra ngờ vực cả. Dường như đầu bếp ở thế giới này không có một chút khái niệm nào về công đoạn sơ chế cả.
(Hừm, có vẻ là cuối cùng thì vẫn là do văn hóa khác biệt ha…)
Kể cả trong suy nghĩ, cô vẫn luôn cố gắng tỏ ra rằng mình là một quý cô lịch thiệp. Nhưng tới lúc mà cô cảm nhận được hai thế giới khác biệt tới như vậy chỉ qua một món ăn thôi, nhân cách Tasuku mới thoáng chốc lộ diện.
Và rồi, cô chợt nhận ra rằng đây là một thế giới xa lạ hoàn toàn khác biệt, cho dù mọi thứ đều đã quá muộn.