Vị Chanh Bạc Hà

chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kì nghỉ đông, trường ĐH A trở nên vắng vẻ. Nơi sân ga, Tần Hàm Lạc đi tiễn Trương Tử Toàn cùng Triệu Dĩnh và một vài bạn học chơi khá thân. Các nàng ôm nhau, cười nói đến lúc khai giảng sẽ gặp nhau thế nào, rồi lúc nghỉ đông sẽ liên lạc ra sao.

"Thật ra, tao hơi lo cho mày." Trương Tử Toàn nghiêng đầu, nghiêm trang nhìn Tần Hàm Lạc.

Tần Hàm Lạc ngẩn ra, rồi lại lắc đầu thấp giọng nói: "Tử Toàn, tao không sao."

"Aish, tao lo mày nhớ tao quá thôi." Trương Tử Toàn đưa tay gõ lên đầu cô.

Tần Hàm Lạc sờ sờ đầu, nhịn không được cười khổ, mà hứng thú để đấu võ mồm cũng chẳng có. Trương Tử Toàn ôm cô, nhẹ nhàng thì thầm: "Thật ra tao vẫn hy vọng mày có thể cách xa Giản công chút một chút, bởi vì như thế, mày có lẽ sẽ đỡ khổ hơn, nhưng kì nghỉ đông này tao lại hy vọng mày có thể tới gần nàng, sưởi ấm cho nàng, bởi vì lần này tao cũng thấy đau lòng thay cho nàng."

"Tao hiểu." Yết hầu Tần Hàm Lạc như bị cái gì chặn lại. Trương Tử Toàn buông cô ra, cười vẫy tay, xoay người lên xe.

Ra khỏi nhà ga, Tần Hàm Lạc thở dài một hơi, tới gần? Ấm áp? Tử Toàn cũng biết mà, vừa nghỉ một cái là Bồi Bồi liền tới nhà bà ngoại, nàng cố ý trốn tránh mọi người. Cô căn bản không biết làm thế nào mới có thể tới gần nàng.

Bồi Bồi, rốt cuộc cậu muốn trốn tránh mình tới khi nào? Cô nhìn bầu trời xám xịt phương xa, miệng thì thào.

Sau khi ĐH A được nghỉ không lâu thì Bát Trung cũng được nghỉ. Chuyện đầu tiên Mễ Tiểu Nhàn làm khi về là đổi phòng với Tần Hàm Lạc.

"Máy tính vẫn đặt ở đây à?"

Nụ cười thanh tân xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn xua tan đi không ít lo lắng trong lòng cô.

"Đương nhiên, mọi thứ đều không đổi, chỉ đổi chủ mà thôi. Em rất rộng rãi mà, mọi thứ trong phòng em em cũng đều không mang lại đây." Mễ Tiểu Nhàn dựa vào chiếc gối lớn, cười đầy vẻ đắc ý.

"Được được, em nói thế nào thì cứ làm thế ấy đi, cùng lắm thì tôi chạy vào phòng em nghịch máy tính." Trong mắt Tần Hàm Lạc mang theo một tia cưng chiều.

"Ê!"

"Ê cái gì mà ê? Gọi chị gái! Không lễ phép!" Tần Hàm Lạc vừa xoay người di chuyển con chuột, xem đám Trương Tử Toàn có ol không, vừa ngữ khí hung hăng nói.

"Chị gái cái đầu ý!" Mễ Tiểu Nhàn cầm cái gối đập lên lưng cô: "Chị đúng là mặt dày mà, rõ ràng lúc trước đã nói không nhắc tới việc 'chị gái' này nữa, hừ!"

"Vậy em cũng không thể cứ kêu tôi thế được..." Tần Hàm Lạc cầm lấy gối đặt qua một bên, buồn cười nói.

"Được, vậy gọi chị là Tần Hàm Lạc được không? Có điều, tên chị thực khó đọc, Tần Hàm Lạc Tần Hàm Lạc..." Em nhíu đôi mi thanh tú, liên tục kêu vài tiếng.

Đúng lúc Mễ Tuyết Tuệ bưng quýt vào phòng cho chị em hai người, vừa nghe được những lời này liền nhịn không được trách cứ: "Tiểu Nhàn, sao con lại gọi Hàm Lạc như vậy, nghe ra cái gì."

Mễ Tiểu Nhàn nhìn bà, không lên tiếng.

"Dì Mễ." Tần Hàm Lạc cầm một quả quýt trên tay bà, bóc vỏ, lấy một miếng bỏ vào miệng: "Thực ngọt!"

"Ngọt thì ăn nhiều một chút." Mễ Tuyết Tuệ tuy trách cứ con gái mình, nhưng thấy hai người ở chung thập phần hòa hợp, cũng cảm thấy lòng an ủi, đặt khay trái cây xuống, lại đi ra ngoài.

Tần Hàm Lạc đi tới bên giường ngồi xuống, kéo tay em qua, đặt một nửa quả quýt vào, cười nói: "Sao? Bị nói một câu liền không vui?"

"Làm gì có." Mễ Tiểu Nhàn hơi bĩu môi, biểu tình cũng thực buồn bực.

"Ăn cái này đi, ngọt lắm."

"Chị thích thì đi mà ăn."

"Thì ăn, về sau em muốn gọi là Tần Hàm Lạc thì cứ gọi thế đi, chỉ cần đừng gọi trước mặt dì Mễ là được." Ngữ khí Tần Hàm Lạc thập phần lấy lòng.

Mễ Tiểu Nhàn ngẩng đầu, đôi mắt trong veo tràn đầy ý cười: "Chị không ngại chứ?"

"Không."

Mễ Tiểu Nhàn bóc một múi quýt, cho vào miệng, bỗng nhiên nheo mắt kêu lên: "Chua quá, chị gạt người!"

Tần Hàm Lạc nhìn dáng vẻ đáng yêu của em, liền cười lớn nằm xuống cạnh: "Ai da, chỉ là tôi sợ dì Mễ buồn, cho nên mới nói dối đầy thiện ý thế thôi mà."

"Chỉ giỏi nịnh."

"Ồ, Tiểu Nhàn, thế nào mà mùa đông rồi lại vẫn dùng sữa tắm hương bạc hà vậy, rất đậm." Tần Hàm Lạc ngửi ngửi, kỳ quái hỏi.

"Em không sợ lạnh." Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô nằm bên cạnh, hai má không hiểu sao hơi nóng lên. Em hơi xích ra, trợn mắt liếc cô, lại nói: "Còn chị, không phải mùa đông rồi mà cũng vẫn dùng hương chanh sao, tốt hơn em bao nhiêu chứ."

Vẻ tươi cười trên mặt Tần Hàm Lạc trong nháy mắt giật mình cứng lại, cô nhấc người, ngửi ngửi chỗ bả vai mình, lẩm bẩm: "Hình như là vậy, thì ra tôi cũng không sợ lạnh."

"Chị thích mùi này lắm à? Em thấy trong tủ lạnh ở nhà luôn có chà tranh, phòng chị cũng có mùi này. Có điều, quả thực nhẹ nhàng khoa khoái dễ ngửi."

"Ừ...đúng vậy, rất thích." Tần Hàm Lạc trả lời cho có lệ, đứng lên đi đến ngồi xuống bên máy tính.

"Lại muốn chơi game à?" Mễ Tiểu Nhàn nhíu mi hỏi. Kỳ thật em rất muốn Tần Hàm Lạc im lặng ngồi xuống nói cùng mình mấy câu, tuy em sẽ thấy hồi hộp, nhưng lại cũng rất thích loại không khí ấm áp lại hơi ái muội này.

"Chơi một lát thôi."

"Có phải vừa rồi em nói sai gì không?" Mễ Tiểu Nhàn chun mũi, cẩn thận hỏi.

"Hả?" Tần Hàm Lạc kinh ngạc quay đầu.

"Em có cảm giác...cảm giác tâm tình chị đột nhiên trở nên không vui."

Rõ ràng đến vậy sao? Thần sắc Tần Hàm Lạc có phần xấu hổ: "Đâu có, em nghĩ nhiều rồi."

"Tần Hàm Lạc..." Gọi lên quả thực khó đọc.

"Gì?" Người được gọi có thể nhìn ra được cũng cực kì không thích ứng.

"Chị...chị nói sẽ cùng em đi tới chỗ bà nội, giờ là nghỉ đông rồi." Đôi mắt xinh đẹp trong veo kia ánh lên vẻ chờ mong, tới lúc Tần Hàm Lạc nhìn về phía mình, em lại ngượng ngùng cúi đầu.

"Ừ, thế thì đi thôi." Tần Hàm Lạc nghĩ tới việc Giản Hân Bồi đến nay còn không thể liên lạc, lòng lại như bị cái gì cào cấu đến nhức nhối, trên mặt lại miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười.

"Ngày kia mình đi được không? Mai lập tức chuẩn bị." Mễ Tiểu Nhàn thấy cô sảng khoái đáp ứng, lòng tràn đầy sung sướng.

"Ừ, hết thảy do em làm chủ." Tần Hàm Lạc xoay ghế lại, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào máy tính, nick QQ xám ngắt của Giản Hân Bồi đập vào mắt, cô không khỏi nhắm mắt lại.

Căn phòng màu phấn hồng, ấm áp, mười phần nữ tính, tựa hồ còn lưu lại hương bạc hà lành lạnh đặc trưng của Mễ Tiểu Nhàn.

Tần Hàm Lạc nửa tựa trên giường, kiên nhẫn lại một lần nữa bấm dãy số quen thuộc kia, nhưng đầu dây bên kia đáp lại thủy chung là một giọng nữ lạnh như băng: "Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Hồi lâu sau, cô đứng dậy tắt đèn, đứng trước cửa sổ, nếu hiện giờ cô vẫn ở trong gian phòng kia, như vậy cô có thể từ cửa sổ nhìn đến dãy nhà nơi gia đình Giản Hân Bồi sống. Mấy đêm trước, buổi tối cô nằm trên giường, nhìn ngọn đèn tỏa sáng nơi nhà nàng, như thế nào cũng không ngủ được. Đêm nay đổi phòng, không biết có phải sẽ tiếp tục mất ngủ không.

Cô tựa trán lên mặt kính, trong lòng tràn ngập thống khổ cùng áy náy. Trong khoảng thời gian này, cô hận Cố Minh Kiệt đến nghiến răng nghiến lợi, lại càng hận bản thân mình, hận mình không bảo vệ tốt Bồi Bồi, hận mình chỉ lo cho cảm thụ của bản thân mà xa cách nàng. Cô đã nghĩ lần này nàng thật sự tìm được người con trai mình yêu, ai ngờ cuối cùng lại biến thành thế này. Vừa nghĩ tới ngày đó ở trên đường, bộ dáng nàng như thất hồn lạc phách, cô liền thấy đau đớn thấu tim gan.

Bồi Bồi, vì sao cậu lại trốn tránh mình? Cậu cũng biết mà, vô luận có gì xảy ra, ánh mắt mình nhìn cậu vẫn như trước. Ở trước mặt mình, cậu sẽ không thấy mất mặt, sẽ không khổ sở, sẽ không có gì bất đồng với ngày trước. Cậu vĩnh viễn là nàng công chúa kiêu ngạo nhất trong lòng mình...

Cô siết chặt nắm đấm, lòng thầm nhủ, nước mắt chảy xuống theo mặt kính thủy tinh.

Đêm dần dần tối sẫm, trong bóng đêm, cô bất động đứng thẳng người trước cửa sổ, như thể biến thành một pho tượng.

"Không nhìn thấy được nụ cười của em sao anh có thể ngủ được đây, bóng hình em nơi đây mà sao anh không thể ôm lấy được..." Tiếng chuông di động vang lên giữa căn phòng, nhấp nháy lóe sáng trên giường.

Tần Hàm Lạc giật mình, một dự cảm mãnh liệt khiến cô lập tức xoay người bổ nhào lên giường, cái tên hiện lên trên màn hình trùng với suy nghĩ trong lòng cô.

"A lô!" Điện thoại được nối, bởi vì kích động mà thanh âm của cô trở nên run rẩy, cô cơ hồ hoài nghi mình đang nằm mơ vậy.

"Hàm Lạc..." Một thanh âm yếu đuối, sợ hãi mà bất lực xuyên qua ống nghe truyền vào tai.

"Bồi Bồi...Bồi Bồi...cậu đang ở đâu?"

"Hàm Lạc, mình...mình sợ lắm, mình không muốn gọi cho cậu, không muốn gặp cậu, nhưng mà...nhưng mà mình...giờ...mình thật sự rất sợ." Giọng Giản Hân Bồi run rẩy mà nghẹn ngào, nói năng lại lộn xộn.

Tần Hàm Lạc đáy lòng tê rần: "Cậu sợ gì? Đừng sợ, nói cho mình biết cậu ở đâu, mình lập tức tới gặp cậu..."

"Ở dưới cửa sổ của phòng cậu, mình...mình đang nhìn lên cửa sổ phòng cậu..." Qua một hồi lâu, Giản Hân Bồi mới thấp giọng nức nở nói.

Những lời này vừa được thốt ra, Tần Hàm Lạc liền khẩn cấp lao ra khỏi phòng, lấy tốc độ nhanh nhất đổi giày, mở cửa, "rầm rầm rầm" lao thẳng xuống dưới lầu.

Bên ngoài rất lạnh, còn có gió thổi dữ dội, lúc cô đi ra ngoài ngay cả áo khoác cũng quên mặc thêm, lại hoàn toàn bất chấp, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái chạy về phía dưới chỗ cửa sổ ở căn phòng hướng kia, quả nhiên thấy một thân ảnh yểu điệu đứng dưới ánh đèn đường hôn ám, đang lạnh run.

"Bồi Bồi!" Tần Hàm Lạc quát to một tiếng, rốt cuộc bất chấp cái gì, xông lên ôm chặt lấy thân thể nàng, run giọng: "Sao cậu ngốc quá vậy? Sao lại ngốc đến thế hả! Vì cái gì lại trốn tránh mình lâu đến vậy? Ngày ngày mình gọi cho cậu, hôm nào cũng nhắn tin, cậu lại không thèm để ý đến mình! Việc kia, việc kia đã trôi qua rồi, không sao cả, không ai để ý đâu, không ai đánh giá cậu cả, sao cậu lại ngốc đến vậy..."

"Hàm Lạc...Hàm Lạc..." Giản Hân Bồi tựa đầu chôn ở chiếc cổ ấm áp của cô, thì thào gọi tên cô, nước mắt tuôn trào như thác đổ.

"Không sao cả, hết thảy đều đã qua, đều đã qua rồi...Chúng ta sẽ lại bắt đầu một cuộc sống mới lần nữa." Tần Hàm Lạc vuốt ve lưng nàng, không ngừng nghẹn ngào an ủi.

"Hàm Lạc..." Giản Hân Bồi ôm chặt lấy cô, như sợ buông lỏng tay thì cô sẽ lập tức biến mất vậy: "Mình..." Nàng thống khổ nhắm mắt lại, muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Tần Hàm Lạc cảm giác được thân mình Giản Hân Bồi vẫn còn run rẩy nhè nhẹ, như thể chiếc lá trong gió lạnh. Cô thương tiếc lại lần nữa ôm chặt lấy nàng.

"Mình...mình lâu rồi chưa tới cái kia..." Giản Hân Bồi bỗng nhiên buông tay ra, ly khai khỏi vòng tay ấm áp của cô, thanh âm rất thấp, rất nhẹ.

"Cái gì...cái gì?" Tần Hàm Lạc nhất thời không nghe rõ ràng, lại hoặc là không phản ứng kịp.

Giản Hân Bồi dáng vẻ sợ hãi, trong mắt toát ra vẻ hối hận vô cùng cùng thần sắc sợ hãi. Nàng không dám đối diện với ánh mắt của Tần Hàm Lạc, cúi đầu, nước mắt lại lần nữa nhòa đôi mi: "Mình...mình vẫn chưa tới kì...Mình rất sợ, Hàm Lạc, mình sợ lắm..."

Thân thể Tần Hàm Lạc cứng đờ, ngơ ngác nhìn nàng, trái tim trong thoáng chốc như rơi vào hầm băng, bỗng nhiên một chữ cũng không nói được.

Hết chương

Truyện Chữ Hay