Làn sương mỏng manh phủ lấp, đồng hồ nước kêu tiếng nặng nề. Xuân Thiên để chân trần nhảy xuống giường, thấp giọng gọi Thiện Thiện đến.
Hôm nay chính là ngày cưới của Thục Nhi và Hoài Viễn. Sớm tinh mơ Xuân Thiên đã tới Phương gia gặp tân nương.
Cặp mắt mèo của nàng trong vắt, gương mặt ửng hồng, ôm vạt váy trắng muốt như tuyết của mình, đôi chân trần đi tới đi lui trên nền gạch đỏ sáng bóng. Nàng gọi tỳ nữ vào đốt đèn, di chuyển tấm gương, người dạt dào sức sống, mặt mày rạng rỡ.
Chỉ trong vòng hai ba ngày ngắn ngủi, nàng bất ngờ biến đổi từ một nụ hoa hẵng còn e ấp với sự xấu hổ cùng nỗi oán hờn, thành đóa anh túc đỏ yêu kiều xinh đẹp, nhỏ bé nhưng lại diễm lệ muôn phần.
Nhóm tỳ nữ hầu hạ Xuân Thiên rửa mặt, Thiện Thiện đi bưng trà bánh, Xuân Thiên luống ca luống cuống mặc áo quần.
Nàng chọn ngược chọn xuôi, chẳng thấy trong phòng mình có bộ xiêm y nào vừa ý, giậm chân một cái, đi mách Tiết phu nhân: “Mẹ, con không có đồ mặc.”
Cực hiếm khi nàng chủ động tìm Tiết phu nhân.
Tiết phu nhân cũng hơi ngạc nhiên. Mấy ngày nay Xuân Thiên cứ cười tươi roi rói, mắt sáng lạ thường, như thể vừa cởi bỏ lớp vỏ ngoài, để lộ cái lõi non nớt bên trong, lúc nào cũng ngoan ngoãn đáng yêu, dường như đã trở về là nàng của thuở bé, làm đứa trẻ có được mọi thương yêu nuông chiều của cha mẹ.
Xuân Thiên sốt sắng muốn ra ngoài, mải miết lục lọi rương nữ trang và y phục của mẹ mình. Lòng Tiết phu nhân nhen nhóm niềm vui, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy chiếc lược trong tay tỳ nữ, chải đầu cho Xuân Thiên rồi an ủi nàng: “Nhiều xiêm y trang sức như thế, không có món nào vừa ý sao?”
“Không được ạ. Hôm nay là ngày vui của Thục Nhi, đâu thể mặc những kiểu sặc sỡ vậy được, sẽ át vía cả cô dâu mất.” Nàng giương mắt nhìn vào gương, ngữ khí nôn nóng, “Mẹ, mẹ đừng cài nhiều hạt ngọc cho con.”
“Được được được.” Tiết phu nhân cũng bối rối theo tâm trạng nóng như lửa đốt của nàng, “Mẹ sẽ trang điểm cho con trông giản dị một chút.”
Cuối cùng mọi người ba chân bốn cẳng giúp Xuân Thiên chỉnh trang ổn thỏa, áo khoác màu xanh nhạt, váy màu vàng tơ, đầu búi kiểu đơn kế, phía hai bên gài trâm chuỗi ngọc, môi thoa son đỏ, nom vừa tươi tắn vừa hiền lành.
Tóc đơn kế
“Tốt quá, trông hệt như hồi bé.” Tiết phu nhân bưng điểm tâm đút cho Xuân Thiên ăn, “Ăn nhiều một chút, cả ngày chỉ lo hò hét, đến tối muộn mới được ăn lót bụng một bữa.”
“Không ăn đâu không ăn đâu, con ăn không vô.” Xuân Thiên vội vã lên xe ngựa, “Trời sáng rồi, con phải đi đây.”
“Cho Thiện Thiện đi cùng chăm sóc con, buổi tối cùng con về.”
“Không cần không cần, con bận hò hét rồi nên không để ý Thiện Thiện được đâu.” Xuân Thiên ôm tráp quà vào lòng, “Lý Vị cũng ở đó, con bảo Lý Vị đưa con về.”
“Trước mặt ân công đừng gọi thẳng tên, người ta nghe sẽ giận đấy.”
Bụng Xuân Thiên thầm xì một tiếng, vẫy tay chào mẹ: “Mẹ, con đi đây nhé.”
Ánh mắt Tiết phu nhân toát lên vẻ từ ái, dõi nhìn Xuân Thiên rời đi, thở dài: “Không biết khi nào thì con đi lấy chồng, mẹ cũng được yên tâm…”
Phương gia đã treo gấm đỏ khắp sân nhà, không khí tưng bừng hân hoan. Trong nhà chính có các thím rồi mấy bà mẹ chồng, mấy cô con dâu ngồi quây quần đông đúc nói cười với nhau. Phương phụ Phương mẫu bận trước bận sau biếu hoa quả bánh ngọt, thấy Xuân Thiên đi vào bèn nhét một nắm kẹo cho nàng trước, sắc mặt hoan hỉ: “Vào phòng Thục Nhi ngồi đi con, bà hỉ đang chải đầu cho nó đấy.”
Tiếng cười của con gái liên tục truyền đến. Xuân Thiên vào cửa, thấy phòng ngủ Thục Nhi có bảy, tám nữ lang trẻ tuổi chưa cưới tụ tập, đang vây chung quanh xem Thục Nhi trang điểm. Trong đó có một hai người nhận ra Xuân Thiên, luôn miệng gọi nàng: “Xuân Thiên, qua đây qua đây, chờ mỗi em đấy.”
Thục Nhi chưa thay quần áo, mặc bộ trung y màu trắng ngồi trước gương. Một bà vú mặt trắng cài hoa bên tóc mai kéo hai cái dây mảnh, đang se mặt cho Thục Nhi, miệng lầm rầm: “Trái rằng sớm sinh quý tử, giữa rằng cần kiệm trì gia, phải rằng răng long đầu bạc.”
Thục Nhi đau đến độ nhe răng trợn mắt, lại cố nhịn không kêu ra tiếng. Thấy Xuân Thiên mỉm cười đi vào, đang định chào hỏi, thình thình bị bà vú búng cái lên trán thì “ối” một tiếng: “Đau muốn chết.”
“Phủi phui cái mồm… nhổ nước miếng nhanh lên.” Mọi người vội che miệng Thục Nhi lại, “Hôm nay ngày vui mà sao ăn nói lung tung thế hả.”
Xuân Thiên thấy Thục Nhi bị đau, không nhịn được cười chung với mọi người: “Nhịn đi, cũng chỉ có mỗi một lần này thôi.”
“Thực sự đau lắm đấy, đợi tới lúc mọi người thành thân đi là biết.” Thục Nhi ứa nước mắt, la to: “Bà hỉ, bà nhẹ tay chút đi!”
“Được rồi được rồi, tiểu nương tử gắng chịu.” Bà hỉ chẳng hề nương tay, Thục Nhi đau thở hổn hển. Vất vả lắm mới xong phần làm dây, kế đó lại bắt đầu chải đầu trang điểm cho Thục Nhi.
Có thể nói đây là sở trường của các tiểu nương tử, người nào người nấy cứ chê bà hỉ làm trông không có gì mới mẻ, cả đám nhao nhao chỉ huy.
“Bà hỉ, chỗ này chỗ này… son nhạt quá…”
“Bà hỉ, lông mày đậm tí đi, giờ đang thịnh hành mày nga mi đấy…”
“Bà hỉ, môi thế kia chưa đủ đỏ, son thêm đi…”
Bà hỉ bảo thủ quát mấy nữ lang trẻ tuổi: “Phụ nữ trang điểm phải coi trọng đoan trang dịu dàng, cần chú ý cách ăn mặc chải chuốt của cô dâu, các cô đứng yên đấy nhìn, đừng lắm miệng.”
Mấy tiểu nương tử rụt cổ, run người tụm vào nhau chớp chớp mắt. Thục Nhi thấy mọi người quắt queo lại thì không nén nổi buồn cười, bắt chước giọng bà hỉ: “Cả đám kia, sớm muộn gì cũng đến lúc các cô bị hành thôi, chờ yên đấy.”
Nhóm tiểu nương tử cười ha ha, xúm lên chọc phá Thục Nhi: “Nha đầu ranh ma nhà cô, sắp lấy chồng rồi mà mồm mép leo lẻo leo lẻo ấy.”
Bà hỉ ở bên bất đắc dĩ thở dài.
Các nương tử hi hi ha ha trong phòng, mới trang điểm được một nửa đã nghe tiếng đàn ông ồn ào ngoài phòng, kế đó là mấy tiếng gọi thưa thớt: “Cô dâu đâu! Mau ra ngoài!”
“Đến đây đến đây, họ giục kìa!” Mọi người trong phòng cười vỗ tay liên hồi, đồng loạt bỏ lại Thục Nhi rồi vội chạy đến hé cửa sổ ra.
Ngoài cổng sân Phương gia, Hoài Viễn mặc bộ đồ đỏ rực cười vui sướng, bị nhóm đàn ông hùng hổ vây quanh. Nhóm đàn ông có mấy chục người, đa số là người trong đội ngựa thồ. Vóc người ai nấy cũng đều cao lớn, nét mặt hào hứng, bao vây cổng sân hô lớn: “Cô dâu ơi!”
Sau đó là giọng cười sang sảng của nhóm đàn ông.
“Cô dâu ơi! Trang điểm mau lên!” Tiếng hô hào thoạt đầu chỉ nghe loáng thoáng, dần dần tiếng nói chuyện càng lúc càng lớn, tiếng la càng lúc càng vang. Cuối cùng sóng âm ngập trời, ào ào không dứt, cơ hồ muốn lật cả mái hiên lên: “Cô dâu ơi! Cô dâu ơi! Cô dâu ơi! Mau ra đây!”
Nhóm đàn ông giục giã bằng khí thế khiếp người, nữ lang trong phòng cũng sôi nổi, đứng ngồi không yên theo. Cô nào cũng che miệng cười ngất ngưởng, xúm xít chỗ cửa sổ nhìn đám đàn ông trẻ tuổi ở ngoài, thi thoảng chỉ trỏ, khe khẽ thì thầm.
“Các cô…” Chỉ còn mỗi Thục Nhi ngồi trước gương đồng đỏ mặt, ngồi chẳng được yên, lại không dám nhúc nhích, vừa thẹn vừa quýnh vừa tò mò, “Đừng nhìn nữa, mau đóng cửa!”
“Mau mau mau, các cô lấy hoa cài đầu, khuyên tai, trang sức của cô dâu lại đây, múc chậu nước cho cô dâu rửa tay.” Bà chải đầu hối thúc nhóm nữ lang, “Muộn nữa khéo có lỡ giờ lành đấy!”
Xuân Thiên thoáng nhìn đã nhận ra rất nhiều người quen trong nhóm đàn ông. Nhiệt tình nhất trong số đó chính là Gia Ngôn, thằng bé chen chúc bên cạnh Hoài Viễn, mặt mày hớn hở, la đến nỗi mặt đỏ bừng, giơ cánh tay hò hét.
Nàng cũng thấy Lý Vị và Trường Lưu, vì là ngày vui nên Lý Vị mặc bộ đồ màu xám nhạt sáng sủa, tay áo và thân áo rộng rãi, chân đi đôi giày đen, đeo đai lưng, có vẻ… thoải mái tiêu sái lạ thường.
Ngón tay nàng vuốt nhẹ song sửa, không kìm được cong mắt cười.
“Xuân Thiên, Xuân Thiên, đi lấy hoa phù dung trong lọ ra cắt làm trâm cài đi.”
“Tới đây tới đây.” Nàng sực tỉnh lại, chạy đi bẻ hoa.
Tiếng thúc giục của nhóm đàn ông ngoài cửa như hóa tiếng xướng ca, tất cả đồng thanh, chúng chí thành thành, tung trời đổ biền, gọi cô dâu mau mau ra ngoài: “Cô dâu đâu! Đã xong chưa!”
Tiếng gọi ấy khiến lòng dạ người trong phòng thổn thức, tâm tư thiếu nữ nảy mầm, không biết sao lại thêm đôi phần xấu hổ.
“Cô dâu ơi! Núi xanh chọn bút vẽ, mày đã vẽ chưa!”
“Cô dâu ơi! Rào tre sinh đậu khấu, mặt đã họa chưa!”
“Cô dâu ơi! Ráng mây hóa đỏ thẫm, môi đã son chưa!”
“Cô dâu ơi! Trăm năm thắm thiết kết đôi tim, cả đời vui vẻ ngay đêm này!”
“Cô dâu ơi! Giờ lành đến! Trang điểm xong chưa!”
Giờ lành đã đến, vào thời khắc huyên náo ngút trời này, Thục Nhi trang điểm, khoác lên mình tấm áo cưới. Trưởng bối Phương gia lục tục vào cửa, nắm tay Thục Nhi căn dặn đủ điều, lệ nóng vòng quanh. Thục Nhi vái lạy cha mẹ, sau đó đi gặp cụ bà ngồi trên giường. Bà hỉ nhét cây quạt tròn cho Thục Nhi, dắt tay bước ra cổng lớn.
Nhóm đàn ông đón dâu ngoài cửa đã hát khàn cả giọng, rốt cuộc cũng gọi được cô dâu ra. Mọi người cười vang, nói đùa: “Cô dâu thẹn rồi kìa.”
Thục Nhi kéo tấm áo cưới nặng trịch, được bà hỉ đỡ lên xe cưới. Hoài Viễn mỉm cười nhìn chằm chằm tân nương của mình, kéo xe đón dâu đi ba vòng, sau cùng đổi sang cậu của Thục Nhi làm phu xe, đưa xe cưới đến Chu gia.
Bên đường có hàng xóm chung quanh và thân thích nhà gái đứng theo dõi cảnh náo nhiệt chật kín từ lâu. Xuân Thiên cũng đứng cùng chúng nữ lang Phương gia, chặn kín đầu hẻm hòng đòi tiền. Phù rể nhà trai che chắn cho xe cưới, liên tục rắc tiền đồng, miệng nói lời tốt lành xin được đi qua.
Nhóm nương tử nói bằng giọng điệu ngang tàng: “Làm người phải biết nguyên tắc đến trước xếp trước, đến sau xếp sau. Chúng tôi chiếm đường trước, dựa vào đâu mà phải cho các anh qua.”
“Đúng đúng đúng, hoàn toàn chính xác, đường là của nương tử.” Nhóm đàn ông chìa nắm tiền đồng xủng xẻng ra, “Đây là phí qua đường… xin các nương tử hộ tống.”
Có được món hời, nhóm nương tử bèn lui về sau nhường đường.
“Trông áo cưới của cô dâu tươi sáng quá, dù tuổi thím lớn rồi, tuy nhiên vẫn thích cái đẹp lắm đấy, chẳng biết là áo của cửa hàng nhà ai nhỉ?”
“Đây là đặc biệt biếu tặng các thím đấy.” Nhóm đàn ông đưa một khúc vải lụa ra, “Làm khăn tay, túi hương là thích hợp nhất.”
Các thím cũng lui về sau nhường đường.
“Ngày lành thế này, tuy chúng ta không phải người đọc sách, nhưng tốt xấu gì cũng phải làm thơ bảy bước gì đó, trợ hứng chúc mừng cho cô dâu chú rể chứ nhỉ.”
Thơ bảy bước – Thất bộ thi: Hiện còn nhiều tranh cãi xoay quanh tính xác thực của bài thơ. Theo thông tin trên mạng thì tác giả của bài thơ là Tào Thực, và ông làm bài thơ này chỉ trong bảy bước đi nên gọi là Thơ bảy bước.
Nhóm đàn ông tuôn mồ hôi lạnh ròng ròng, đẩy Trường Lưu bước ra: “Trường Lưu, con làm thơ đi!”
“Hoan khánh thử nhật thành giai ngẫu, thả hỉ kim triêu kết lương duyên. Thu thủy ngân đường song bỉ dực, thiên phong ngọc vũ phụng hòa thanh.”
Các thiếu nữ lại lui về sau nhường đường.
Mấy nữ lang trẻ tuổi thân thiết với Thục Nhi đứng ở đầu, Xuân Thiên đứng giữa đường, dịu dàng nhìn mọi người: “Chị em lấy chồng, khó tránh đau lòng, chẳng biết chư vị lang quân có cách gì?”
Nhóm đàn ông đẩy Lý Vị ra: “Nhà anh đấy, nhanh nhanh nhanh, đừng để lỡ giờ lành.”
Hắn mỉm cười lấy từ trong tay áo ra một chiếc túi nhỏ tinh xảo làm bằng giấy dầu, đặt trong tay ước lượng rồi thảy vào lòng Xuân Thiên: “Liệu hay vật này có bù đắp được nỗi buồn của nữ lang?”
Xuân Thiên khẽ mở túi liếc xem sau đó khép vào trong lòng bàn tay, giơ tay lên cao nở nụ cười, nghiêng người sang tránh đường.
Xe cưới chậm rãi lăn bánh trong tiếng chúc phúc của mọi người.
Khi hai người lướt qua nhau, nàng nghe thấy hắn nói: “Buổi trưa ăn một chút lót dạ.”
Thứ trong tay nàng là mấy viên kẹo sư tử, là món nàng thường ăn hồi bé ở cửa hàng của người Hồ kia.
Xe đi tới Chu gia, sớm đã có rất nhiều người đứng ở cổng ngóng. Thấy xe chở tân lang tân nương đến nơi, mọi người vui mừng khôn xiết, vỗ tay tỏ ý hài lòng, pháo nổ đùng đoàng, tiếng nhạc rộn rã.
Mấy đứa em trai của Hoài Viễn cùng vỗ tay: “Chị dâu mới đến rồi, chị dâu mới đến rồi.”
Xe dừng ở chỗ ngũ cốc rải đầy, bà hỉ dìu Thục Nhi xuống xe, giẫm lên tấm đệm nỉ, bước qua yên ngựa, vào cổng lớn Chu gia.
Chu nương tử ở trong nhà hạnh phúc vô vàn, bà lau nước mắt nhìn con trai con dâu dìu dắt nhau vào cửa.
Thục Nhi và Hoài Viễn vái lạy Chu nương tử cùng linh bài phụ thân, kính thiên địa, nghe tiếng hô bên tai:
“Đã bái thiên địa, tân nương có thể buông quạt.”
Thục Nhi bẽn lẽn bỏ quạt tròn xuống, Gia Ngôn và một đám trẻ con vây quanh la lớn: “Chị dâu ơi!”
Lục Minh Nguyệt đập hạt dẻ cho Gia Ngôn, nhìn khung cảnh đỏ tươi xanh biếc trước mắt, cầm lòng không đặng thầm buông tiếng thở dài. Chị dời mắt đi, vừa khéo chạm phải cặp mắt Hách Liên Quảng.
Sau khi bỏ quạt, bà hỉ dẫn Thục Nhi vào phòng cười, mọi người bám sát theo sau: “Tới giờ nháo tân hôn đây!”
Phòng cưới được trang trí rực rỡ hẳn lên, trên giường rải các món như đậu phộng táo tàu. Bà hỉ đỡ Thục Nhi ngồi xuống mép giường, các thím đứng chật cả căn phòng, bà một câu tôi một lời trêu ghẹo nàng dâu mới. Thục Nhi ngượng nghịu mặt nhuốm màu mây chiều, hận không thể giấu đầu vào trong áo.
“Tân nương vất vả cả ngày nay rồi, cũng nên ăn chút gì đi.” Thím Chu gia cười nhẹ nhàng bưng một đĩa bánh chẻo nửa sống nửa chín qua, đút cho Thục Nhi một cái, cao giọng hỏi: “Cô dâu, có sống không?”
Thục Nhi nhai bánh, cúi đầu e lệ, giọng như muỗi kêu: “Sống.”
“Cô dâu thẹn thùng, bà già này nghễnh ngãng, rốt cuộc có sống không?”
“Sống.” Thục Nhi đành lớn tiếng đáp, ngượng đến độ suýt ứa nước mắt, chỉ muốn lập tức giậm chân bỏ chạy.
Mọi người vỗ tay ầm ầm, phá lên cười khoái chí, nháo nhào ném mấy thứ hạt dưa táo tàu đậu phộng hạt lựu lên đầu gối Thục Nhi.
Cũng không tiếc những lời chúc phúc: “Gia đình hòa thuận, nên vợ nên chồng. Con đàn cháu đống, sung túc thịnh vượng.”
Cỗ cưới được đặt trong sân nhà Chu gia, nhà chính nhóm đống lửa, trên góc mái hiên và trên những ngọn cây treo đèn lồng màu đỏ. Các bà các thím bận bịu làm cơm hấp cá, khánh khứa vừa uống rượu vừa chuyện trò.
Xuân Thiên chốc chốc thì tâm sự với Thục Nhi, chốc chốc lại ra ngoài tìm Trường Lưu chơi, nàng chạy tới chạy lui như con vàng anh nhỏ vui vẻ.
Nhóm đàn ông uống rượu, Lý Vị ngồi lẫn trong đám người, trông thấy làn váy vàng tơ của nàng bay qua bay lại trước mắt, bèn vươn tay gọi nàng: “Có mệt không?”
“Không mệt.” Mặt nàng đỏ bừng, mắt sáng trong veo, đôi con ngươi in bóng đèn lồng đỏ sẫm, môi nàng cũng một sắc đỏ au. Lý Vị thấy nàng mím môi, đưa chén rượu của mình cho nàng, dịu giọng nói: “Uống cho trơn họng.”
Xuân Thiên cong mắt cười, lại chớp chớp mấy cái, cặp mắt xinh xắn liếc khéo hắn. Cái liếc mắt ấy hoàn toàn thoát ly phong thái thiếu nữ, đã biến thành dáng vẻ quyến rũ tinh tế của người phụ nữ, sự cám dỗ và mê hoặc của khát vọng yêu thương.
Nàng nâng chén rượu của hắn đến bên môi, dốc cạn nửa chén, đầu lưỡi hồng hào liếm liếm khóe miệng.
“Uống có ngon không?” Cổ họng hắn căng cứng, tim thắt lại, khàn giọng hỏi nàng.
“Ngon.” Nàng nhấp môi, lặng lẽ trả lời, ngửa mặt nhìn hắn đăm đăm.
“Vậy phải uống ít thôi.” Hắn có đức có tài gì mà lại gặp được nàng.
“Uống hai ngụm nữa thì có sao.”
“Sợ nàng ham rượu uống say.”
“Em đã say rồi.”
“Vì sao mà say?” Hắn nhướng mày hỏi.
“Ngài.” Nàng nhỏ giọng đáp, cười khúc khích xoay người bỏ chạy.
Lý Vị nhìn theo bóng lưng nàng mỉm cười cưng chiều.
Thẩm Văn bên cạnh chẳng biết chuyện gì, cánh tay huých huých Hách Liên Quảng ý bảo nhìn Lý Vị.
Họ đã quen biết Lý Vị rất nhiều năm, song chưa bao giờ thấy vẻ mặt kiểu đấy của Lý Vị, dịu dàng vô hạn, lưu luyến triền miên.
Hách Liên Quảng ngạc nhiên nhướng mày.
Sau hoàng hôn, đám cỗ mới trở nên rộn ràng. Đàn ông đội ngựa thồ phóng túng đã quen, cũng đã quen cởi mở, mọi người nói chuyện hát ca, uống rượu chơi đố, đâu đâu cũng là tiếng nhạc tiếng trống tiếng reo hò. Người ngồi cạnh nhau vẫn phải nói lớn tiếng mới nghe được nhau nói gì.
Ban đầu Xuân Thiên ngồi cùng các thím, sau nàng đổi sang ngồi cạnh Trường Lưu, lại cùng mọi người đi náo động phòng. Chơi một vòng quay về, nàng lén ngồi xuống cạnh Lý Vị.
Nàng cũng ăn hai miếng, trong bữa chỉ lo tán dóc nên thực ra không ăn được bao nhiêu. Xuân Thiên dịch một chén rượu nhỏ lại, Lý Vị tuy đang nói chuyện với người khác nhưng lại thò một tay sang đẩy chén rượu của nàng đi chỗ khác.
Nàng không vui, phát cái vào tay hắn.
Lý Vị chén chú chén anh xong, quay đầu nhếch mày nhìn nàng, thấy mắt nàng sáng quắc, hai má ửng hồng, bèn múc canh bắt nàng uống: “Sao mặt đỏ thế kia?”
“Nóng quá.” Bên cạnh là đống lửa cháy hừng hực, trong chiếc áo khoác xanh nhạt của nàng có may thêm lông nhung, thực sự khiến nàng bực bội muốn chết.
Nàng vỗ vỗ mặt mình, đẩy ghế ra: “Em ra ngoài hít thở không khí đây.”
Lý Vị nói chuyện với người khác hết mấy lượt mà vẫn chưa thấy nàng về, tìm một vòng trong sân thì chỉ thấy Trường Lưu Gia Ngô và đám con nít túm tụm chơi đấu cỏ. Cả đám bảo không thấy chị Xuân Thiên đâu. Tìm kỹ một lần nữa mới phát hiện nàng đã ra cổng nhà Chu gia, đứng ngoài một mình dưới tàng cây cành lá lơ thơ. Đèn lồng trên cây khẽ đung đưa trong gió rét, vầng sáng đỏ hắt xuống đất tạo thành làn sóng sáng dập dờn.
Nàng mặc chiếc váy vàng nhạt, ngẩng đầu ngắm đèn lồng. Ánh sáng nhu hòa chiếu lên váy nàng, toát lên vẻ mềm mại như thể tách biệt khỏi thế giới. Thấy hắn đến, nàng nở nụ cười như hoa.
Hắn từng bắt gặp sắc vàng dịu ấy trên đường.
Mười năm đằng đẵng trôi qua.
Rốt cuộc nàng đã đến.
Không một chút chuẩn bị, lẳng lặng đi đến cạnh hắn.
Hai người cùng đứng dưới tàng cây ngắm chiếc đèn lồng cưới.
“Hôm nay vui quá, người có tình sẽ thành thân thuộc.” Nàng cười.
Hắn ừ một tiếng: “Họ đã có được những gì họ muốn.”
Lát sau, hắn hỏi: “Khi nào thì đi?”
“Còn năm sáu ngày nữa.” Nàng khẽ nắm tay hắn.
Hắn siết chặt.
“Lý Vị…” Chuỗi ngọc rủ xuống hai bên trán nàng, hơi thở như lan, “Em sẽ quay về.”
“Được.”
Lần trước ấp úng nói lời chia tay, nhớ lại cảnh ấy, tim nàng như hóa lông vũ lơ lửng giữa không trung.
Nàng cũng hy vọng có người… cho nàng một hôn lễ tưng bừng náo nhiệt.
Nàng nhìn hắn không chớp mắt, tràn đầy ao ước.
Nàng đứng cạnh hắn, ở một tư thế mà hắn có thể làm bất kỳ điều gì hắn muốn, chỉ cần hắn hơi cúi đầu, nụ hôn của hắn sẽ có thể đặt ở bất cứ nơi đâu.
Như nghe thấy được lời gì, hắn khom người, đặt một nụ hôn giữa hai đầu mày nàng.
Nụ hôn này triền miên quyến luyến, dọc từ ấn đường lướt thẳng xuống dưới, đong đầy tình nồng ý mật. Nụ hôn đi qua chóp mũi, cuối cùng in lên môi nàng.
Lòng nàng ngọt ngào, nhớ tới đêm hôm ấy dây dưa, cơ thể như nhũn ra.
Hắn đỡ lấy vòng eo mềm của nàng, muốn ôm trọn nàng trong lòng. Bỗng khóe mắt hắn đảo sang bên cạnh, kéo nàng ra sau lưng.
Lục Minh Nguyệt đang lôi hai đứa con trai ra ngoài, chứng kiến cảnh kia, chị vội bịt mắt hai đứa nhóc lại, nửa xấu hổ nửa tự trách. Đằng sau có cả Hách Liên Quảng đi theo, cặp mắt vốn thờ ơ đầy hứng thú.
Xuân Thiên nấp sau Lý Vị, hết sức ngượng nghịu ló ra nhìn rồi lại úp đầu vào lưng hắn.
Trên xe ngựa cách đó ít xa, Tiết phu nhân vén rèm lên, cũng lặng im nhìn đèn lồng màu đỏ dưới tàng cây.
—