Editor: Team Tứ Phương.
Lộ Thượng vừa đón Lộ Tử Việt từ nhà ba mẹ về thì điện thoại reo, thấy là Vi Tưởng gọi anh liền không nhìn nữa mà ngắt máy luôn. Kết quả chưa đến vài phút điện thoại lại reo, lại là Vi Tưởng, lúc này anh không do dự nhấn luôn từ chối cuộc gọi.
Nhưng Vi Tưởng cũng nhất quyết không tha gọi đến liên tục, Lộ Thượng liền bỏ di động lên bàn mặc kệ nó cứ reo như thế. Còn anh thì mệt mỏi tựa người vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ting…Ting..” Chuông điện thoại vừa ngừng lại truyền đến tiếng tin nhắn.
“Chết tiệt.” Anh mở mắt ra chửi thầm rồi cầm điện thoại lên xem.
Vi Tưởng: “Nghe điện thoại đi, nếu không nghe tôi liền gọi mãi đấy.”
Thật ấu trĩ, cô rốt cuộc có lòng tự trọng hay không, nếu không thì sao lại mặt dày đùa giỡn tình cảm của người khác như vậy. Điện thoại lại reo, vẫn là cô. Anh cười lạnh một tiếng, ấn nút nghe.
“Xin hỏi Vi tiểu thư gọi điện còn có việc gì?”
“À…” Lời nói đến bên miệng của Vi Tưởng cứ như thế bị nuốt lại sau câu nói của Lộ Thượng.
“Nếu không có việc gì thì tôi tắt máy đây, mong Vi tiểu thư sau này đừng làm phiền gọi cho tôi nữa.” Giọng điệu Lộ Thượng lạnh lùng xa cách.
Vi Tưởng nghe được anh lạnh lùng nói lại càng sốt ruột, cô lên tiếng: “Đợi một chút, tôi muốn hỏi cô gái hôm nay đi cùng anh ở tiệm cà phê là ai vậy?”
Lộ Thượng lạnh lùng trả lời: “Cô đang tra hỏi tôi? Cô dựa vào đâu mà tra hỏi tôi như thế, chuyện của tôi không liên quan đến cô.”
“Đương nhiên là liên quan, anh quên là hiện giờ tôi đang theo đuổi anh sao, như vậy tôi liền có lý do muốn biết anh đi cùng với ai.’’ Vi Tưởng cố tình xem nhẹ giọng điệu của anh, giả vờ thoải mái nói.
Lộ Thượng nghe cô nói như thế không hiểu sao lại càng tức giận hơn: “Ha, đúng là chuyện cười, tôi không nghe lầm chứ. Cô theo đuổi tôi? Vậy chàng trai hôm nay đứng cùng cô thì sao, cô định bắt cá hai tay à. Thật xin lỗi, tôi không rảnh cùng cô chơi trò này.”
Vi Tường tặc lưỡi, quả nhiên anh hiểu lầm cô rồi, nhưng phản ứng như vậy cũng quá kịch liệt đi, hay là anh đang ghen?
Thấy có khả năng như vậy cô liền thoải mái, thử thăm dò hỏi: “Giáo sư Lộ, anh đang ghen hả?”
Lộ Thượng cau mày, sắc mặt không tốt nói: “Nực cười, tại sao tôi phải ghen, có phải cô tự đề cao mình quá rồi không, ai cho cô cái tự tin như vậy thế. Tôi không có thời gian cùng cô nói nhảm đâu, tôi tắt máy đây.”
“Đợi một chút, chỉ một phút nữa thôi. Thật ra thì chàng trai hôm qua không phải bạn trai của tôi, đó là bạn trai của Hứa Trinh Trinh. Hôm nay là tôi cố tình chọc giận anh, cũng không ngờ anh lại tưởng thật. Nhưng mà ai bảo anh đi cùng cô gái kia chứ, tôi cố ý hỏi cô ta có phải bạn gái anh không, anh lại không phủ nhận, tôi nhất thời tức giận liền…’’
Nghe Vi Tưởng giải thích xong, tức giận trong lòng Lộ Thượng bỗng chốc tan biến, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên hòa hoãn lại nhưng lời nói vẫn châm chọc: “Bạn học Vi Tưởng, cô không thấy việc làm của mình cực kì trẻ con sao?”
Tại sao cô gái này lại ấu trĩ như thế chứ?
Vi Tưởng bĩu môi nói: “Cũng không phải tại anh à, mau nói cho tôi biết cô gái đi cùng anh hôm nay là ai, không nói tôi liền không ngủ được, đêm nay nhất định sẽ mất ngủ đấy.’’
“Cô mất ngủ thì liên quan gì đến tôi, là cô tự chịu.” Lộ Thượng cảm thấy buồn cười nói.
“Giáo sư Lộ, anh không thể thấy chết mà không cứu, tôi mất ngủ hoàn toàn vì anh, anh không sợ tôi ngủ không được liền tìm anh gây phiền phức sao?” Nói xong, Vi Tưởng liền thấy mặt mình hơi nóng lên rồi.
Bây giờ mấy kỹ năng tỏ tình cô đều nói rất thành thục, tuy nhiên cũng rất dễ thẹn thùng.
“Chịu thua cô rồi, cô ấy chỉ là đàn em khóa dưới kiêm đồng nghiệp của tôi thôi.”
Nghe được chính miệng anh nói, Vi Tưởng như được tắm trong hũ mật. Cô che miệng cười trộm, giả vờ nghi ngờ hỏi tiếp: “Thế tại sao hai người nam nữ độc thân mà lại đi đến nơi lãng mạn như thế, chúng ta còn chưa từng đi tới đó đâu.”
Khóe miệng Lộ Thượng giật giật, đầu óc cô gái này thật là toàn chứa đậu hũ, nghĩ cái gì liền nói ra cái đó.
“Bạn học Vi Tưởng, cô có thể suy nghĩ đơn thuần một chút được không. Tôi giúp cô ấy vài việc trong lúc gặp khó khăn nên cô ấy liền mời tôi ăn cơm, thuận đường ghé vào quán cà phê ngồi một lát, cô suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?’’
Nói xong lời này, Lộ Thượng có chút ảo não, vì sao anh lại giải thích cho cô rõ ràng như thế, đầu óc anh chắc là bị hỏng rồi. Chẳng lẽ “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, tiếp xúc với cô gái này chỉ số thông minh của anh liền giảm đến vậy sao.
Bị Lộ Thượng phê bình một trận, Vi Tưởng nhịn không được than thở: “Cô ấy khẳng định là có ý với anh, anh không nhận ra à? Giáo sư Lộ, anh phải cách xa cô ấy một chút.”
Vi Tưởng còn muốn dặn dò anh thêm nhưng Lộ Thượng lại cắt ngang lời cô: “Có phải cô lại quản hơi nhiều rồi không, trước tiên cô quản tốt bản thân đi. Muộn rồi, nên đi nghỉ ngơi sớm một chút.’’
Tên đàn ông chết bầm này, cô đang định nói cái áo khoác lần trước đi xem phim anh khoác cho cô vẫn còn ở nhà cô thế mà anh lại tắt máy, Vi Tưởng trong lòng có chút buồn bực.
Lộ Thượng đáng chết, sau này bổn cô nương sẽ cho anh biết tay.
………..
Hôm nay là ngày Vi Tưởng phải trực đêm, buổi sáng xem thời khóa biểu thấy chiều hôm nay Lộ Thượng có giờ lên lớp nhất thời cô liền vui vẻ, lập tức gọi cho Hứa Trinh Trinh.
“Bạn yêu, chiều nay mình sẽ đến trường gặp boss của cậu, cậu có bận việc gì không?’’
Trinh Trinh vừa tan học được một lúc, còn đang ngồi ngoài sân xem Ngô Dật Khôn chơi bóng rổ, nghe thấy lời của Vi Tưởng liền dời đi sự chú ý.
“Được, lúc sáng mình mới gặp thấy ấy, cậu đến sớm một chút chúng ta cùng đi ăn trưa rồi trở lại lớp. Mình đưa cậu đến quán cơm này, nếu may mắn không chừng còn gặp được boss đấy.” Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của Trinh Trinh còn có chút hưng phấn.
Vi Tưởng liền vui mừng, “Vậy càng tốt, mình lập tức tới đây.”
Phần lớn sinh viên đại học C đều ăn trưa ở căn tin. Phía sau trường học là chỗ bán đồ ăn vặt, phía đông là các quán ăn liền kề nhau, phía tây thì ít hơn một chút, nhưng lại là nơi tập trung ăn uống của giảng viên.
Trinh Trinh đưa cô đến phía tây, tại góc rẽ có một tiệm cơm nhỏ.
“Chính là chỗ này, các anh chị khóa trên nói boss thường ăn ở quán này, nhưng mà mình cũng là lần đầu tiên đến đây. Nghe nói rất nhiều nữ sinh trường mình biết nơi này, họ đến theo từng nhóm, cứ như vậy nườm nượp kéo đến đây, nói là đến ăn cơm nhưng thật ra là để nhìn mặt boss. Chính vì vậy cho nên chỗ này buôn bán ngày càng tốt, lúc nào cũng đầy ấp người.’’
Vi Tưởng không thể tin được há miệng: “Khoa trương đến vậy sao?’’
“Còn có việc khoa trương hơn như thế nhiều.’’ Trinh Trinh tiếp tục nói: “Sau đó boss phát hiện nơi này nhiều sinh viên đến như vậy không thuận tiện, một thời gian sau liền không đến nữa. Kết quả chủ quán thấy lâu như vậy thầy ấy không đến thì trực tiếp gọi điện mời đến ăn cơm, còn vì boss mà làm riêng một gian phòng nhỏ, bàn ăn ngoài sảnh cũng giảm đi một nửa, chỗ ngồi ít đi không chen được nên tranh cãi gây ầm ĩ. Vì thế muốn đến đây ăn cơm phải chiếm được chỗ ngồi trước, nên mình mới bảo cậu đến đây sớm.’’
“Ha ha, không thể nào, ông chủ tiệm này là muốn lợi dụng nhan sắc của Lộ Thượng để kiếm tiền à, nghĩ cũng hay thật đấy.’’
“Cũng không khác biệt lắm, nhưng mà ông chủ người ta tận tình mời, thầy ấy cũng ngại từ chối, ngẫu nhiên cũng đến đây ăn một vài lần, hôm nay có đến đây ăn hay không thì phải xem vận may rồi.’’
Vi Tưởng mỉm cười nói: ‘’Không sao, dù gì thì buổi chiều cũng sẽ gặp thôi. Cậu có phát hiện bây giờ chúng ta hành động cũng không khác mấy nữ sinh cậu kể lúc nãy không?”
Trinh Trinh khinh thường bĩu môi: “Bây giờ mới biết à, mình làm chuyện này không phải vì cậu à.’’
Lúc bọn cô đến tương đối sớm nên trong quán chỉ có vài người, hai người ăn ý chọn vị trí dễ thấy, chậm rãi ngồi xuống gọi món, còn đặc biệt gọi rất nhiều.
Nhìn bàn ăn quả thật có thể ăn đến tận buổi trưa, mục đích chỉ vì được nhìn thấy người nào đó.
Đúng là người đang làm trời đang nhìn, ông trời cuối cùng cũng bị các cô làm cho cảm động rồi. Vừa ăn được một lúc liền nhìn thấy Lộ Thượng thong thả bước vào.
Hứa Trinh Trinh liếc mắt liền thấy Lộ Thượng, khẩn trưởng kích động gọi anh: “Thầy Lộ, thầy cũng đến đây ăn cơm à?’’
Giọng của Trinh Trinh vừa vang lên làm Vi Tưởng giật mình đưa miếng mì đến miệng chưa kịp cắn liền nuốt xuống.
Lúc cô quay đầu lại không khỏi sửng sốt một phen. Hôm nay anh mặc một thân âu phục được cắt may khéo léo, dáng người vốn đã đẹp lại càng thêm thon dài, cuối cùng là chiếc cà-vạt màu sâm banh, thì ra anh còn có một mặt như này.
Mặc dù mặc như vậy làm anh trẻ ra không ít, nhưng Vi Tưởng lại cực kì muốn hỏi anh xem có cảm thấy nóng không.
Bất quá thông minh như cô sẽ không thật sự đến hỏi anh như vậy.
Lộ Thượng nhìn thấy các cô cũng là một phen ngạc nhiên, trước tiên liền gật đầu rồi nhìn phục vụ gọi món rồi đi đến bàn các cô: “Hai người cũng đến đây ăn cơm sao, hôm nay cô không đi trực à?” Nửa câu sau anh liền nhìn Vi Tưởng hỏi.
“Hôm nay tôi trực ca đêm.” Nói xong câu này cô liền nói: “Giáo sư Lộ có muốn ngồi chung với chúng tôi không?”
Cô chỉ khách sáo hỏi, biết là anh sẽ không đồng ý nhưng không nghĩ tới vậy mà anh liền đồng ý ngồi xuống bên cạnh cô.
Trái tim nhỏ bé của cô thật sự chịu không nổi mà. Hôm nay ông trời thật sự đối với cô quá tốt.
Nhìn các cô có hai người mà gọi cả bàn đầy đồ ăn, anh nhịn không được cười trêu ghẹo: “Các cô ăn nhiều như vậy?”
Hứa Trinh Trinh nghe vậy đành xấu hổ nói sang chuyện khác, Vi Tưởng thấy mặt mình cũng có chút nóng nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Đúng vậy, gần đây khẩu vị rất tốt nên ăn thêm vài món.” Rồi vờ như không biết gì hỏi: “Hôm nay thật trùng hợp, anh cũng thường xuyên đến đây ăn à?”
“Trước kia thường xuyên đến, bây giờ thì thỉnh thoảng mới ghé, thức ăn ở đây rất hợp khẩu vị của tôi.’’
Vi Tưởng nghe xong liền cười có chút xấu xa nói: “Thì ra giáo sư Lộ thích khẩu vị này.”
Đùa như thế nhưng trong lòng Vi Tưởng thầm nghĩ, sau này sẽ nấu cho anh theo hương vị này.
Đúng lúc này phần cơm của anh đã được mang lên, Lộ Thượng xem như không thấy câu nói đùa của cô mà bình thản ăn cơm.