Đột nhiên nghĩ đến truyện hài, mang lên cùng cười nào.
một hôm Diên Khánh lệnh cho Văn Chiêu cùng Hy Tử giúp hình bộ giải quyết án tồn đọng.
trông chờ vào hai người họ phá án thì đương nhiên chẳng khác nào chờ tết Công Gô nên hai người chủ yếu cũng chỉ là đến làm dáng, có điều, không làm gì đồng nghĩa với không xong, mà không xong, sẽ không được về nhà.
Quay đi tính lại, hai người khinh công không tồi lựa chọn đi bắt đối tượng truy nã.
Nghĩ liền làm, Hy tử cùng Văn Chiêu bắt đầu lật tranh tìm đối tượng.
Đối tượng kiểu như mặt rỗ nhà A hay chân thọt nhà B đương nhiên là không đến lượt hai người, sát nhân hàng loạt thì hai người không dám, lật đi lật lại mà vẫn không tìm được đối tượng phù hợp.
Tranh cổ đại ngàn bức như một, mỗi thứ khác nhau một tí một tẹo nhưng từ đó mà suy ra mặt người thì quả thật là không có khả năng.
Đột nhiên, Văn Chiêu tìm được một bức tranh vô cùng độc đáo.
mặt mày bặm trợn, tóc tai bù xù, người này trên đường, nhìn nhất định là nhận ra ngay.
Cơ mà mặt mày hung dữ thế này không biết là phạm tội gì mà trên giấy lại không ghi.
"Hy tử, không bằng chúng ta bắt người này?"
"Đâu, ngươi tìm được đối tượng rồi à?" Hy tử vốn đang rất hào hứng nhưng khi nhìn thấy bức tranh liền mặt mày nhăn nhúm hệt như ăn phải hoàng liên.
"Sao thế? chẳng lẽ đây là phạm nhân cực kì đáng sợ, đồ sát, phóng hỏa, phân thây?" Chả trách nhìn mặt mà bắt hình dong, mặt mũi thế này, nhất định là người xấu.
"Phóng hỏa, đồ sát, phân thây? Cái này thì chưa nghe qua nhưng người này đột nhập hoàng cung ám sát hoàng đế, chiếm núi xưng vương, cường đoạt dân nam, phóng hỏa quân doanh, lấy tra tấn người làm vui, là đại ma đầu người người căm phẫn."
"Eo~ loại người gì mà táng tận lương tâm đến như vậy? loại người này nhất định phải bắt nhốt chặt đầu, vì dân trừ hại a." Nghe một loạt tội lỗi kinh khủng, chính nghĩa trong lòng Văn Chiêu giương cao.
loại người này nhất định phải bắt a, sao có thể thả người được cơ chứ?
"Thôi, người này chúng ta chọc không nổi đâu.
chuyện này đề hình bộ lo là được." Hy tử lắc đầu nhét bức tranh xuống dưới cuối chồng giấy, kiên quyết không nhìn nó lần thứ hai.
"Hy tử, ngươi đường đường là Vương gia cơ mà, vì dân trừ hại là trách nhiệm đó.
chúng ta khinh công cao như vậy, bắt người có gì khó? cùng lắm thì mang thêm vài chục người theo, không lẽ không bắt nổi."
"A Chiêu, làm ơn đi, ngươi muốn tìm chết thì cứ chết một mình, đừng kéo người khác vào.
đây là Ma quân đó.
Y có chuyện gì không dám làm chứ, đừng nói vài chục, vài nghìn cũng chả xi nhê gì."
bị hai chữ Ma quân đả động, Văn Chiêu trợn mắt.
Ma quân, chắc không phải là Ma quân mà y đang nghĩ tới chứ?
"Hy tử, Ma quân mà ngươi nói..."
"Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là Thái Cổ La, Ma quân Ma giáo Ma sơn đó!"
Nhìn Hy tử ghét bỏ trả lời, Văn Chiêu rơi vào câm lặng.
Ám sát hoàng đế, chắc là nói đến chuyện cha y đột nhập hoàng cung, chiếm núi xưng vương chắc là chuyện ông y lập nên Ma giáo, cường đoạt dân nam có lẽ là tím rịm bị bạn gái của bạn y xé quần giữa phố, phóng hỏa quân doanh nhất định là vụ bạn y đi ám sát đỏ chót, còn tra tấn làm vui, không phải là do mẹ y bắt cóc xanh lè chứ? Bảo sao mấy cái tội nghe cứ quen quen.
nhưng nhớ lại bức chân dung, chả trách tỉ lệ truy người lại thấp như vậy.
hung thủ đứng ngay trước mặt các ngươi còn nhận không ra thì còn bắt cái gì nữa? nghĩ rồi, Văn Chiêu áp lại hỏi thăm:
"Hy tử, Ma quân thật sự trông như thế à? mặt mày bặm trợn?"
"Ta làm sao biết được, chua từng gặp a."
"Thế chân dung này là..."
"Là do họa sư hoàng cung sáng tác đó.
ta thấy cũng giống mà ha?"
Nhìn nụ cười ngây thơ của Hy tử, ta im lặng gật đầu cười.
tính xác thực của chuyện này, không bàn vẫn hơn.
sớm biết ảnh truy nã mình như thế này, ta trực tiếp đến Phong quốc sinh sống, tội gì chạy đông chạy tây chứ!!!
P/S ảnh truy nã.
không phải phong cách vẽ thường ngày nên tui chỉ ký họa thôi.
ai muốn chi tiết thì cứ gg Chinese/ japanese demon portrait.
tranh Văn Chiêu hay cổ la thì mọi người có thể tìm về chap trước.