Editor: Tứ Phương Team.
Vi Tưởng tắm xong đi ra được một lúc thì Trinh Trinh mới chậm rãi thong thả bước vào cửa.
“Đại tiểu thư, cậu cuối cũng chịu lên rồi, mình còn cho rằng cậu không quay lại nữa chứ.” Cô ghét bỏ liếc mắt nhìn Trinh Trinh.
Trinh Trinh giương miệng cười ngọt ngào: “Không được cười người ta, mình còn không phải luyến tiếc cậu à.”
“Coi như cậu còn lương tâm.”
“Đừng nói vấn đề của mình nữa, tối nay có phải cậu nên đem chuyện cậu che giấu mình thành thật khai báo ra, đừng nghĩ dối gạt qua cửa, hừ.” Sau khi biết được Vi Tưởng có chuyện giấu mình, trong lòng Trinh Trinh rất không vui.
Nghe thấy vậy Vi Tưởng nhất thời chột dạ, nói chuyện cũng có chút không tự nhiên nên lắp ba lắp bắp, “À….cũng không có gì….cái đó….mình sẽ nói, cậu nhất định phải bình tĩnh.”
“Cậu không nói mình mới không bình tĩnh, nói nhanh.” Cô càng nói như thế này càng làm Trinh Trinh kích động.
“Mình đang theo đuổi thầy hướng dẫn của cậu.” Vi Tưởng yếu ớt nói.
“Cái gì?” Trinh Trinh ngẩn người mất mất giây, sau đó giống như nghe được một trò đùa lớn mà ha ha cười to lên, biểu hiện của cô khiến Vi Tưởng một trận xấu hổ.
Cười đến khi hai bên sườn đều thấy đau Trinh Trinh mới ngừng lại. Sau mấy giây tỉnh táo cô cẩn thận nhìn lại Vi Tưởng, cảm thấy dáng vẻ cô ấy không giống như đang nói đùa, cô không tin được hỏi: “Cậu không phải là đang đùa tớ chứ?”
Vi Tưởng chỉ lắc đầu, nhưng quả là có chút xấu hổ, cô không có biện pháp nói suy nghĩ thực của mình cho Trinh Trinh biết bởi vì bản thân cô cũng cảm thấy không chịu đựng nổi.
“A…” Trinh Trinh kêu một tiếng, bắt đầu không bình tĩnh nổi, “Cậu…cậu không uống nhầm thuốc chứ…., đúng là lúc trước mình quả thật nói boss của bọn mình là một người đàn ông thành thục soái khí, cũng nói kêu cậu theo đuổi thầy ấy, nhưng đó là đang nói đùa thôi, cậu vậy mà lại cho là thật.”
“Không phải vì chuyện cậu nói mình mới theo đuổi anh ấy. Bọn mình quen biết ở bệnh viện, sau đó tiếp xúc nhiều hơn mình phát hiện bản thân ngày càng thích anh ấy, sau đó mới lấy hết dũng khí theo đuổi.” Vi Tưởng nhanh chóng phủ nhận nhưng rốt cuộc vẫn là chột dạ, nói đến cuối cùng âm thanh cũng nhỏ dần.
“Ai…mặc dù không muốn đả kích cậu nhưng mình vẫn muốn nói sự thực. Tưởng Tưởng, mình nghĩ các cậu không hợp đâu. Thầy ấy lớn hơn cậu mấy tuổi, đấy không chỉ là sự khác biệt giữa hai thế hệ mà là cả khoảng cách lớn. Thầy hướng dẫn của bọn mình còn là người mặt liệt không cảm xúc, hơn nữa đã li hôn sinh con, một nữ sinh vừa mới ra xã hội ngây thơ hồn nhiên như cậu, nhìn thế nào cũng thấy hai người không cùng một thế giới, cậu có bao giờ nghĩ kỹ qua vấn đề này hay không?”
“Nhưng mà….những thứ này mình đều không để ý, mình thật sự rất thích cảm giác ở bên anh ấy.” Vi Tưởng bình tĩnh nói.
Cho dù không có yêu nhưng lúc ở cùng anh ấy đều cảm thấy rất vui vẻ, thế là đủ rồi.
Nghe Vi Tưởng nói, Trinh Trinh ôm cái đầu đang ẩn ẩn đau thở hắt ra một hơi.
Bầu không khí trong phòng khách bắt đầu đông cứng lại, nhất thời hai người đều không nói gì. Suy xét một lúc, Trinh Trinh tỉnh táo hỏi: “Tưởng Tưởng, nói thật, cậu có nghiêm túc không?”
Cô đang nghiêm túc sao? Vi Tưởng cũng không rõ hỏi lại bản thân mình. Nếu như cuối cùng hai người có thể ở cùng nhau, cô sẽ triệt để vứt bỏ quá khứ và trở thành dáng vẻ mong muốn, vậy nên chắc là cô đang nghiêm túc nhỉ.
Thế là Vi Tưởng gật nhẹ đầu, “Ừ”
“Ài.” Trinh Trinh bất đắc dĩ nhìn Vi Tưởng, “Nếu cậu thực sự nghiêm túc thì mình sẽ ủng hộ cậu, trở thành hậu thuẫn mạnh mẽ của cậu, hi vọng cậu thật hạnh phúc.”
“Cảm ơn cậu, bạn yêu à.” Vi Tưởng mím môi ánh mắt lấp lánh.
“Đúng rồi, vậy là cậu tỏ tình rồi đúng không, boss mình phản ứng thế nào?” Sau khi nghĩ thông bạn học Trinh Trinh bắt đầu bát quái.
“Còn có thể như thế nào, bị cự tuyệt rồi. Cậu nói đúng, anh ấy đúng là ông chú mặt liệt vô cảm.”
“Mình biết ngay thầy ấy nhất định không chút do dự cự tuyệt mà. Vậy hôm nay xảy ra chuyện gì, các cậu đụng nhau ở tiệm cafe?”
Nói đến chuyện này Vi Tưởng liền tức giận, cô thở phì phì nói: “Đúng vậy, hôm nay mình bị tức chết rồi. Lúc trước bị từ chối mình cũng không có đau lòng đến vậy, chỉ là nghĩ tiếp tục kiên trì làm cảm động anh ấy, không nghĩ đến hôm nay anh ấy vậy mà ở sau lưng mình hẹn hò với người khác, còn đúng lúc bị mình đụng phải.”
Trinh Trinh không nhịn được giễu cợt, “Chậc chậc, sao mình lại ngửi được vị chua nhỉ. Thật giống như cậu đã là bạn gái của boss, còn người ta thì giống như tiểu tam vậy.”
“Mình đây không tức giận. Lúc đó mình cố ý chào hỏi thăm dò anh ấy đây có phải là bạn gái không, vậy mà anh ấy cũng không phủ nhận, tức chết mình rồi. Nếu như đúng là bạn gái vì sao không có nói cho mình biết.”
“Đợi chút, cậu nói thầy ấy hẹn hò cùng con gái? Người đó tên là gì, trông như thế nào?”
“Ừm, để mình xem nào, giống như là…cái gì Mẫn Tuyết.”
Nghe vậy Trinh Trinh một bộ dáng giống như tỉnh ngộ, “Vậy thì đúng rồi, khẳng định là Tiêu Mẫn Tuyết.”
Vi Tưởng kinh ngạc nói: “Đúng, là tên này, cậu biết cô ta à.”
“Cô ấy cũng là giảng viên của trường mình, hơn nữa thường xuyên đến tìm boss nói chuyện nên đương nhiên là mình biết rồi.”
“Tại sao cô ấy thường xuyên đến tìm boss của bọn cậu, lẽ nào bọn họ…”
Cô chưa nói xong đã bị Trinh Trinh cốc đầu, “Ngốc ạ, đương nhiên là vì theo đuổi, lấy lòng boss rồi, cậu cho là vì cái gì. Chẳng qua dựa vào phán đoán của mình, bọn họ chắc còn chưa ở bên nhau, bởi vì mọi người đều nói Tiêu Mẫn Tuyết thích boss mấy năm rồi, nếu như boss của mình đồng ý chắc cũng không đợi đến bây giờ. Nhưng cậu vẫn nên cẩn thận, dẫu sao thì người ta cũng gần gũi lâu ngày nên có lợi thế hơn.”
Vi Tưởng bỗng nhiên thấy được nguy cơ, “Vậy càng không thể để cho cô ấy có cơ hội mà lợi dụng, bạn yêu à, nhanh giúp mình nghĩ biện pháp, mình phải nhanh chóng bắt người đàn ông này về tay.”
Trinh Trinh trợn trắng mắt, cô nương này vừa gặp được tình yêu liền nói gió chính là mưa.
Vừa định mở miệng cười, liền thấy Vi Tưởng ở đối diện vỗ đùi nói: “Có rồi, mình quyết định đi nghe tiết học của Lộ giáo sư, cậu thấy được không? Như thế không chỉ nói rõ thành ý của mình mà còn có thể mượn cơ hội này thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh anh ấy, trải qua một thời gian những cô gái khác cũng sẽ tự động đi đường vòng. Thế nào phương pháp này không tồi chứ, nhanh nói cho mình thời khoá biểu của Lộ Thượng đi.”
Đôi mắt Trinh Trinh đều rớt xuống. Bạn học này khi theo đuổi đàn ông đúng là ba sáu kế, kế nào cũng dùng bất kể thủ đoạn. Hiện tại cô thật sự phục sát đất Vi Tưởng.
“Coi như cậu lợi hại. Có vẻ như đây là phương pháp rất hữu dụng, đợi lát mình tra thời khoá biểu giúp cậu. Đúng rồi, lần trước cậu đến phòng nghiên cứu của mình sẽ không phải là đến gặp boss đấy chứ, mình nói mà sao boss chân trước vừa đi, cậu liền vội muốn chạy, mà mình lại còn bị cậu lừa một chút cũng không biết gian tình của hai người.”
Vi Tưởng híp mắt cười nói: “Không phải là vì người ta xấu hổ không dám nói với cậu sao, tha thứ cho mình đi mà, sau này có tình hình gì mình đều sẽ báo trước cho cậu.”
“Tốt nhất là cậu nói được làm được, nếu còn có lần sau để xem mình còn giúp cậu nữa hay không.”
“Sẽ không đâu.”
“Vậy một lát nữa mình gửi thời gian biểu qua weixin cho cậu, nếu như cậu thật sự đến nghe nhớ phải nói trước với mình, mình có thể liều mình bồi quân tử, nếu không một mình cậu đi nhất định sẽ chán lắm.”
“Đã biết, cảm ơn bạn yêu nhiều.”
“Còn có chuyện này,” Trinh Trinh ngừng một lát cười nói, “Lúc trước không phải cậu theo dì học nấu ăn hay sao, mấy ngày này làm cho mình đồ ăn ngon luyện tay, sau đó mỗi lần buổi chiều boss có lớp đều phải ăn ở trường, mình có thể giúp cậu mang cơm hộp tình yêu, đương nhiên nhất định phải có phần của mình.”
“Không có vấn đề, thành giao.” Thêm một chuyện tốt, Vi Tưởng liền sảng khoái đáp ứng.
….
Quay lại phòng Vi Tưởng không có việc gì làm lại ôm đại tinh tinh đắn đo suy nghĩ, sau cảm thấy rất muốn gọi điện thoại cho Lộ Thượng.
Mặc dù vừa nghe Trinh Trinh nói anh ấy cùng đồng nghiệp nữ kia trước đây không phải người yêu, nhưng mà cô muốn chính tai nghe anh nói thì mới yên tâm được, cô thở phào một hơi.
Điện thoại kết nối rồi, nhưng chỉ kêu hai tiếng liền bị tắt máy. Giờ này chắc không phải đang bận rồi, không quản nữa, cô lại gọi tiếp.
Lần này đối phương không cúp điện thoại của cô, đổi lại dù điện thoại kêu liên tục nhưng không có người bắt máy. Cuối cùng Vi Tưởng cũng hiểu rõ, người này là cố ý không nhận điện thoại của cô.
Dựa vào cái gì, cô không tức giận anh đã coi như tốt rồi, vậy mà anh còn dám không nhận điện thoại, thế là cô tức tối soạn một tin nhắn gửi đi.