Một đôi giày hỏng cùng với bộ đồ trông như tấm giẻ rách. Và một chiếc vòng tay bằng bạc - Dựa vài kích thước của chiếc vòng thì có lẽ nó phù hợp với một người trưởng thành hơn, thay vì là cô bé - đó là tất cả những gì cô bé có. Quả là một kỳ tích khi cô bé có thể sống sót trong tình trạng như vậy. Có lẽ một phần may mắn là do hiện tại đang trong thời kỳ ít biến động.
Khi chôn cất cha của Latina, Dale đã cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trên người ông ta. Cậu nghĩ rằng, ít nhất thì cũng phải có một di vật nào đó để cô bé có thể nhớ về người cha thật sự. Nhưng tiếc thay, chẳng có thứ gì như vậy cả.
Hm.... nếu để con bé tự đi… chắc hết ngày mất.
Dale thầm nghĩ khi nhìn những bước đi yếu ớt của Latina. Với tình trạng hiện tại thì có lẽ thể lực của cô bé cũng chẳng kéo dài được thêm bao lâu.
Hết cách rồi…
Và một lần nữa, Latina lại lộ ra vẻ ngạc nhiên ấy khi được Dale nhấc bổng lên và bế đi. Đôi mắt của cô bé vốn đã to rồi, nhưng giờ lại còn to hơn nữa.
Không phản kháng lại, Latina chỉ lặng lẽ nằm gọn trong vòng tay Dale.
“Nhẹ thật đấy!”
Latina ốm yếu đến nỗi khiến cậu phải thốt lên.
Nghiêm túc thì… liệu cô bé có thật sự ổn không đây…
Mặc dù cậu luôn cảm thấy có mùi nguy hiểm kể từ lúc nhìn thấy cô bé, nhưng lại chẳng có lý do nào để thể hiện nó ra cả. Hơn nữa, Dale cũng chẳng phải người xấu, nên khi đã quyết định cưu mang nhóc Quỷ nhân này, cậu lại cảm thấy lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô bé hơn.
Chẳng còn việc gì ở đây nữa… có lẽ mình nên về sớm.
Sau khi nhanh chóng niệm chú để tạo ma thuật định hướng hệ Thổ, cậu lao đi một cách vội vã.
Thị trấn Dale chọn làm trụ sở hoạt động được gọi là Kreuz. Đúng như tên gọi của nó, mặc dù hơi cong nhưng hình dạng của thị trấn vẫn là hình chữ thập và quan trọng hơn thì đây là điểm then chốt nối liền bến cảng với cố đô. Ngoài ra, thị trấn này còn nằm gần khu vực hoạt động của bọn ma thú, nên cũng chẳng có gì lạ khi Kreuz nghiễm nhiên trở thành nơi tập trung của bọn họ, những mạo hiểm giả.
Một thị trấn nơi mà hàng hóa và cư dân tập trung đông đúc, thị trấn lớn thứ hai vương quốc Rabando. Đó chính là Kreuz.
Yếu tố địa hình, cũng như sự thanh bình của Kreuz chính là điểm mạnh để hút khách du lịch.
Nhờ vào việc ưu đãi các thương gia nước ngoài, Kreuz càng ngày càng phát triển. Ngân quỹ được lập nên từ số tiền thu được và mục đích là bảo vệ Kreuz khỏi hiểm họa mang tên ma thú cùng với những nguy cơ tiềm tàng.
Do đó, Kreuz trở nên nổi tiếng phần lớn đều là nhờ vào du khách.
Thị trấn Kreuz được bao bọc bởi một bức tường dày. Các cánh cổng được xây dựng dựa theo hướng của la bàn và đều có lính canh túc trực tại các trạm. Khi qua trạm, tất cả mọi người đều phải trả một khoản lệ phí thì mới có thể vào trong.
Dale đi ngang qua cánh cổng phía Nam như mọi ngày.
Ngay khi nhìn thấy cậu, một tay vệ binh, người quen của cậu liền đần mặt ra kiểu như “Ôi trời ơi!”
“Tiền phí cho cả hai.”
“Hả… Cái…? Có chuyện gì với đứa trẻ này vậy? ...Quỷ tộc.”
Gã vệ binh trung niên hỏi về Latina trong tay Dale khi đang kiểm tra mấy đồng xu mà cậu đưa trước đó.
“Tôi đã bảo vệ con bé khi ở trong rừng. Cha mẹ nó thì đã chết cả rồi nên từ giờ tôi sẽ là người bảo hộ. Chắc là không còn vấn đề gì nữa nhỉ?”
“Oh, nếu ngài là người bảo hộ thì sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng để chắc chắn hơn, tôi nghĩ ngài nên đi xác nhận lại tại [Dancing Ocelot].”
“À ừ.”
“Vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Sau đó, tay vệ binh để Dale đi qua và hướng đến những người tiếp theo.
Phản ứng của tay vệ binh đúng như những gì Dale nghĩ. Xem ra danh tiếng của cậu có một sự ảnh hưởng không hề nhỏ tại đây.
Rời khỏi cánh cổng phía Nam là khu dân cư sầm uất, nơi mà các cửa hàng dành cho khách du lịch được xếp nối nhau liên tiếp. Đối với Dale thì chỉ nên lướt qua là được.
Đầu tiên là khu vực thượng nguồn phía Bắc, bạn chẳng có lý do gì để bước vào khu phố thượng lưu ấy cả. Cũng cùng lý do trên, bạn nên tiếp tục bỏ qua khu dân cư cao cấp ở phía Tây. Thường thì người ta sẽ hướng đến khu vực phía Đông, nơi mà chợ, các cửa hàng và tầng lớp lao động tụ tập.
Vương quốc Rabando là nơi tôn thờ thần Afmal nên họ rất coi trọng màu đỏ.
Điều này có thể dễ dàng nhận thấy ngay tại Kreuz.
Những tòa nhà nằm cạnh nhau dù cho tường có được tô vẽ bằng thạch cao hay đã bong tróc để lộ lớp đá xám xấu xí thì hầu hết chúng đều có mái được sơn đỏ rực.
Người ta nói rằng, đó là lời cầu nguyện của người dân đối với thần linh để nhận sự bảo hộ cho ngôi nhà. Hoặc là họ chỉ muốn cho đấng toàn năng ngự trị trên Thiên Đàng kia thấy rằng bề tôi trung thành của người đang ở đây.
Có một sự thật là thị trấn này khá sôi động. Nhất là buổi chạng vạng, khi mặt trời bắt đầu lặn.
Người thì vội vã trở về nhà hay đơn giản chỉ là muốn tìm một nơi để ngủ qua đêm nay. Hoặc là hả hê cùng với bia và đồ ăn nhẹ tại các quán bar hoặc vui vẻ khi khách vãng lai ghé lại mua thực phẩm…
Dù vẫn nằm trong vòng tay của Dale nhưng Latina lại chẳng tài nào bình tĩnh nổi, cô nhóc cứ mãi đảo mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Đấy chẳng phải là ngạc nhiên hay sợ hãi gì, dường như đó chỉ là sự tò mò đơn thuần của một đứa trẻ. Với vẻ mặt ngây ngốc, đôi khi đôi mắt cô nhóc lại mở to, tạo thành một vòng tròn hoàn hảo. Có vẻ như Latina đã hoàn toàn bị thu hút bởi cảnh quan thị trấn và sự sôi động của lượng lớn những người xung quanh.
“Chúng ta sẽ đi dạo phố vào lần sau nhé…?”
Dù biết cô nhóc sẽ không hiểu, nhưng Dale vẫn nói với Latina.
[***?, Dale]
Ahh… đúng như mình nghĩ, không giao tiếp được thật sự rất bất tiện.
Phần lớn Nhân tộc đều sử dụng ngôn ngữ của lục địa phía Tây, thế nên học ngôn ngữ là điều cần thiết vào lúc này. Dale vừa nghĩ trong khi vẫn đang cất những bước đều đặn.
Cuối cùng, đôi chân Dale dừng lại trước một cửa hàng.
Trước lối vào là tấm bảng hiệu bằng sắt mang hình dạng một con mèo gấm và một hàng cờ có thêu hình kỳ lân trên nền xanh lục.
Đó vừa là cửa hàng vừa là quán bar và kiêm luôn nhà trọ được biết đến với cái tên [Dancing Ocelot Pavilion]
Dale đi vòng ra cửa sau của cửa hàng và khẽ nhìn vào trong.
“Kenneth, có đó không?”
“Ohh. Dale, cậu về rồi à… chờ đã, cái gì thế kia?”
Đây là nhà bếp, còn người đàn ông có bộ râu quai nón đang tỏ ra bối rối đến nỗi suýt làm rơi cái chảo trên tay trong khi quay lại nhìn Dale là Kenneth.
“À… tôi sẽ giải thích sau, nhưng mà… chính tôi mang con bé về đấy.”
“Này, đừng có nói như kiểu cậu vừa mang về một con chó hay một con mèo như thế.”
Thả chỗ thức ăn trong chảo vào dĩa một cách điệu nghệ, Kenneth cảm thấy khó chấp nhận với câu trả lời của Dale.
Mặc dù gã đô con này khá mềm lòng, nhưng chỉ mới dạo gần đây thôi Kenneth vẫn còn được biết đến là một mạo hiểm giả có thể vung chiếc rìu chiến không lồ như một trò đùa. Đó dường như là điều mà ai cũng biết mỗi khi đến với cửa hàng này.
“Sao cũng được, mà tôi dùng nhà tắm được không?”
“Ừ thì, không thành vấn đề nhưng...”
Sau khi nhận được sự đồng ý của Kenneth, Dale mở cánh cửa của một căn nhà nhỏ đối diện với cửa sau.
Tại đây, từng lớp đá nhỏ được xếp chồng lên nhau quanh chỗ để bồn tắm.
Nói một cách đơn giản là chúng được sắp xếp nhằm làm nổi bật khu vực tắm hơn.
Dale truyền ma lực vào ma cụ bên cạnh bồn tắm để làm nước nóng lên. Vừa kiểm tra nhiệt độ, Dale vừa đổ đầy nước nóng vào bồn tắm.
Nhờ vào ma cụ và không tính đến việc cung cấp nước thì làm cho nước nóng lên cũng chẳng khó khăn gì. Mặc dù vậy, nhưng hầu hết các hộ gia đình bình thường đều không có nhà tắm riêng. Vậy nên các nhà tắm công cộng là thứ không thể thiếu đối với người dân nơi đây.
Và tại [Dancing Ocelot] thì nhà tắm là nơi các mạo hiểm giả tìm đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ và họ có thể dùng nước nóng. Số người không may mắn như Dale cũng chẳng phải ít, có nhiều thứ còn tệ hơn cả Ếch.
Latina nhìn chằm chằm về phía bòn tắm, có lẽ ma cụ đối với cô bé là một thứ khác thường.
Dale cởi áo khoác của mình, sau khi đặt thanh kiếm cùng với găng tay và những đồ đạc khác sang một bên, anh gọi Latina.
“Latina, [Đến Đây]”
Sau vài lần vẫy tay, cuối cùng cô nhóc cũng chịu đến bên cạnh Dale.
Và đó là lần đầu tiên kể từ lúc cả hai gặp nhau đến giờ, Latina phản kháng lại khi Dale đang cố cởi đồ cho cô nhóc.
“Ahh… Quả nhiên nhóc là con gái nhỉ.”
Dale thì thầm khi đặt Latina, người đang tỏ ra miễn cưỡng vì bị lột truồng, vào bồn tắm.
Mặc dù Dale đã từng nghĩ Latina là con gái nhờ vào giọng nói và chiếc váy rách kia nhưng giờ thì anh đã có thể chắc chắn về nó. Cậu gột rửa mái tóc và cơ thể gầy nhom của cô nhóc, ngay lập tức nước trong bồn biến thành màu đen.
Thay một bồn đầy nước nóng khác, Dale cho xà phòng vào và bong bóng nổi lên gần như ngay lập tức. Dale bắt đầu làm sạch mái tóc đang rối như mớ dây thừng của cô nhóc.
Lau rửa cơ thể gầy gò đáng thương của Latina là một điều gì đó thật khó diễn tả.
Nước lại bẩn và Dale lại thay nước.
Nhưng lúc này Dale mới nhận ra một điều khi đang gội rửa mái tóc của Latina.
Huh? Con bé này… xem ra cũng có nét đấy chứ.
Cuối cùng thì mái tóc của Latina cũng lấy lại được sắc óng ánh màu bạch kim vốn có sau vô số lần gội rửa.
Và chiếc sừng duy nhất kia cũng sáng bóng trở lại.
Trông bộ dạng gầy giơ xương của Latina vào lúc này thật đáng thương nhưng rồi cô bé sẽ sớm hồi phục thôi. Xét cho cùng thì Quỷ tộc vẫn là một chủng tộc mạnh mẽ.
Mặc dù khuôn mặt cô bé hiện tại khá hốc hác và thứ nổi bật duy nhất là đôi mắt nhưng sau khi được tắm rửa sạch sẽ thì có thể nói rằng Latina cũng đẹp xinh đấy chứ. Một khi đôi gò má ấy đầy đặn trở lại thì chắc chắn đây sẽ là một cô bé vô cùng dễ thương.Ahh… sao mình lại dám nghĩ đến chuyện bỏ rơi con bé cơ chứ? Kiểu này chắc gặp ác mộng mất…
Chỉ cần cậu mất cảnh giác một giây phút nào đó thôi, chắc chắn lũ người xấu sẽ nhắm ngay vào cô bé. Một Quỷ nhân mất một bên sừng “bị ruồng bỏ bởi chính chủng loài của mình, không trốn dung thân”, hoặc những tin đồn đại loại như thế sẽ lan truyền đi khắp nơi.
Đặc biệt là những kẻ mang ý đồ xấu với trẻ con thì Latina quả là một món hời.
Mặc dù mình đã quyết định như vậy… nhưng liệu mình đã sẵn sàng để đón nhận nó chưa…?
Một câu hỏi chợt dấy lên trong lòng Dale.