Khu chợ họ hướng đến hiện đang rất nhộn nhịp.
Thời điểm này trong năm tương đương với mùa hè ở Nhật Bản, và với vị thế là một khu nghỉ mát mùa hè nổi tiếng, rất nhiều quý tộc đã chọn ghé qua nơi này. Cũng vì vậy nên hiện đang có rất đông những người hầu đang tới mua sắm nguyên liệu tại khu chợ.
Các thương lái trái cây và rau củ thì đang ra sức quảng cáo chất lượng sản phẩm tươi ngon, các sạp bán thịt đầy những con gia cầm đã vặt lông treo đầy trên đầu.
「Cơ mà tại sao cô lại muốn tới chợ vậy? Nếu là trang phục thì phải tới hàng thợ may ở đằng trước kia chứ」
「Ngươi thực sự không thể im mồm lại được à」
「Đối với cuộc đối thoại giữa hai người trẻ, xin cho phép tôi được chen vào ạ」
Thấy cảnh Al đáp lại với khuôn mặt vẫn mỉm cười, Rio chỉ biết thở dài bỏ cuộc. Còn trong lúc đó thì Sophie lượn hết từ cửa hàng này sang cửa hàng kia, hoàn toàn bơ đi hiện diện của hai người kia.
(Cà rốt, ớt chuông… hừm, rau củ ở đây đều hệt như kiếp trước. Còn kia là quả cà chua nhỉ? Nhìn thì có vẻ giống quả táo nhưng lớp vỏ bóng kia thì lại là của cà chua nhỉ? À không, nhỡ đâu nó lại có vị của táo thì sao?)
(Là cái nào đây ! ?) Sophie tỏ ra phân vân trong lúc vẫn tiếp tục vui vẻ ngắm nghía mọi thứ đang được bày ra.
(A, trông giống hệt khoai tây kìa! Không biết hương vì có khác gì không nhỉ?............N?)
Trước một cửa hàng thuộc dạng lớn nhất khu chợ, Sophie dừng chân lại.
「Cái này, là tỏi ! ?」
Cả màu sắc lẫn hình dáng đều rất giống với tỏi, Sophie trở nên phấn khích.
Không chỉ giúp khử mùi hôi của thịt mà tỏi còn làm tăng thêm hương vị cho chúng, bên cạnh đó nó còn có tác dụng bồi bổ và tăng cường sinh lực nữa. Phải nướng thịt kèm thứ này mới được! Sau đó là để mẹ ăn chúng nữa!
「Cô bé, đang quan tâm đến thứ này sao?」
「Vâng, đây là loại nguyên liệu gì vậy ạ?」
Thấy người thương gia bắt chuyện, Sophie cũng hào hứng hỏi.
「Cái này là piya đấy」
「Piya…」
Cái tên thì hoàn toàn lạ hoắc, nhưng đến lúc cầm lên và ngửi thử thì mùi hương giống tỏi không sai tí nào.
「Thứ này có mùi khá đặc trưng. Ban đầu ta còn tưởng nó là khoai tây nên ăn thử, tuy nhiên mùi vì thì khác hẳn. Mà, tuy là vị thì vẫn chấp nhận được, nhưng mà hương lại khó ngửi quá! Vợ ta có bảo là miệng ta hôi mất tới ba ngày sau khi ăn chúng đấy」
「Vậy bác có từng thử thái mỏng ra và nướng chưa?」
「Thái mỏng ra ấy hả? Nếu làm như vậy thì khó ăn lắm」
Ra là vậy,mặc dù là người bán chúng nhưng đến bản thân họ cũng không biết cách chế biến cho hợp lý ra sao.
「Mà cái này là từ nước ngoài nhập về, giá thành cũng khá chát đấy. Cộng với cái mùi như vậy, ta cảm thấy đang gặp khó vì nghĩ rằng sẽ không ai thèm mua đây」
「Vậy giá của nó là bao nhiêu vậy?」
「Cứ mỗi 5 củ có giá 1 đồng」
So sánh với một số loại rau củ khác, chẳng hạn như khoai thì có thể mua được tới 40 củ chỉ bằng 1 đồng. Chắc chắn không thể nói cái này là rẻ được, chỉ là đấy lại hoàn toàn không phải vấn đề với Sophie đang có 5 đồng bạc trong tay.
「Cháu mua. Thêm nữa là cả thứ màu đỏ này, thứ này và thứ này nữa!」
「Ồ, cảm ơn cô bé nhé! Cứ ngỡ như là cái thứ màu trắng này không thể bán được, ta biết ơn cô bé lắm đấy. Vậy thì để ta khuyến mãi thêm cho một quả epica nhé. Tất cả là của cô bé là 3 đồng」
Epica là một loại quả tròn màu xanh lá cây tôi mới nhận được này. Trong lúc tự hỏi không biết đây có phải trái cây không, tôi chìa đồng bạc ra. Tuy nhiên, chính Al đã ngăn tôi lại.
「Sophie-sama, chuyện này hãy để tôi」
「Ế, nhưng…」
「Tiểu thư sử dụng mệnh giá như vậy trong khu chợ này sẽ khó mà khiến cho họ trả lại được đấy」
Sau khi nghe tiếng thì thầm nhỏ bên tai hướng dẫn cách sử dụng sao cho đúng, Sophie nhìn xuống mấy đồng bạc trên tay mình.
(Ra vậy à…, mình còn chưa từng nghĩ đến chênh lệch giá trị giữa đồng và đồng bạc)
Với một mệnh giá tiền lớn tới vậy, việc đưa chúng ra tại một cửa hàng của tiểu thương sẽ chỉ gây ra rắc rối. Với lại nơi đây cũng không có vô số ngân hàng như kiếp trước được.
Trong lúc Sophie tỏ ra ủ rũ, Al đã đứng ra thanh toàn và còn xách toàn bộ đồ hộ cô.
「Cảm ơn Al nhiều nhé. Vậy anh hãy nhận lấy số tiền này để bù lại nhé」
Cô chìa cả hai tay đưa đồng bạc ra, nhưng Al chỉ bảo là 『Xin đừng để ý chuyện đó』 và từ chối.
「Sophie tệ quá, như tôi thì còn chẳng cần phải để ý chuyện đó cơ」
「Dù gì thì Rio-sama cũng là một thiếu gia cơ mà nhỉ~」
Thấy bản thân bị Al trêu chọc như vậy, Rio lộ rõ vẻ ghê tởm.
(Thấy Rio cũng có vẻ là quen với mệnh giá tiền bạc nên mình cứ nghĩ cậu ta chẳng phải công tử nhà trâm anh thế phiệt gì. Vậy thì thiếu gia ở đây nghĩa là sao nhỉ?)
Phần lớn quý tộc cấp cao không nắm được giá trị tiền tệ. Rio đã từng nói về việc 1 đồng bạc là đủ cho chi phí thực phẩm của một gia đình 4 người trong 5 ngày, trong khi nếu là quý tộc thì họ khó có thể nói được như vậy. Tuy nhiên, nếu nghĩ theo cách khác thì cũng có thể là đã có ai đó nói cho cậu ấy biết chuyện này.
Bất chợt, cô muốn hỏi về gia đình của Rio nhưng rồi lại thôi.
Đến một lúc nào đó cần thiết, có thể cậu sẽ kể cho cô. Mà bên cạnh đó, đến cả số sao của Al thì cậu cũng chẳng từng nói tới. Dường như cậu ấy không muốn kể chuyện đó ra, bản thân cô cũng không muốn thọc sâu vào chuyện riêng của bạn bè.
Sau đó, Sophie ghé qua quầy thịt chọn lấy một vài miếng thịt ngon. Mặc dù rất khó xử nhưng Al lại là người đứng ra trả tiền, thậm chí Al còn tỏ ra hạnh phúc về chuyện đó.
(Mình đã định lát nữa nhờ Al để được chơi xoay vòng rồi, cơ mà làm phiền anh ấy như vậy thì mà nhờ vả được nữa mất)
Ngồi xe ngựa quay về, cô thở dài bỏ cuộc.
(Mà, dù gì thì bữa nay trời cũng tối rồi, chắc là để hôm khác mình hỏi thử vậy)
Tuy vậy nhưng cô rất muốn có thể trả ơn cho Al. Chỉ là, nếu là tiền thì gần như chắc chắn anh ấy sẽ không nhận.
「A, đúng rồi!」
Cô cất thành tiếng khi mà trong đầu chợt nảy lên ý tưởng, Rio cũng xuống xe ngựa để đưa cô vào nhà hiện đang sững lại vì ngạc nhiên. Còn Al ở đằng sau hiện đang mang theo những vật phẩm mà Sophie mua về, anh lách người sang trái để không va phải Rio rồi sau đó cũng dừng lại.
「Đùng một cái, sao vậy. Có chuyện gì sao?」
「Rio, ngày mai cậu cũng sẽ ghé qua đây chứ?」
「......Nếu cậu thấy không phiền」
「Tốt quá! Vậy thì nhớ đến cùng Al nhé!」
Cái tên Al được cất lên khiến bản thân Rio cảm thấy khó chịu.
「Ngài có sao không vậy, RIo-sama. Tôi lúc nào cũng sẽ đi cùng Rio-sama hết. Bởi vì tôi là người hộ tống của Rio-sama mà. Ngay cả khi ngài có không gọi thì tôi vẫn sẽ đi theo thôi」
Một người hộ tống hay cười đến mức cả ngày hôm nay chẳng thấy ngừng cười lúc nào, hiện vẫn đang tỏ ra vô cùng vui vẻ.
「Rio, Al, cảm ơn vì cả ngày hôm nay nhé. Hẹn ngày mai gặp lại nhé, còn hôm nay thì tôi xin được phép cảm ơn」
Sophie ra dáng quý cô cúi nhẹ xuống cảm ơn. Cùng với nụ cười rất đỗi dễ thương của cô, hai người cùng mỉm cười đáp lại.
Nhưng họ nào có ngờ, chỉ sang ngày hôm sau thôi, tâm trí họ sẽ bị xoay mòng mòng tựa như hai kẻ chết não, cũng bởi chính cô gái này.