Từ lúc tỏ tình, đã một tuần trôi qua, giờ tôi đang đứng trước nhà Miyu.
Hôm nay không phải đến chơi đâu, tôi đến để chào hỏi bố mẹ em ấy.
"Hồi hộp quá đi..."
"Không sao đâu mà. Cũng không phải lần đầu gặp mặt, nếu là Takuya thì bố mẹ em sẽ đồng ý thôi."
Miyu đứng đợi tôi ở cửa rồi khích lệ.
Hôm nay, em ấy mặc một chiếc đầm màu nâu nhạt trông trưởng thành và xinh đẹp lạ thường.
Tôi muốn khoe cho cả thế giới biết, người phụ nữ xinh đẹp này đây, chính là vợ sắp cưới của tôi.
À mà trước hết phải qua ải của bố mẹ em ấy đã.
Phi vụ này phải thành công bằng bất kỳ giá nào...
"Quần áo anh thế này, có gì bất ổn không?"
"Hmm... Ah! Cà vạt anh hơi lệch này."
Miyu nói rồi với tay chỉnh lại cho tôi.
Cứ như một cặp vợ chồng mới cưới vậy ha…!Không... Bình tĩnh nào tôi ơi...!
"Được rồi, ta vào thôi."
Em ấy chỉnh xong cà vạt, kế đó mở cửa mời tôi vào.
Đã bao nhiêu năm kể từ lần cuối tôi đến đây rồi nhỉ?
Chỉ mới đứng ở lối vào, cảm giác hoài niệm liền ập đến khó tả, như thể tôi đang về nhà sau một thời gian dài vậy.
"Takuya-kun, đã lâu rồi nhỉ."
“Miki-san, đã lâu không gặp ạ.”
Oishi Miki – bác ấy là mẹ của Miyu, người đang chờ ở lối vào.
Từ ngày xưa, bác gái đã luôn chăm sóc tôi không khác gì người mẹ thứ hai.
Tuy mục đích đến đây hôm nay không như ngày trước nữa, nhưng thật lòng khi nhìn thấy bác ấy chào đón nồng hậu, con tim tôi đã nhẹ nhõm phần nào.
“Bác trai đang ở phòng khách đó. Hai đứa vào trước đi, bác đi pha trà.”
“Cháu hiểu rồi.”
“Takuya, lối này.”
Tôi cũng biết vị trí phòng khách, thế nhưng lại không đủ dũng khí bước vào trước Miyu.
Thật lòng tôi rất biết ơn vì em ấy đã dẫn dắt.
Rồi tôi bước vào phòng khách nơi bố Miyu đang đợi sẵn với tâm trạng hồi hộp khó tả.
“Đã lâu không gặp ạ, Hidetoshi-san.”
“Đến là tốt rồi, Takuya-kun. Ngồi xuống trước đi.”
Đúng vậy, người này là Oishi Hidetoshi – cha của Miyu.
Bác trai thường bận rộn với công việc nên chúng tôi cũng hiếm khi gặp mặt, theo lời Miyu thì bác ấy chỉ là một ông bố yêu chiều con thái quá thôi.
Nhưng theo góc độ tôi thấy thì, sự uy nghiêm mà bác ấy toát ra làm tôi không khỏi run rẩy.
Chúng tôi ngồi xuống theo lời bác.
Căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ làm tôi không tài nào mở miệng nổi.
Chốc sau, bác Miki mang trà tới.
“Ơ kìa, mọi người nói chuyện trước cũng được mà, xin lỗi vì đến trễ nhé.”
“Cảm ơn em, Miki. Nhưng chuyện của con gái chúng ta, không có em thì không nói được đâu.”
Chúng tôi cảm ơn rồi nhận lấy trà từ bác Miki.
Cuối cùng thì, mọi thứ cũng sẵn sàng.
Bầu không khí càng thêm căng thẳng.
“Vậy thì, chúng ta vào chuyện chính nhé. Giới thiệu lại lần nữa, ta là Hidetoshi, cha của Miyu.”
“Còn bác là mẹ của Miyu, Miki.”
“Cháu là Muramatsu Takuya. Thật sự cháu rất biết ơn vì hai bác đã sắp xếp buổi gặp mặt hôm nay.”
Chỉ có Miyu là đặc biệt không cần giới thiệu.
Mà nói chung việc này cũng không quan trọng lắm.
“Nghe nói cháu đang hẹn hò với Miyu, hai đứa đã hẹn hò từ khi nào?”
“Ngay sau khi tốt nghiệp đại học, nên được khoảng ba năm rồi ạ.”
Quả là một lời nói dối trắng trợn, nhưng Miyu nói rồi, nếu không phải là mối quan hệ lâu dài thì bác trai sẽ không đồng ý đâu.
Thế nên, chúng tôi đã bàn bạc trước và quyết định mốc thời gian là ba năm.
Nói dối những người có thể trở thành cha mẹ vợ tương lai thì áy náy thật đấy, nhưng tôi tin vào phán đoán của Miyu.
“Ba năm sao... Takuya-kun thích Miyu lắm à?
“Vâng. Cháu yêu Miyu, cháu xin thề sẽ trân trọng em ấy.”
Câu này là lời thật lòng.
Ban đầu, đó chỉ là mối tình đầu mà tôi luôn ấp ủ, ngày hôm đó bỗng lần nữa được nhen nhóm lại.
Nhưng giờ, tôi không nghĩ mình sẽ cưới ai khác ngoài Miyu cả.
“Ta hiểu rồi. Miyu thì thế nào?”
“Con cũng rất thích Takuya. Không có ai tốt hơn Takuya đâu ạ.”
“Vậy, vậy à...”
Có vẻ như bác Hidetoshi không giấu nổi sự tổn thương khi nghe câu trả lời nhanh gọn từ phía con gái.
Miyu nói bác ấy là người yêu chiều con thái quá, điều đó có vẻ đúng.
Mà từ nãy đến giờ, tôi đang liều mạng nhịn cười khi nghe Miyu tuyên bố là em ấy rất thích tôi.
Đàn ông đúng là sinh vật đơn giản mà.
“Fufu, chẳng phải quá tốt rồi sao.”
“C-cảm ơn bác ạ.”
Bác Miki cười hiền hậu.
Nhưng ngược lại hoàn toàn, Hidetoshi-san đang khó chịu ra mặt.
Miyu có nói là bác gái không phản đối hôn sự, và cũng tôn trọng quyết định của Miyu.
Tuy nhiên, bác trai vẫn chưa đồng ý.
Một cuộc hôn nhân hạnh phúc thì sự chúc phúc từ mọi người là không thể thiếu.
Phải thể hiện sự đàn ông của mình tại đây thôi!
“Cháu chắc chắn sẽ làm Miyu hạnh phúc...! Cháu sẽ luôn gìn giữ nụ cười của em ấy...! Vậy nên xin bác hãy giao Miyu...con gái bác cho cháu.”
“Takuya...”
Tôi đã truyền đạt toàn bộ tâm tư của mình.
Sau đó chỉ biết cúi đầu.
“Ra là vậy... Ta đã hiểu rõ tấm lòng cháu rồi, Takuya-kun.”
Nghe được lời đó, tôi ngẩng đầu lên.
Bác Hidetoshi nhìn tôi bằng cái nhìn nghiêm túc nhất từ trước đến giờ.
Ánh mắt chúng tôi va vào nhau, cột sống tôi đứng thẳng, mồ hôi bắt đầu tuôn ra.
Tôi đang chờ đợi câu trả lời từ bác ấy, bầu không khí vẫn nặng nề như cũ.
“Hay để nói sau đi.”
Cơ thể tôi run bần bật, còn tim lúc này loạn xạ hết cả lên.
“Xin bác... xin bác hãy đồng ý.”
“Không gả là không gả.”
Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên đông cứng.
Chuyện...
Chuyện này....