“Dale này, cậu đang cảm thấy tội lỗi gì à?”
Dale quay về phía giọng nói trẻ trung, nơi mà cô gái trẻ với mái tóc đen vừa bước vào từ cửa sau của [Dancing Ocelot].
Đó là vợ của Kenneth, Rita.
[Dancing Ocelot] thuộc sở hữu của đôi vợ chồng trẻ này.
Rita bỗng cảm thấy giật mình trước cách Dale kỳ cọ cho cô bé.
“Con rơi của cậu hở?”
“Cô đang nghĩ cái gì vậy? Tôi có con lúc nào được cơ chứ?”
Dale trả lời trong cơn choáng váng.
“Tôi tìm thấy con bé ở trong rừng. Xác của cha nó cũng ở ngay gần đó.”
Dale nói một cách thẳng thắn. Vừa lắng nghe Rita vừa quan sát đứa trẻ một cách cẩn thận, có vẻ như cô đã nhận ra chủng tộc và tình trạng đáng thương hiện tại của con bé. Cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở tấm vải rách dưới chân Dale.
“Đống này là thứ con bé vừa mặc…Thế quái nào? Cậu định cho nó mặc lại cái thứ này đấy hả?”
“Chết thật… tôi quên mất.”
“Đợi chút.”
Và Rita chạy biến đi qua cánh cửa mà cô ấy vừa vào trước đó.
Chỉ vì mải mê tắm cho Latina mà Dale quên mất cô bé cũng cần có thứ gì đó để mặc.
[Dale, ***?]
“Huh? Là một câu hỏi à… người vừa ở đây ấy hả? Đó là Rita, chủ của nơi này.”
“...? Rita?”
“Đúng rồi, Rita!”
Trong lúc cậu đang nói chuyện với Latina, người đang nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc thì Rita quay lại. Cô mang theo một đống quần áo trên tay.
“Thứ này còn chẳng làm khăn tắm được nữa. Dùng cái này đi. Đây là quần áo cũ của tôi nhưng chắc hơn lớn cỡ một chút so với con bé. Còn đây là đồ lót.”
“Ah… lỗi tại tôi. Xin lỗi nhé, Rita!”
“Vẻ mặt đó là sao thế. Yên tâm đi! Tôi không nghĩ là sẽ để cho cô bé mặc đồ lót cũ của mình đâu.”
Rita vừa giơ mảnh đồ lót không có một chút khiêu gợi nào về phía Dale, người đang tỏ ra bối rối, vừa nói một cách thẳng thắn.
Rita là kiểu con gái như vậy. Nếu không thì thật khó để hình dung đến việc làm sao cô ấy có thể quản lý nổi một nơi ngập tràn những tay mạo hiểm giả như thế này.
Nhấc Latina ra khỏi bồn tắm, Dale quấn lấy cô bé bằng tấm vải mềm mà Rita đưa cho trước đó. Latina chỉ về phía Rita trong khi Dale đang lau người cho mình.
“Dale, Rita?”
“Uh huh, đúng rồi đó!”
“Rita, Latina.”
Latina tự chỉ vào người mình rồi cúi đầu làm quen với Rita.
“Bé biết chào luôn cơ à. Tuyệt thật đó~”
Rita mỉm cười mừng rỡ, cúi thấp người xuống ngang tầm mắt với Latina. Sự thật thì cô ấy rất thích trẻ con. Dale biết điều này, cả Kenneth cũng thế, anh ta đã luôn muốn sẽ sớm có một đứa con.
“Rita này, con bé chẳng nói được gì khác ngoài Quỷ ngữ đâu.”
“Thế à. Vậy cậu nói chuyện với con bé kiểu gì?”
“Cơ bản thì nó khá giống với chú ngữ nên tôi có thể xoay sở với những từ đơn lẻ.”
“Vậy… cậu định làm gì với đứa trẻ này đây?”
“Trước hết, tôi sẽ thử tìm thông tin về nó từ [Bảng tin của Akdul] trong cửa hàng.”
Không cần đến Dale, Latina vẫn có thể tự mặc được quần áo. Có vẻ như cô bé đã có thể tự chăm lo cho bản thân.
Nếu không thì cô bé đã chẳng thể sống sót sau ngần ấy thời gian trong rừng.
Xem ra Latina trưởng thành hơn những gì mà người khác nghĩ.
Trong lúc Latina mặc quần áo, Dale đã mang đồ đạc của mình từ cửa sau vào trong cửa hàng.
Dale lại một lần nữa ẵm Latina lên vì đôi giày của cô bé đã chẳng thể dùng được nữa. Theo Rita bằng lối cửa sau, cả hai đi qua nhà bếp và tiến ra phía trước cửa hàng.
Vừa rời khỏi quầy thu ngân là Kenneth đang một mình làm hết tất cả mọi việc như một nhân viên phục vụ.
Do có khá nhiều người đến ăn tại đây nên hầu như lúc nào cũng có việc để làm.
Vì đây là một cửa hàng đặc biệt nên sẽ có rất nhiều người tìm đến nhất là trước buổi trưa và khi mặt trời khuất bóng. Nhưng hiện tại thì có vẻ chỉ cần một mình Kenneth cũng đủ đảm đương hết tất cả rồi.
“Giờ thì, cậu muốn tìm gì đây?”
“Tên con bé là Latina. Quỷ tộc. Cô có thể thử tìm với những thông tin này được không? Còn không thì, thử dàn xếp cho ổn thỏa một chút cũng được nhỉ?”
“Cũng đúng. Việc đó là cần thiết mà.”
Rita gật đầu và lướt tay qua tấm bảng gỗ được gọi là [Bảng tin của Akdul] ở chỗ quầy thu ngân.
“Rauha, Seggeru, Yona– dee.”
Phản ứng lại với những lời của Rita, tấm bảng phát ra một thứ ánh sáng màu lục nhạt nhòa.
Ánh mắt Rita bắt đầu di chuyển khi đang tập trung vào những thứ mà người khác không thể nhìn thấy vào lúc này.
“Uh huh… chẳng có thông tin gì cả. Tôi sẽ cố thêm lần nữa, có lẽ nên tìm kiếm bằng thông tin ngoại hình của cô bé nhưng…"
Làm ơn!
Thứ mà Rita đang thao tác kia là [Bảng tin của Akdul] và cũng chính là thứ độc đáo nhất của cửa hàng này.
Akdul [The Green God], là vị thần quản lý mọi thông tin và bảo hộ khách du hành.
Vậy nên đền thời Thần Akdul đã trở thành nơi thu thập và quản lý mọi thông tin. Các linh mục và mục sư của vị thần này sẽ nhận được phước lành và có thể sử dụng ma thuật chuyển giao thông tin có sức mạnh ở mức phi thường. Và đó chính là lý do lớn nhất.
Vì thế, nơi nào có đền thờ của Thần Akdul thì mọi thông tin đều sẽ được chia sẻ như nhau và không hề có sự phân biệt nào.
Và một phần nào đó cũng được chia sẻ cho thị trấn này.
Tuy nhiên, để trở thành một điểm liên kết, như cửa hàng này thì bạn phải treo cờ mang biểu tượng của Thần Akdul– một con Pegasus[note4893] trên nền đất màu lục–
-Có một giả thuyết cho rằng, vì việc tìm kiếm thông tin vốn rất khó khăn nên những người trong đền chỉ muốn tập trung vào việc thu thập thông tin và dùng nó vào việc trao đổi với người ngoài. Đó đó, việc các Tông đồ của Akdul nắm giữ một vai trò khá đặc biệt trong cuộc sống cũng chẳng phải là điều gì lạ lẫm với người dân-
Những thông tin thị trấn nhận được thường là các tin tức trên thế giới, các khám phá hoặc phát minh mới hoặc đại loại. Ngoài ra, còn có các báo cáo về tội phạm nữa.
Nếu có một kẻ nào đó phạm trọng tội thì những thông tin về tên tội phạm này sẽ được lan truyền đi khắp thế giới.
Bởi một khi kẻ phạm tội vượt qua được biên giới lãnh thổ thì quân đội và giới cầm quyền sẽ gặp rất nhiều khó khăn trong việc truy bắt.
Thế nên thông tin về tội phạm và phần thưởng kèm theo thường được tìm thấy tại các ngôi đền của Thần Akdul khá là dễ dàng. Dù sao thì, trong vô số những mạo hiểm giả thì cũng không ít người là thợ săn tiền thưởng.
Ngay cả những nhiệm vụ càn quét bọn ma thú cũng có thể được tìm thấy tại đây.
[Bảng tin của Akdul] là một dạng ma cụ truy xuất thông tin từ các ngôi đền. Do đó, cửa hàng này chính là nơi mà các mạo hiểm giả có thể đến để tìm kiếm và thu thập thông tin. Ngoài ra, đây còn là nơi mà người dân trong thị trấn thường đến để thuê mạo hiểm giả.
[Dancing Ocelot] vừa là quán bar vừa là nhà nghỉ, đồng thời cũng là nơi trung gian để các mạo hiểm giả tìm việc làm.
“Đúng như tôi nghĩ, chẳng có ai giống với miêu tả cả.”
“Vậy thì… Latina không thể nào là tội phạm được. Thêm nữa là chẳng có ai đăng tin tìm con cả, xem ra cái xác đó hẳn là cha của con bé rồi.”
Vào lúc này, có lẽ cả Dale và Rita đều không nhận ra bản thân mình đang tỏ ra nghiêm túc đến mức nào khi nói chuyện với nhau.
Còn Latina đang ngồi trong lòng Dale thì cứ hết nhìn xung quanh rồi lại ngước mắt lên nhìn Dale.
Ở cửa hàng này, việc có một đứa trẻ xuất hiện tại đây là một điều vô cùng kỳ lạ nên chuyện có gã nào đó đang dùng bữa bỗng tròn mắt nhìn về phía này là điều không thể tránh khỏi. Và mỗi khi bắt gặp ai đó nhìn mình như vậy, Latina lại khẽ nghiêng đầu và nhìn chằm chằm ngược lại bằng đôi mắt to tròn.
Lát sau, bỗng một âm thanh lạ phát ra từ Latina.
Cụ thể là cái dạ dày rỗng của cô bé sắp khóc mất rồi.
“...Latina?”
“Ahh– Cũng tại mùi thức ăn thơm quá mà.”
Để cả hai nghe thấy những âm thanh xấu hổ đó, Latina thoáng chút ngượng ngùng.
Rita cười “Karakara” rồi gọi Kenneth.
“Kenneth, anh làm chút đồ ăn cho cô bé này đi. Nhớ làm món gì dễ tiêu hóa nhé!”
“Làm cho tôi luôn nhé!”
Vừa nói Dale vừa tiến về phía bàn ăn từ quầy thu ngân. Vì mặt bàn khá cao so với Latina nên Dale phải đặt thêm vài thứ lên trên ghế, đủ cho cô bé có thể ngồi ăn một cách thoải mái. Và cậu cũng kéo ghế đến ngồi cạnh Latina.
“Thế, giờ cậu định làm gì với cô bé đây?”
“Tôi sẽ chăm sóc con bé. Chắc là định mệnh rồi. Con bé không thể giao tiếp và tôi không tin rằng cái trại trẻ mồ cô đang nợ nần chồng chất đến hết đời cũng không trả nổi kia có thể chăm lo cho một đứa trẻ thuộc chủng tộc khác chu đáo được.”
Dale nói một cách quả quyết như muốn tỏ rõ quyết tâm của mình. Vì cậu hiểu để nuôi dưỡng một đứa trẻ chưa bao giờ là việc dễ dàng.
“Tôi sẽ trở thành cha của con bé!”
Ghi chú của Tác giả:
Không có một khuôn mẫu điển hình nhất định nào về Hội mạo hiểm giả.
Mỗi "Đền thờ" được xem là một cơ sở tôn giáo, một cơ quan nhà nước hoặc đại loại vậy.
Ngay cả khi bạn có thể sử dụng phép trị liệu dù bản thân không phải là môn đồ của đền thì đó cũng không phải là "Priest" mà mọi người hay gọi là Healer.
Thiết lập sơ bộ là vậy, mặc dù tôi rất muốn đưa luôn vào truyện nhưng nếu vậy thì tôi sẽ phải viết những thứ ngoài lề nhiều hơn...