“Không gả là không gả.”
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên đông cứng.
Chuyện...
Chuyện này....
“Cha!?”
Miyu bất ngờ đứng dậy.
Từng nghe nói mỹ nhân nổi giận rất đáng sợ, hôm nay vừa lúc tôi được chứng kiến.
Ngay cả bác Hidetoshi cũng có chút e dè.
Dù có đang giận, thì làm sao em ấy trông vẫn xinh đẹp vậy chứ.
Miki-san ngăn Miyu lại.
“Miyu, bình tĩnh nào con.”
“Mẹ... nhưng mà...!”
“Được rồi. Để mẹ.”
Được nhắc nhở, Miyu im lặng ngồi xuống.
Bác Miki mỉm cười nhìn con gái ngoan ngoãn, chợt quay ngoắt sang bác Hidetoshi.
“Anh? Có gì anh không hài lòng sao?”
“K-Không... chuyện đó thì......”
“Đừng có biện minh. Anh nói thật xem.”
Vai bác Hidetoshi hình như đang co rúm lại.
Khoảnh khắc này khiến tôi nhận ra ai mới thực sự là nóc nhà ở đây.
Có khi nào kết hôn xong thì mình cũng sợ vợ như này không nhỉ.
Mà thôi, để Miyu làm nóc nhà chắc cũng không tệ.
“Nào, Takuya-kun có điểm nào mà anh không thích sao?”
“...Điểm không thích là vì cậu ta muốn cưới Miyu.”
............Hả?
Tôi và Miyu sốc đến ngớ người, bác Miki thì thở dài thườn thượt.
Nếu vì muốn kết hôn mà tôi bị loại, thì ai đến hỏi cưới cũng sẽ về vườn hết sao...
“Thế anh định ép Miyu cưới người mình không yêu sao?”
“Không bao giờ có chuyện đó xảy ra! Anh sẽ không để Miyu rơi vào tay ai cả...!”
“Vậy thì anh bắt Miyu sống một mình hết đời sao? Còn nữa, anh cũng không thấy được mặt cháu ngoại đâu đó.”
“Cái, cái này...!”
Rõ ràng bác trai đang ở thế yếu hơn.
Đây là quyền năng của bác Miki mà chỉ chúng tôi mới thấy được.
Tôi tự thề với lòng là tuyệt đối không bao giờ được chọc giận phụ nữ.
“Anh có nghĩ là Takuya-kun sẽ tốt hơn mấy tên lạ hoắc lạ huơ không?”
“Cái đó cũng đúng, nhưng mà...”
“Vậy thì chọn Takuya-kun đi. Em chắc là Takuya-kun sẽ làm Miyu hạnh phúc mà.”
“Hừm...”
Hidetoshi-san bắt đầu phân vân.
Tôi cúi đầu trước bác trai một lần nữa.
Để cưới được Miyu thì bắt tôi cúi đầu bao nhiêu lần cũng được, thậm chí có thể liếm luôn giày nếu cần thiết.
“Xin bác hãy đồng ý.”
Một thoáng yên tĩnh.
Tôi đã không còn lo lắng nữa.
Giờ chỉ có duy nhất mong muốn được cưới Miyu là đang hừng hực.
“......Thôi được rồi.”
Nghe được câu nói đó, tôi lập tức ngẩng đầu dậy.
Trái tim tôi niềm hạnh phúc đang len lỏi tràn đầy. Hay đúng hơn là, mừng muốn rơi nước mắt.
“Ý bác là......!”
“Ta cho phép hai đứa cưới nhau đó.”
Khoảnh khắc tôi quay sang nhìn Miyu, em ấy ngay lập tức lao đến rồi vùi mặt vào ngực tôi.
Tôi cũng không thể nén nước mắt được nữa rồi.
"Tốt quá rồi... Bố đã đồng ý rồi...!"
"Ừm. Miyu... Em sẽ lấy anh chứ?"
"Vâng!"
Bằng nụ cười rạng rỡ nhất trần đời mà tôi từng thấy, Miyu đã đồng ý.
Nhất định, tôi sẽ bảo vệ nụ cười của em mãi mãi.
◇◆◇
“Xin lỗi đã để mọi người thấy cảnh không hay...”
Tự nhiên tôi khóc ngon lành ở nhà em ấy, giờ bình tĩnh lại thì thấy xấu hổ ghê.
Chỉ thiếu mỗi cái lỗ để chui xuống.
“Chả sao đâu, Takuya-kun. Điều đó chứng tỏ con quan tâm đến Miyu nhiều vậy mà.”
Bác Miki đã an ủi tôi bằng những lời ấm áp. Thật sự là một người mẹ tuyệt vời.
“Miyu cũng được quá ta ơi~! Con có thể kết hôn với Takuya-kun rồi.”
“Vâng... Thật sự giống như đang mơ vậy...”
“Từ hồi nhỏ, con bé đã luôn nói rằng lớn lên sẽ làm vợ Takuya mà.”
“Mẹ!? Đừng có nói mấy chuyện đó trước mặt Takuya!”
Mặt Miyu ửng đỏ vội vàng ngăn bác Miki lại.
Thông thường thì tôi sẽ đứng về phía em ấy, nhưng riêng chuyện này làm tôi tò mò quá.
Xin lỗi em Miyu!
“Mẹ có thể kể rõ hơn về việc đó không ạ?”
“Takuya!?”
“Được gọi bằng mẹ thật là vui quá đi. Cao hứng nên mẹ kể nhiều hơn chút nhé.”
“Mẹ!?”
Miyu không giấu nỗi cú sốc vì bất ngờ bị “phản bội”.
Nhưng ai lại không tò mò người mình thích nói gì về mình thì lạ thật đấy.
Hơn nữa, em ấy còn là bạn thuở nhỏ, thế mà tôi chẳng hay biết gì về chuyện đó cả.
“Hồi lên cao trung là Miyu đã tuyên bố muốn làm vợ con rồi đó. Rồi cả lúc lên đại học, con bé cũng suốt ngày đòi gặp Takuya-kun cơ.”
“Vâng. Chà.”
“Mới tuần rồi, trông con bé vui như trẩy hội. Miyu kể là được Takuya cầu hôn. Con gái lớn vậy rồi mà mẹ chưa từng thấy lúc nào con bé hớn hở như vậy luôn.”
“Thật vậy luôn hả mẹ…”
Vui đến vậy sao…
Tôi nhìn về phía Miyu, em ấy đang lấy tay che mặt. Nhưng điều đó thật vô nghĩa, cổ lẫn tai của em đều đỏ bừng hết cả rồi còn đâu.
Sinh vật dễ thương gì thế này……
“Em không muốn Takuya biết đến những chuyện đó…”
“Anh đã thấy rất vui đó.”
“Vấn đề có phải ở đó đâu mà…”
Nên dừng lại ở đây thôi, nói thêm nữa thì ác với em ấy quá.
Khi tôi nhẹ xoa đầu Miyu, em ấy liếc nhìn tôi với đôi mắt rưng rưng hơi giận dỗi.
Nói đúng ra thì không phải là giận, mà giống như trẻ con đang làm nũng vậy, chẳng đáng sợ chút nào.
Một lúc sau khi được xoa đầu, nét mặt hờn dỗi của em ấy trở nên tươi tắn hơn.
Chết mất thôi… vợ tương lai của mình dễ thương quá đi.
"Ái chà chà. Coi bộ con đã hoàn toàn thu phục được Miyu rồi."
Tôi bị mẹ vợ trêu chọc.
Mà kệ đi, không gì có thể chia cắt đôi uyên ướng này âu yếm đâu!
"Takuya-kun, tí nữa có bận gì không? Ta muốn đi uống chút gì đó, hai người thôi."
"V-Vâng ạ, cháu rất sẵn lòng……"
À cho tôi đính chính lại, là trừ cha vợ.