"Rầm" một tiếng, Cố Minh Kiệt đá văng cửa phòng ký túc, vọt tới trước một chiếc giường, nam sinh ngồi trên giường còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn túm áo, sau đó cái mũi bị trúng một quyền thật mạnh, cái mũi vừa xót vừa đau, chất lỏng ấm áp màu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
Nam sinh kia thảm thiết kêu lên, phản ứng lại, dùng sức giãy khỏi tay hắn, kêu lên: "Kiệt soái, ông điên à?! Sao lại đánh tôi!"
Cố Minh Kiệt mắt đỏ bừng lại lần nữa xông lên, áp chặt hắn lên giường: "Mày thằng miệng rộng ba hoa, hôm qua mày đi sang phòng khác thêm mắm dặm muối nói linh tinh cái gì?! Hả?!"
Lúc này đúng giờ nghỉ trưa, vài nam sinh khác đều ở trong phòng, kinh ngạc vài giây rồi vội vàng tiến lại tách hai người ra: "Đây là sao vậy? Kiệt soái, xảy ra chuyện gì?"
"Mày hỏi hắn đi! Đêm đó bọn mày ép hỏi chuyện giữa tao và Bồi Bồi, tao chỉ nói vài câu, kết quả là hắn lại đi phòng khác thêm mắm dặm muối kể với đám tiểu Cao cùng Phong ca, truyền ra ai cũng biết. Triệu Văn Bác nói chuyện này cho Bồi Bồi, Bồi Bồi cô ấy liền chia tay tao! Cô ấy chia tay với tao rồi!" Cố Minh Kiệt thở hổn hển, vẻ mặt thập phần kích động.
Mấy người nghe xong, đều hai mặt nhìn nhau, một người nói: "Thế cũng hơi quá, loại chuyện này thảo luận trong ký túc là được rồi, truyền ra ngoài như vậy, nữ sinh nào chịu nổi?"
"Tôi...bởi vì tiểu Cao rất hứng thú với cô ấy, cứ hỏi chuyện tình của hai người, tôi liền...liền..." Nam sinh giường bên cạnh vừa lấy giấy lau mũi, vừa lùi lại.
"Cho nên cái gì mày cũng nói với hắn! Còn nói xấu xa như vậy! Hả?! Tao kể với mày như thế khi nào?!" Cố Minh Kiệt rống giận xông lên, làm bộ như muốn đánh, mấy người liền vội vàng giữ chặt hắn lại.
"Các anh em, các anh em, đều bình tĩnh một chút đi!" Ký túc xá trưởng vội vàng nói: "Cùng một phòng cả, đừng làm cái chuyện động tay động chân thế, truyền ra ngoài cũng không hay. Lần này Đại Đầu hơi quá phận, có điều Kiệt soái à, ông từ từ giải thích với Giản mỹ nữ đi, có nam sinh nào không nói vài lời này đó ở ký túc xá đâu. Vấn đề là Triệu Văn Bác lại cố ý lợi dụng điểm này để chia rẽ hai người mà thôi. Giản mỹ nữ là cô gái kiêu ngạo lại sĩ diện, đương nhiên không chịu nổi, có điều, ông đã làm thế, cô ấy thế nào cũng sẽ không thật sự vì việc này mà trở mặt với ông đấy chứ? Con gái thời nay, có mấy người không ở chung với bạn trai đâu, không phải chỉ nói vài câu thôi sao? Nếu như vậy mà cũng muốn chia tay, vậy thì cứ chia tay thì hơn. Không sao đâu, qua đợt này sẽ ổn mà." Hắn vỗ vỗ vai Cố Minh Kiệt an ủi.
"Không phải, không phải! Tôi thấy cô ấy...lần này cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi đâu." Cố Minh Kiệt suy sụp ngồi trên giường, nghĩ tới biểu tình căm hận của Giản Hân Bồi lúc nãy, liền cúi đầu, thống khổ vùi mặt vào lòng bàn tay.
"Nghe nói hôm thứ sáu Cố Minh Kiệt ra khỏi trường bị người ta đánh cho một trận, đánh đến mặt mũi bầm dập, còn phải đến bệnh viện khám." Trong quán bar nhà Triệu Văn Bác, Trương Tử Toàn khẽ lắc ly rượu, cười như không cười nói.
"Thế à? Còn có chuyện này sao?" Triệu Văn Bác ngửa người tựa vào sô pha, chậm rãi đổ thứ chất lỏng màu hổ phách vào miệng, không chút để ý nói.
"Ít giả vờ thôi, Triệu thiếu." Trương Tử Toàn liếc hắn: "Chỉ có quỷ mới tin việc này không phải do ông làm."
"Tôi chỉ hận không thể đánh cho hắn tàn tật cả đời!" Triệu Văn Bác siết chặt chiếc ly thủy tinh trong tay, oán hận.
"Ai nha, thôi quên đi, dạy dỗ hắn một trận là được rồi, ông thật sự muốn gây ra tai nạn chết người chắc? Chỉ sợ lần này đánh hắn ông sẽ gặp phiền toái mất, nếu hắn một lòng muốn trường xử lí tình hình thì ông phải cẩn thận chút..."
Triệu Văn Bác giơ hai tay: "Chứng cớ đâu?! Một lòng muốn trường xử lí cái gì? Thứ sáu tôi đã sớm lái xe về nhà, đâu liên quan tới tôi?" Hắn "hừ" một tiếng thật mạnh: "Nếu tôi không học trường này thì tôi đã chỉnh tên súc sinh đó đến chết rồi!"
"Tôi nói này, kỳ thật lần này ông cũng xung động quá, cần gì phải nói cho Giản công chúa biết việc đó chứ. Lần này cô ấy chịu kích thích nặng nề, giờ ngày nào Hàm Lạc cũng tới tìm mà người ta đều tránh không chịu gặp kìa." Trương Tử Toàn nhíu mày nói.
"Tôi không nói cho cô ấy thì cô ấy sẽ rời Cố Minh Kiệt chắc? Tôi cũng hết cách mà, vì cái gì nữ sinh mấy người lại thích vẻ bề ngoài đến vậy chứ! Cố Minh Kiệt chính là tên mặt trắng lỗ mãng! Cô ấy lại coi là hoàng tử!" Triệu Văn Bác căm giận uống cạn một chén, một lát sau, đôi mày hiện ra vẻ sầu lo, lại nhẹ giọng nói: "Không sao đâu, bình thường cô ấy rất kiêu ngạo, mà chuyện này lại khiến cô ấy khó lòng chấp nhận nổi, cho nên nhất thời không có biện pháp đối mặt với bạn bè như chúng ta thôi, qua một thời gian là sẽ ổn, kỳ thật, việc này cũng không có gì quá, không phải lỗi của cô ấy, ít nhất, trong lòng tôi cô ấy vẫn như trước kia.
"Thật sao? Ông thật sự nghĩ như vậy?" Trương Tử Toàn thực kinh ngạc, bình tĩnh nhìn hắn.
"Thật!" Triệu Văn Bác thở dài thật mạnh, đặt mạnh chén rượu lên bàn: "Cô ấy là người con gái đầu tiên tôi yêu, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì trong lòng tôi cô ấy đều vĩnh viễn tốt đẹp như vậy."
Trương Tử Toàn lắc lắc đầu, Giản Hân Bồi thật sự nên lựa chọn Triệu Văn Bác làm bạn trai, nếu như vậy, có lẽ Tần Hàm Lạc sẽ dễ chịu hơn nhiều.
"Nhắc tới Hàm Lạc, cuối tuần vì sao cô ấy lại tới thành phố B, cũng không cùng chúng ta tới đây giao lưu cảm tình." Triệu Văn Bác bất mãn nói.
"Không phải đã nói ông ngoại cô ấy sinh bệnh, cô ấy phải đi thăm sao."
"Không phải tuần trước đã xin nghỉ để đi rồi còn gì? Hơn nữa nghe nói bệnh đã khá rồi mà."
"Tuy là thế nhưng vẫn luôn có chút lo lắng mà, cảm tình giữa nó và ông ngoại lại sâu đậm thế." Trương Tử Toàn quẳng cho hắn một ánh mắt xem thường.
"Tôi chỉ là hy vọng cô ấy có thể giành ít thời gian bên Bồi Bồi, cô ấy là người bạn mà Bồi Bồi quan tâm nhất. Lời an ủi khuyên giải của Hàm Lạc có tác dụng hơn chúng ta nhiều, hy vọng cô ấy có thể giúp Bồi Bồi mau chóng vượt qua bóng ma tâm lý kia." Triệu Văn Bác khẽ thở dài.
"Aish! Khó lắm!" Vẻ mặt Trương Tử Toàn không vui cho lắm. Chuyện này ít có khả năng thuận buồm xuôi gió, Giản Hân Bồi vốn quen được nuông chiều che chở giờ hoàn toàn suy sụp thế, nói khôi phục lại thì nói dễ hơn làm.
Thứ sáu Cố Minh Kiệt bị đánh ở ngoài trường, ước chừng phải nằm viện vài ngày. Hắn và một vài người bạn đều hiểu được là do Triệu Văn Bác tìm người gây ra, nhưng ngày hôm hắn bị đánh, ngay cả bộ dáng người đánh mình hắn cũng chưa thấy rõ đã mơ mơ hồ hồ bị một trận quyền đấm cước đá chứ đừng nói gì đến chứng cớ khác. Triệu Văn Bác ở thành phố A vừa có tiền vừa có thế, bọn hắn đều hiểu rõ hai chữ "trả thù" có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, huống chi, hắn cũng biết Triệu Văn Bác đánh hắn là vì chuyện của Giản Hân Bồi, lúc này trong lòng hắn đã tự trách muốn chết, cho nên lại càng không dám so đo cái gì, chỉ đành nuốt cục tức này.
Làm cho Cố Minh Kiệt đau khổ hơn là dường như Giản Hân Bồi quyết tâm chia tay với hắn. Điện thoại không bao giờ nghe máy, nhắn tin không trả lời, ngay cả QQ cũng một màu xám.
Ngay hôm sau ngày hắn xuất viện, hắn lại lần nữa ngăn lại Giản Hân Bồi đang trên đường đi học.
"Bồi Bồi, em nghe anh nói đã, anh thật sự không nói những lời khó nghe như vậy mà, anh không biết bọn họ sẽ tuyên truyền thành như vậy." Hắn khập khiễng đi tới trước mặt Giản Hân Bồi, ý đồ muốn nhìn ra một tia thương tiếc trong mắt nàng.
Ánh mắt Giản Hân Bồi lại lơ đãng, tựa hồ như không trông thấy trước mặt có một người là hắn.
"Anh không biết miệng lưỡi bọn nó lại khốn nạn như vậy!" Cố Minh Kiệt nhìn dung nhan ngọt ngào xinh đẹp lại rét lạnh như băng của nàng, lòng có cảm giác tuyệt vọng. Những ngày tươi đẹp hạnh phúc hai người ở bên nhau chẳng lẽ sẽ thật sự vì chuyện này mà vĩnh viễn trở thành quá khứ sao? Giờ phút này hắn như thể một tên tội phạm đang chờ quan tòa quyên án, vẻ mặt khẩn trương, đầy cầu xin.
"Anh biết không? Cái miệng đê tiện nhất, kỳ thật chính là anh." Giản Hân Bồi nhìn bầu trời xa xa, nhàn nhạt nói.
"Bồi Bồi, anh..."
"Từ lúc đầu tôi đã nhìn nhầm rồi, cũng tin nhầm người. Nếu anh còn có một chút tự tôn của một thằng đàn ông, nếu anh còn có nửa phần tôn trọng tôi thì xin anh về sau đừng tìm tôi nữa." Giản Hân Bồi bỏ lại câu này, cũng không quay đầu mà rời đi.
Cố Minh Kiệt ngơ ngác nhìn bóng dáng nàng đi xa dần, rốt cục nước mắt nhịn không được chảy xuống, khoảnh khắc này, hắn chẳng những tuyệt vọng ý thức được hắn là thật sự mất đi người con gái này, hơn nữa càng thêm đau đớn hiểu được hắn yêu nàng như thế nào. Hắn biết, đây vĩnh viễn là tiếc nuối mà cả đời này hắn chẳng thể bù lại nổi.
Ông ngoại ở bệnh viện hơn một tuần, thân thể trên cơ bản đã khôi phục không sai biệt lắm, Tần Hàm Lạc cũng thở phào một hơi, ở thành phố B chăm ông hai ngày cuối tuần, rồi lại nhanh chóng trở về thành phố A.
Vừa buông được chuyện này, cô liền bắt đầu toàn tâm toàn ý lo lắng cho tình trạng của Bồi Bồi, từ sau lần trước gặp nàng trên đường tới trường xong, Giản Hân Bồi vẫn không muốn gặp cô. Cô tới ký túc xá tìm nàng vài lần, Giản Hân Bồi không phải lấy cớ đi học thì chính là tránh trên giường giả bộ ngủ.
Lần này trở về từ thành phố B, cô liền thay đổi sách lược, thường xuyên đi tới Viện Ngoại ngữ. Nếu Giản Hân Bồi không tới căn tin ăn, cô liền đưa cơm tới ký túc xá, đặt trên bàn nàng. Nếu nhìn thấy Giản Hân Bồi ở căn tin số , cô sẽ ngồi ở cách đó không xa ăn cơm, hai người vừa không nói chuyện với nhau, cũng không trao đổi ánh mắt gì.
Cô từ miệng Triệu Văn Bác đã biết được chuyện xảy ra giữa ba người bọn họ ngày đó, cô hiểu tâm tình Giản Hân Bồi lúc này rất khổ sở, cho nên cũng không vội vã tới gần nàng, chỉ lấy phương thức này để khiến Giản Hân Bồi cảm giác được sự quan tâm của cô.
Kỳ thật, chuyện này cũng không có gì cả, Bồi Bồi, cậu phải mau tỉnh táo lại đi, mình muốn nhìn thấy khuôn mặt cậu lại nở nụ cười lần nữa. Ngày ngày cô đều lặng thầm cầu nguyện...
Từng ngày trôi qua, đảo mắt đã lại tới mùa đông, một học kỳ đã trôi qua, mùa đông tuy vẫn có lễ Giáng Sinh cùng năm mới đầy náo nhiệt, nhưng đó là người khác vui vẻ, tựa hồ lại không quan hệ với bọn họ.
Lễ Giáng sinh của họ, là lạnh lẽo như thế...Khoảnh khắc đêm Giáng sinh lúc từng bông tuyết rơi xuống, Triệu Văn Bác ở trong quán bar nhà mình mua say; Tần Hàm Lạc và Trương Tử Toàn ở nhà, không nói gì ngồi đối diện nhau; Cố Minh Kiệt ngồi ngẩn người trên giường trong phòng ký túc; Giản Hân Bồi ôm đầu gối ngồi bên cửa sổ, nhẹ nhàng vuốt ve sợi lắc tay bạc kia, là quà Giáng sinh vài năm trước Tần Hàm Lạc tặng nàng, nhìn ngoài cửa sổ mà rơi nước mắt. Còn Mễ Tiểu Nhàn, lại ngồi trong phòng học, vẻ mặt chuyên chú đọc sách...
Nhưng mà, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ ai có bao nhiêu khổ sở, học kỳ này cuối cùng cũng đã trôi qua...
Hết chương