Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mẹ.” Xuân Thiên lay ống tay áo Tiết phu nhân, kéo bà khỏi cơn thất thần: “Con thích ăn cá, nhưng không thích lấy xương cá, mẹ giúp con với ạ.”
“Được.” Tiết phu nhân xắn tay áo, dịu dàng cười bảo, “Để mẹ lóc thịt cá cho con ăn.”
Trong hẻm Người Mù, Hách Liên Quảng tranh thủ thời gian đến tìm Lý Vị nói chuyện.
Hai người đã dừng công việc ở đội ngựa thồ, nói tới chuyện trại ngựa. Gần đây Hách Liên Quảng đang bận mua ngựa tốt ngoài chợ ngựa, đã thả mấy trăm con vào Ưng Oa Câu, sau đó còn phải mở trại mướn người, việc cần làm vô số kể.
“Các quan và dân chăn nuôi vùng Hà Tây cũng đang mở rộng việc lựa chọn giống ngựa.” Hách Liên Quảng nói, “Nếu có chiến tranh, mấy con ngựa chiến này không bao giờ là đủ, chúng ta phải dự trữ thêm nhiều giống ngựa càng sớm càng tốt.”
Lý Vị ngẫm nghĩ: “Ngựa tốt ở chợ ngựa phần nhiều là ngựa Hà Khúc, nếu chiến tranh nổ ra, đối đầu với người Đột Quyết, e rằng chúng không đủ tính nhẫn nại, không bằng ngựa đực giống.”
Hách Liên Quảng cười bảo: “Chẳng phải Truy Lôi là ngựa đực giống à? Chở anh chạy mười chuyến từ Cam Châu đến Đôn Hoàng cũng không mệt. Nhưng người Thổ Phiên nắm trong tay toàn bộ ngựa đực giống, đâu có dễ mua như thế.”
“Vùng hồ Thanh Hải chẳng phải còn rất nhiều người Thổ Dục Hồn quy thuận Thổ Phiên sao? Nghe nói người Thổ Dục Hồn thường săn ngựa hoang ở phía Nam núi Kỳ Liên, sau khi thuần hóa đã lén bán cho dân chăn nuôi tư nhân vùng Kỳ Liên.”
“Vậy tôi sẽ ra ngoài thăm dò tin tức.” Hách Liên Quảng nói, “Sắp vào đông rồi, kéo dài đến đầu xuân sang năm là muộn mất.”
Lý Vị châm trà, nheo mắt liếc hắn một cái, khẽ cười: “Bên cạnh Minh Nguyệt có người, giờ anh đi được chắc?”
Nghe xong lời ấy, sắc mặt Hách Liên Quảng trở nên không vui, khớp ngón tay gõ xuống mặt bàn, cau mày lặng thinh.
“Tôi rảnh nên sẽ đi hai ngày, tôi đoán trong vòng nửa năm này anh và Minh Nguyệt kiểu gì cũng có thể thành, ấy mà chẳng ngờ giữa chừng xuất hiện kỳ đà cản mũi. Nếu anh không giữ chặt một chút thì coi chừng xôi hỏng bỏng không.”
Hách Liên Quảng đẩy chén trà đi, móc túi rượu ra uống một ngụm, một lúc lâu sau mới nhướng mày: “Nàng ấy chịu ngủ với tôi, nên không tính là thua được.”
Lý Vị ngồi gần, bắt gặp vết xước cũ do bị móng tay cào đằng sau tai hắn, lắc đầu liên hồi: “Anh đừng có bắt nạt cô ấy ác quá, cô ấy không thể so với phụ nữ bình thường đầu.”
Con ngươi nhạt màu của Hách Liên Quảng liếc hắn: “Tình nàng ấy bướng bỉnh, tôi nghĩ, dù nàng ấy có là cái chày sắt thì tôi cũng phải mài thành kim. Nhưng anh thấy đấy, bây giờ lại có anh họ thanh mai trúc mã đến đây, hồi nhỏ hai người đó còn từng hứa hôn với nhau. Anh họ này ngày nào cũng xum xoe, tôi nhận ra tâm ý nàng ấy đã dao động, tám phần là muốn theo anh họ này quay về…” Gần đây lòng dạ hắn quả thực là loạn cào cào, “Anh có ý gì hay không?”
Lý Vị cười: “Tôi không nhảy vào vũng nước bùn của các anh đâu. Tôi luôn đối đãi với cô ấy như người thân mình, nếu không vì biết tâm ý của anh, tôi đã ra mặt thay cô ấy từ lâu rồi.”
Hách Liên Quảng liên tục cười khổ: “Tôi thường nghe người Hán các anh bảo cái gì mà duyên phận, ngày xưa chỉ biết khinh thường, tới bây giờ tôi mới hận sao lúc đó không vào doanh, anh trai tôi sẽ đến trại ngựa… Nếu, tôi sớm đi gặp nàng ấy, vậy thì tốt biết mấy, đâu phải dùng kiểu giày vò khổ sở như hiện tại.”
Lý Vị nghe thế, tay hắn hơi khựng lại, cũng hớp miếng rượu: “Tạo hóa cả.”
Hách Liên Quảng thấy ánh mắt hắn mông lung, tạm gác nỗi phiền não của bản thân ra sau đầu: “Về sau anh có dự định gì không, Lý nương tử vừa đi, trong nhà chỉ còn mỗi hai cha con anh, lạnh lẽo ảm đạm, chung quy vẫn phải cưới một cô vợ… Giờ anh vừa làm cha vừa làm mẹ, giặt giũ nấu cơm gì đều phải tự cáng đáng, sống vậy là sống kiểu gì.”
“Anh nói cứ như… chẳng lẽ cưới vợ về để giặt giũ nấu cơm cho mình?” Lý Vị lắc đầu cười khổ, “Toàn là việc nhỏ, tôi rời nhà lâu thế, giờ dành nhiều thời gian ở bên Trường Lưu, lòng cũng vui vẻ. Không coi sóc hết được chuyện vặt trong nhà thì lại mời Triệu đại nương về giúp đỡ thôi…”
Hách Liên Quảng hừ cười: “Nếu tôi có thể lấy Minh Nguyệt, bảo tôi giặt giũ nấu cơm mỗi ngày tôi cũng cam tâm tình nguyện.” Hắn nhắc đến một chuyện, “Anh nhớ người hương thân ở xã Hóa Nguyên phủ Túc Châu kia không. Con gái ông ta trẻ tuổi mà đã ở góa, sống nương tựa cha già qua ngày, mấy năm trước còn có ý với anh. Hai, ba tháng trước chẳng biết ông ta nghe tin Lý nương tử bệnh mất từ đâu, đích thân chạy tới nhà anh một chuyến, không tìm thấy anh nên đã tìm tôi hỏi thăm. Tôi thấy ông ta muốn gả con gái cho anh đấy.”
Lý Vị lắc đầu, híp nửa mắt, không biết suy nghĩ cái gì, hồi lâu sau mất hứng nói: “Nói sau đi…”
Hôm đó Lý Vị tiếp đón mọi người trong của đội ngựa thồ tới nhà uống rượu, mời mấy người phụ nữ chuyên nấu cỗ đến phòng bếp hỗ trợ. Trong nhà không có chủ mẫu nên hắn đã cố ý mời Lục Minh Nguyệt sang lo liệu mọi việc, chuẩn bị trên dưới.
Sáng sớm Lục Minh Nguyệt đã dẫn Gia Ngôn qua giúp. An Cảnh Nhiên dắt xe lừa gõ cửa, mỉm cười chắp tay chào Lý Vị: “Tôi đưa Minh Nguyệt và Gia Ngôn đến.”
Lý Vị thấy y vén rèm lên, dìu Lục Minh Nguyệt xuống xe, tiếp đó bưng ghế kê chân, lại đưa khăn tay, nói năng nhẹ nhàng, bận trước bận sau, làm việc cực kỳ kỹ càng chu đáo, đưa thẳng Lục Minh Nguyệt và Gia Ngôn vào trong nhà Lý Vị. Lúc đi còn căn dặn không ngừng: “Đừng để quá sức, chờ ta làm xong việc sẽ sang đón em.” Lại dặn Gia Ngôn: “Chiều cậu mua roi ngựa về cho con, hôm nay con nhớ ngoan, đừng làm mẹ giận.”
Lục Minh Nguyệt mãi giục y nhanh đi, Gia Ngôn cũng gật đầu liên tiếp, vẻ mặt chờ mong: “Tối cậu về sớm nhé, ngày mai con phải đi cưỡi ngựa với chú Quảng.”
An Cảnh Nhiên vẫy tay, mỉm cười rời đi.
Lục Minh Nguyệt đưa mắt trông theo An Cảnh Nhiên đi xa, quay đầu thấy Lý Vị đứng bên cạnh cười nhìn mình, mặt chị bỗng đỏ bừng, nhướng mày: “Cười cái gì?”
“Anh họ của cô trông khá đấy.” Lý Vị cười, “Chúng ta quen biết nhau bao nhiêu năm, trước giờ chưa từng nghe cô nói có người anh họ thân thiết nào.”
Lục Minh Nguyệt mím môi: “Chúng tôi chơi cùng nhau từ nhỏ, lúc nhà tôi bị tội, anh họ tôi ra ngoài, cuối cùng không gặp được. Nhiều năm trôi qua gần như đã quên. Ngờ đâu mấy tháng trước có người gõ cửa, không nghĩ là anh ấy tìm tới. Hóa ra nhà dì tôi bao năm qua sống cũng không yên bình. Tận đến hai năm nay mới tốt hơn đôi chút. Anh ấy có đồng hương hay qua lại Lũng Tây, nhân dịp tiện đường nên đi cùng rồi tới tìm tôi…”
Lý Vị thấy Gia Ngôn đã lẻn vào phòng tìm Gia Ngôn chơi, hỏi: “Để tôi đoán xem, nếu là thanh mai trúc mã, có phải có chuyện chỉ bụng hứa gả hay không?”
Mặt Lục Minh Nguyệt thoáng đỏ, chống nạnh lườm Lý Vị: “Hách Liên Quảng kể với anh?”
Lý Vị từ chối cho ý kiến, lại nói: “Anh ta cố ý đến tìm cô, cứ lần lữa không đi, cô tính thế nào?”
Lục Minh Nguyệt cắn môi không nói.
Lý Vị thở dài: “Cô định về Cô Tô thật sao?”
Lục Minh Nguyệt phất tay bước vào phòng bếp, “Trước sau gì cũng phải về…”
Công việc trong phòng bếp đã bắt đầu bận bịu, Lục Minh Nguyệt chỉ huy người phụ nữ được mời đến đi mổ dê gà. Ngoài cửa Xuân Thiên và Thiện Thiện đi vào, phía sau có hai gia nô đi cùng, mang theo toàn hộp thức ăn và điểm tâm.
Lục Minh Nguyệt nhanh chân ra đón, mắt đong đầy ý cưới. Xuân Thiên thấy mắt chị đảo quanh người mình và gia nô, bèn vội vã xin lỗi: “Ngày xưa gạt nương tử, là lỗi của em, mong nương tử đừng trách.”
Nàng nói tiếp: “Mẫu thân trong nhà biết em đến đây nên cứ muốn tặng ít trái cây điểm tâm, em không từ chối được…” Nàng chậm rãi đón lấy hộp thức ăn, đưa tới tay Lục Minh Nguyệt.
Lục Minh Nguyệt vội nhận, cởi mở cười nói: “Tôi chỉ hối hận năm ngoái đã bán khăn em thêu cho phường thêu với giá thấp. Nếu biết là tay nghề của nữ lang nhà quý nhân, giá gấp mười cũng chưa bõ.”
“Cảm ơn Lục nương tử.” Xuân Thiên rất cảm kích Lục Minh Nguyệt khi đó đã cứu giúp, thấy phòng bếp bận rộn, nàng xắn tay áo lên, “Em giúp nương tử một tay.”
Lục Minh Nguyệt cười nói, “Người phụ bếp nhiều lắm rồi, tôi cũng chỉ ở đốc công, em mau vào nhà chơi đi, Trường Lưu và Gia Ngôn đều ở trong cả đấy.”
Xuân Thiên nói đôi ba câu với Lục Minh Nguyệt, cuối cùng bị Lục Minh Nguyệt đẩy vào nhà chơi. Thiện Thiện trông ở ngoài, giúp đỡ Lục Minh Nguyệt.
Trong sương phòng, Lý Vị và Gia Ngôn ngồi cạnh bàn đánh cờ song lục. Trường Lưu kê cái ghế đẩu dài ngồi ở bên theo dõi cuộc chiến. Thấy Xuân Thiên vào, Trường Lưu chừa ra một chỗ bên cạnh cho nàng, gọi Xuân Thiên: “Chị Xuân Thiên, tới đây này.”
Cờ song lục – Backgammon: là một trong những trò chơi cờ lâu đời nhất được biết đến.
Hai người chơi cờ hết sức chuyên chú tung xúc xắc để di chuyển quân cờ. Lý Vị cúi nhìn bàn cờ, trong lúc lơ đãng ngẩng lên nhìn nàng mỉm cười gật đầu. Nàng cảm giác cặp mắt như sơn mài của hắn đang tỏa ra luồng sáng tạo thành chiếc lồng giam giữ nàng. Tim nàng đột ngột nhảy dựng, rồi lại rơi phịch xuống đập loạn xạ.
Xuân Thiên ngồi xuống cạnh Trường Lưu, hai người chụm đầu xem Gia Ngôn tung xúc xắc, quân trắng trên bàn cờ của Lý Vị vô cùng thê thảm. Trường Lưu dạt dào hứng thú, giải thích: “Gia Ngôn vừa tung xúc xắc đá những mấy quân của cha ra ngoài. Gia Ngôn không nhận, lần này cha thua rồi.”
Gia Ngôn hả hê muôn phần: “Chơi song lục thì may mắn dựa cả vào xúc xắc, quân cờ của chú Lý bị xúc xắc đánh bay, đó cũng là ý trời.”
Trường Lưu hối thúc Lý Vị: “Cha, mau giết chết uy phong của Gia Ngôn đi ạ.”
Gia Ngôn cười khà khà, đi mấy bước cờ, nhướng mày: “Chú Lý, lúc trước toàn là con thua, giờ con ăn chú gắt gao lắm, chú không trở mình được đâu.”
Vừa nghe thế, hai người cạnh bàn cờ có giấu lòng riêng đều giật mình. Lý Vị nhìn ván cờ, vuốt ve quân trắng trong tay, cười nói: “Chú thua thật rồi, vậy đành cúi đầu xưng thần, cam bái hạ phong.”
Hắn đưa quân cờ mình cầm cho Xuân Thiên, đứng dậy ra ngoài: “Chú ra ngoài xem, mấy đứa đổi lượt chơi đi.”
Quân cờ lạnh lẽo mang theo hơi ấm của hắn, khiến Xuân Thiên thấy đầu ngón tay mình nóng lên.
Buổi trưa khách đông dần. Hoài Viễn đã có mặt, mãi chẳng gặp Thục Nhi. Thấy Xuân Thiên hỏi, Hoài Viễn có hơi ngượng ngùng, nở nụ cười có phần đắc ý: “Mấy ngày nay Thục Nhi không tiện ra ngoài. Nhưng đã hẹn sẵn rồi, ngày đó đến sớm một chút, lúc ấy đi nửa đường em phải giúp anh, đừng ngáng chân làm khó bọn anh đấy.”
Xuân Thiên không giấu nổi nụ cười: “Nhất định sẽ giúp anh.”
Hơn mười người của đội ngựa thồ tới, có nam lẫn nữ, bàn tiệc đặt ở nhĩ phòng, mọi người ngồi quây quần uống rượu ăn thịt, tiếng cười rộn ràng, không khí sôi động. Lục Minh Nguyệt bận trong bận ngoài, đang bưng một con cá vào nhĩ phòng, vừa vén rèm đã có mùi rượu thịt xộc thẳng đến mũi. Bụng dạ chị bỗng cuộn trào, mất nửa buổi trời mới kìm nén được hơi chua trong miệng, cười dịu dàng lần lượt dọn thức ăn lên.
Hách Liên Quảng thấy sắc mặt chị hơi tái, bèn kéo Gia Ngôn thấp giọng nói: “Đi bảo mẹ con ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Gia Ngôn ngồi trên giường nhỏ, nghe hắn nói thì nhảy dựng lên: “Mẹ, mẹ, lại đây ngồi đi mẹ.”
Lục Minh Nguyệt xua tay: “Mẹ vào bếp nghỉ, không vào góp vui với mấy người uống rượu được.” Sau đó chị ra khỏi nhĩ phòng mà như chạy trốn.
Xuân Thiên ngồi chung với Trường Lưu dưới cửa sổ. Qua ô cửa, nàng thoáng thấy Lục Minh Nguyệt bỗng dưng khom người thở dốc, cũng lặng lẽ lui ra.
Lục Minh Nguyệt ở căn bếp sau nhà, chị đang che ngực không ngừng nôn khan, Xuân Thiên vội tiến lên đỡ: “Lục nương tử, chị khó chịu ạ?”
Xuân Thiên hãy còn lờ mờ nên không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Lục Minh Nguyệt không khỏe trong người. Lục Minh Nguyệt từng sinh con, nghĩ đến điều khác thường dạo gần đây, tim giật thót, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Chị loạng choạng chực ngã xuống, được Xuân Thiên đỡ lấy, nhìn vào đôi mắt trong veo tràn đầy ngờ vực của thiếu nữ ngây thơ, chị gượng cười vỗ vỗ Xuân Thiên: “Không sao đâu, đêm qua ăn phải đồ hư, bụng hơi khó chịu, uống nước là được rồi.”
“Em đi lấy nước, chị nghỉ chút đi.” Xuân Thiên dìu Lục Minh Nguyệt vào nhà sau ngồi, liên miệng gọi Thiện Thiện đi lấy nước.
Thiện Thiện bưng trà nóng tới. Lục Minh Nguyệt uống ngụm nước trà, cười miễn cưỡng: “Tôi bỗng nhớ ra trong nhà có chút chuyện, em đừng nói với mọi người làm họ mất hứng. Nếu Gia Ngôn có hỏi, bảo là tôi bận nhé.”
Xuân Thiên gật đầu, nhìn Lục Minh Nguyệt lảo đảo đứng dậy, chị không quay đầu, run rẩy đi về nhà. Nàng ngoảnh lại nói với Thiện Thiện: “Thiện Thiện, em có thấy Lục nương tử là lạ không…”
Thiện Thiện chớp chớp mắt, ghé sát vào Xuân Thiên: “Chị, Lục nương tử sắp sinh em bé rồi.”
Xuân Thiên buồn cười đứng lên, túm lấy bím tóc của con bé: “Con nhóc nhà em, nói mò gì đấy?”
“Thiện Thiện không nói mò đâu. Em làm vỡ lọ đường mía của Mễ nương tử, Mễ nương tử giận lắm, thế nên đã đuổi em ra ngoài bán hàng. Sau đó em gặp được chị, lúc đó ngày nào Mễ nương tử cũng khó chịu buồn nôn, giống Lục nương tử y đúc, đấy là có em bé đấy ạ. Trước đó em có ngồi với Lục nương tử, Lục nương tử khó chịu che ngực mãi thôi.”
Xuân Thiên cũng từng gặp phụ nữ mang thai nhà hàng xóm, mơ hồ nhớ có chuyện này, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Bậy bạ, Lục nương tử ăn trúng đồ hư nên đau bụng thôi.”
Thiện Thiện chép miệng mếu máo: “Được rồi…”
Ăn cỗ xong, một nhóm đàn ông uống rượu chuyện trò trong nhĩ phòng. Xuân Thiên và Thiện Thiện chơi mấy ván song lục với Trường Lưu và Gia Ngôn trong nhĩ phòng, sau đó từ biệt mọi người ra ngoài.
“Ta tiễn cô.” Lý Vị ra khỏi đám cỗ, đi cùng Xuân Thiên ra cửa.
Ba người dường như có suy nghĩ riêng, im lặng bước đi. Xe ngựa đỗ ở đầu hẻm, Lý Vị nhìn hai người lên xe, bánh xe từ từ khởi động, Xuân Thiên vén rèm xe lên, chẳng nói chẳng rằng nhìn hắn chăm chú.
Hắn cười với nàng, gật đầu, hơi cụp mắt, xoay người đi về nhà.
Ánh mắt của hắn luôn chân thành mà ấm áp. Ngoài trăm kiểu cảm xúc trong đêm say rượu ở Y Ngô, những thời điểm khác hắn chưa bao giờ đưa ra yêu cầu đối với nàng.
“Lý Vị.”
Thình lình nàng vén rèm, nhảy khỏi xe ngựa, dọa phu xe và Thiện Thiện giật nảy. Người Xuân Thiên nghiêng ngả, xách váy chạy về phía hẻm Người Mù.
Lý Vị nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, thấy nàng thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng, mắt lấp lánh hào quang sáng như sao, chạy thẳng đến trước mặt hắn mới thắng lại được.
Nàng đứng vững người, không đợi hắn lên tiếng đã hỏi cực nhanh: “Vừa nãy mọi người uống rượu nói chuyện, tôi nghe nói, đã… đã có mấy bài mối đến làm mai cho ngài, bị ngài khuyên đi rồi.”
Lý Vị khó hiểu nhìn nàng chằm chằm, gật đầu.
“Tôi biết ngài còn nhớ Lý nương tử.” Nhịp thở nàng dồn dập, gương mặt xinh xắn, “Nhưng… nhưng…”
“Nếu bây giờ không được… vậy sau này thì sao?” Nàng hỏi, nhìn hắn không rời.
Cơ thể hắn căng cứng, giọng khẽ run: “Có ý gì?”
“Sau này thì sao… Tôi nói sau này…” Đột nhiên nàng lắp bắp, nắm hai tay lại, hạ quyết tâm không chiến đấu với tâm tư của mình một cách vô dụng nữa, “Tôi phải về an táng cha… phải đến Tĩnh vương phủ thăm em trai tôi… Sau khi làm xong những chuyện này… Có lẽ tôi sẽ có thời gian… về đây thăm Trường Lưu.”
Nàng ngửa đầu, dũng cảm nhìn thẳng vào hắn: “Nếu sau này chúng ta gặp lại…”
Nàng đã thử rất nhiều lần, nhưng thực sự hết cách, nếu đã gặp nhau, đã thân thuộc nhau, vì sao không thể gần thêm một chút. Có thể không phải hiện tại, nhưng còn sau này nữa cơ mà.
Cặp mắt đen kịt của Lý Vị nhìn nàng: “Cô có biết mình đang nói gì không?”
“Lý Vị.”
Nàng nuốt nước miếng, cảm giác tai ong ong, cả đầu chỉ có tiếng núi đá vỡ tung, tim đập muốn vọt ra ngoài, toàn thân run bần bật. Nhưng vẫn nói ra thành lời bằng một giọng run run.
“Tôi có chút… thích ngài, sau này người bên cạnh ngài… có thể… là tôi không?”
Không phải có chút thích ngài, mà là rất thích, rất thích.
Hắn cứng đờ bất động.
Khuôn mặt nàng tươi sáng rạng rỡ, thùy tai lại như đang nhỏ máu, đôi mắt tròn tròn cực đen, cực sáng, vừa gắng sức vừa trấn định, tựa vầng trăng cực đại bị đóng băng ở chốn đồng hoang, treo nơi chân trời thấp bé. Biển trăng trong vầng trăng ấy, là bóng dáng hắn in hằn.
“Cô có biết mình đang nói gì hay không?” Giọng Lý Vị trôi dạt theo gió, vừa dịu dàng vừa tinh tế, vừa khàn khàn vừa triền miên, “Cô đã từng nghĩ đến chưa? Ta và cô? Lý Vị và… Xuân Thiên?”
Nàng ngày nghĩ đêm mong, ngàn lần vạn lần, chỉ có thể là hắn, sẽ không là một ai khác.
Thiếu nữ mặt đỏ tai hồng trịnh trọng gật đầu: “Đã nghĩ, tôi muốn ở bên ngài.”
Hắn hơi cúi người, mắt đen tĩnh lặng hệt kim châm: “Ta và cô, khoảng cách… rất dài rất dài.”
“Không sao cả.” Nàng dũng cảm nói, “Lý Vị, em thích ngài.”
Hắn nhìn nàng đăm đắm, ngón tay chầm chậm vuốt ve khuôn mặt nàng.
Nàng nâng tay, áp bàn tay hắn lên khuôn mặt nóng hổi của mình, lòng xao xuyến, ngẩng đầu nhìn hắn mong đợi: “Sau này chúng ta gặp lại… được không?”
Hắn ngưng thở, khẽ gật đầu.
Trường Lưu ôm hộp thức ăn Xuân Thiên bỏ quên trong tay, ngơ ngác đứng lặng một góc.