Trong ngục chỉ có một ngọn nến lúc sáng lúc tối, chợt có một giọt nến rơi xuống, ngài trắng bay qua liền bắt tia lửa, chẳng mấy chốc đã biến thành khói xanh.
Ánh mắt ôn hòa của Trương Khởi Nhân xuyên qua vùng sáng tối hòa lẫn, rơi lên khuôn mặt mang vẻ ngập ngừng của Ngô Nghị, phảng phất như có thể xuyên qua dòng chảy thời gian mà một lần nữa gặp lại gương mặt quen thuộc thời còn trẻ kia.
Qua một khoảng lặng ngắn ngủi, Ngô Nghị chậm rãi bước tới trước mặt Trương Khởi Nhân, cung kính hướng ông thi lễ, sau đó quỳ gối trước mặt ông.
Đây là lần đầu tiên y ngồi ở vị trí bình đẳng trước vị lão thái y đức cao vọng trọng này, dùng ánh mắt bất an mà nhìn gương mặt bình tĩnh của ông, như thể một học sinh bị lão sư bỏ sót thắc mắc lại không biết liệu lần này có nhận được câu trả lời không.
Trương Khởi Nhân thấy dáng vẻ ngập ngừng của y chỉ khẽ mỉm cười, vẫn là nụ cười lãnh đạm bình thường: "Ngươi đến là để hỏi lão phu, vì sao phải mưu hại thái tử? Vấn đề này, Thẩm tiến sĩ nên trả lời ngươi rồi mới phải."
"Thẩm tiến sĩ biết mà không nói, nói mà không tường tận, học sinh thực sự cảm thấy mê muội." Ngô Nghị thẳng thắn nói, "Ngài cũng đã nói, tuy rằng ta không phải môn hạ của ngài nhưng vẫn là học sinh Thái Học, có điều gì không hiểu thì có thể hỏi ngài."
Nghe đến lời này, nụ cười của Trương Khởi Nhân càng thêm sâu: "Ngươi rất giống với tổ phụ ngươi, đều là người biết ăn nói."
Ông ngưng mắt chốc lát, nhớ lại hồi ức những năm trước: "Ngươi hẳn phải nghe nói qua, thái tử khi còn bé có học "Tả thị Xuân Thu", đến cố sự Sở Mục vương Mị Thương Thần giết Sở Thành vương thì không nhịn được che mặt gào khóc. Sau khi Quách Du tiến sĩ biết việc này liền đổi sang dạy y "Lễ Ký", không dạy thêm bất kỳ cố sự không nhân đức nào nữa."()
Đây là câu chuyện lúc còn nhỏ của Lý Hoằng thường được người dùng giọng điệu tán thưởng mà nhắc đến, nhưng đương nhiên Trương Khởi Nhân không tán đồng chuyện này.
Trong mắt ông là ánh nến ảm đạm nhảy nhót: "Một người, nếu như trong mắt chỉ chứa được thiện mà không dung ác, hắn có thể trở thành một người rất tốt; có lẽ một quân chủ không dung tha bất kỳ điều ác nào như vậy sẽ làm tổn thất rất nhiều bề tôi tốt, trở thành một quân chủ tứ cố vô thân."
Ngô Nghị lẳng lặng mà lắng nghe Trương Khởi Nhân, đây là bài giảng cuối cùng của vị lão sư này, cũng chính là lời giải thích cuối cùng và duy nhất cho tội ác của ông.
"Cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, kẻ quá xét nét thì không có tri âm. Mượn chuyện thứ sử Mi châu Vương Lăng mà nói, tuy rằng hắn tham ô nhưng làm việc gọn ghẽ lưu loát, trong sự kiện ở Mi châu cũng coi như lập được đại công. Vậy nhưng thái tử lại không đề bạt hắn cũng không ban thưởng là bởi trong lòng y không thể tha thứ cho một tham quan như vậy."
Trương Khởi Nhân khô khốc nói, ở cuống họng tựa hồ có răng cưa, mỗi câu mỗi chữ nói ra đều như mang theo máu.
"Sau một quãng thời gian, người có năng lực như Vương Lăng sẽ bị mai một, lâu hơn nữa, Vương Lăng sẽ vĩnh viễn ở lại nơi kia mà không được trọng dụng. Người có tài không được trọng dụng, mà loại người công minh liêm khiết thái tử muốn lại có mấy ai đây? Ngay cả hai tư vị công thần còn có khuyết điểm, lẽ nào cũng vì bọn họ không là thanh quan liền coi nhẹ cái tài của bọn họ sao?"
Ngô Nghị vạn vạn không ngờ tới Trương Khởi Nhân lại đặt câu hỏi như vậy.
Y cũng không có cách nào trả lời vấn đề này, người có tài mà lại tham ô trong lịch sử có rất nhiều, không đề cập đến những nơi khác, mấy trăm năm sau này, cơ hồ mỗi danh thần tướng tài của Minh triều đều là quan lại tham ô, nhưng điều này cũng không ngăn bọn họ được vang danh sử sách.
Trương Khởi Nhân nói không sai, Lý Hoằng là một người mười phân vẹn mười, nhưng không hẳn có thể trở thành một quân chủ thiên hạ hoàn hảo, bởi vì y quá sạch sẽ, tựa một khối ngọc không tì vết, mà thiên hạ này sao có thể trở nên không nhiễm bụi trần như y.
"Tuy hoàng hậu làm việc ác độc nhưng lại có tài, thiên hạ đều rõ ràng, mà con thứ của nàng, Phái vương điện hạ, năng lực không hề kém cạnh thái tử, tính cách lại cứng rắn hơn so với y, ta tin tưởng tương lai hắn sẽ trở thành một thái tử ưu tú. Nếu là vì người trong thiên hạ, lão phu cần gì phải kéo dài hơi tàn nữa?"
Trương Khởi Nhân nói xong lời này liền lẳng lặng mà nhìn giọt nến đang cháy trên xác con ngài kia, tựa như đang nhìn sinh mệnh sắp cháy hết của mình.
Ngô Nghị cơ hồ muốn bật thốt nói cho ông biết, đợt thanh trừng bắt đầu từ ông này cũng sẽ không mang đến kết cục Lý Hiền lên làm thái tử, trái lại, Võ hậu ngày càng bành trướng, dã tâm ngày một rõ ràng, Lý Đường vương thất lúc này sẽ từng chút một biến mất, gần như suy tàn.
Nhưng y cũng không đành lòng trách cứ vị thái y muốn sửa lại tương lai Lý Đường này, không có ông thì cũng sẽ là người khác, Võ hậu từ sớm đã có an bài, sao có thể thiếu được mấy mũi tên được giấu kĩ.
Trương Khởi Nhân cũng chỉ là một quân cờ cam tâm tình nguyện, một kẻ tình nguyện lấy cái chết tạ tội. Đồng thời, trong ánh mắt cố chấp của vị lão nhân này, Ngô Nghị cũng thấy được hai chữ vô cùng nặng nề.
Tín ngưỡng.
Nửa ngày trầm mặc, thời gian trôi cùng từng giọt nến rơi xuống, hai người không nói thêm gì mà nhìn nhau, tất thảy giải thích bàn giao đều như đã được nói.
"Lão phu sẽ đến dưới đáy Hoàng Tuyền thăm hỏi tổ phụ ngươi, nói cho hắn biết, hắt có một tôn tử rất tốt, rất có tiền đồ." Cuối cùng, Trương Khởi Nhân chậm rãi nói, "Ta cũng sẽ ở đó chờ thái tử, tự mình hướng y thỉnh tội."
___
Từng bước đi ra khỏi phòng giam, dưới chân như bị trói bằng gánh nặng nghìn cân, mỗi bước đều đè nặng lên lòng Ngô Nghị.
Chu Hưng tò mò bắt chuyện với y: "Hắn đã nói gì vậy?"
Ngô Nghị nhìn gã một chút, ánh mắt lạnh như trời đêm băng giá: "Hắn nói, hắn chết không hối tiếc."
Chu Hưng thầm nghĩ, hai người này hẳn là có tình cảm thầy trò, đương nhiên không chịu nói thật với người mới quy hàng là gã, tuy có chút không cam lòng nhưng vẫn tạm thời kiềm chế không biểu hiện ra, trên mặt vẫn là nụ cười chân thành, tự mình tiễn Ngô Nghị ra khỏi phòng giam.
Ngày kế chính là ngày xử chém của Trương Khởi Nhân, nghe nói bách tính từng được nhận ân huệ của ông đồng loạt viết huyết thư, cầu xin ban cho ông có thể tự sát, được lưu lại toàn thây.
Võ hậu thấy thư cũng không đành lòng, cố ý sai người đưa thi thể ông về, vá lại nguyên dạng rồi chôn cất.
Đây có lẽ là chuyện duy nhất nàng có thể làm cho vị lão thần tử sẵn lòng hi sinh này, nhưng nó cũng như một mũi tên bắn vào lòng Lý Hoằng, giờ khắc nào cũng nhắc nhở y, người đứng sau Trương Khởi Nhân chính là thân sinh mẫu thân của y.
___
Hàm Hanh năm ba, xuân tháng ba, Võ hậu lại hạ lệnh Thẩm Hàn Sơn am hiểu bệnh dịch chăm nom bệnh tình cho Lý Hoằng, Thái Bình thì do Tôn Khải Lập tạm thời trông nom, ai cũng biết đây chỉ là chuyện tạm thời, cả Thái Bình cũng không lên tiếng kháng nghị.
Không lâu sau đó, nàng lại lập con gái Bùi Cư Đạo, Bùi thị làm thái tử phi, khiêng Lý Hoằng từ trên giường bệnh xuống, cử hành một lễ cưới vui mừng náo nhiệt.
Không ai không nhìn ra, dướp lớp vỏ quan tâm này là hai quân cờ mới của Võ hậu để có thể nắm chắc Lý Hoằng trong lòng bàn tay.
Nhưng Đông cung đảng đã sớm cây đổ khỉ chạy, phần lớn đều dựa vào người có khả năng làm thái tử kế nhiệm, Phái vương Lý Hiền, chỉ còn Trương Văn Quán cùng một đám lão thần là tử thủ ở Đông cung nhưng cũng không còn lực mà đối phó với Võ hậu nữa.
Lý Hoằng chẳng còn khí lực mà bài xích Thẩm Hàn Sơn, y đã là người gần đất xa trời, Thẩm Hàn Sơn đương nhiên sẽ không làm những việc vẽ chân cho rắn. Nhưng Ngô Nghị vẫn không quá yên tâm, mỗi lần đều cẩn thận kiểm tra thuốc Y cục đưa tới, xác nhận không có sai sót mớt dám đưa cho Lý Hoằng uống.
Lần này không có sai lầm nào, chỉ tiếc là đã quá muộn.
Mỗi khi y cong người đưa qua chén thuốc ấm áp trong tay đều không dám ngẩng đầu nhìn cặp mắt trong sạch kia của Lý Hoằng, ánh mắt người này vẫn trầm tĩnh, không đau khổ cũng không oán hận, ôn hòa tựa nhuyễn ngọc.
Ngô Nghị tự thấy thẹn trong lòng, Lý Hoằng thường cười nhạt: "Bệnh khí của ta quá nặng, đổi thành người khác đến đây đi."
Y còn nhớ được chuyện Ngô Nghị có bệnh về máu, cũng rõ rằng y chỉ là một quân cờ bị người ta lợi dụng, chưa từng oán niệm chút gì lên người y.
Ngô Nghị không chịu buông tay, không giao việc này cho người khác làm, mỗi ngày không ở Thái Học học thuộc sách thì cũng là đến trước lò lửa trong Y cục tự mình giám sát thuốc của Lý Hoằng; tuy biết mọi thứ lúc này đều đã quá muộn nhưng cũng là vì không muốn người đã như đèn cạn dầu kia lúc này còn phải chịu dằn vặt.
Lý Hoằng bị bệnh nặng, không chịu được náo động cung đình, không bao lâu sau liền chuyển tới hành cung Đông Đô Lạc Dương bảo dưỡng thân thể, cả nhóm người Thẩm Hàn Sơn cũng mang theo, chỉ lưu lại Trương Văn Quán, Đới Chí Đức và một tốp trọng thần lưu lại Trường An, không thể đi lại.
Võ hậu không chỉ muốn cài bên người y vài mũi tên mà còn muốn nhổ đi những cánh chim cuối cùng muốn vì y mà che chắn gió mưa, Đông cung đảng cứ như vậy mà hoàn toàn sụp đổ, ngay cả người từng cầm quyền cao là Đới Chí Đức cũng không thể làm gì.
Mà Lý Hoằng khi đã tháo đi trọng trách thái tử giám quốc tựa như thực sự trở thành một bệnh nhân an tâm dưỡng bệnh, rảnh rỗi lại gọi Ngô Nghị đến đọc "Tả truyện" cho y, giống như là muốn bổ sung phần tri thức hồi nhỏ còn thiếu.
"Trang Công khó đẻ, làm Khương thị kinh hoảng, nên đặt tên là Ngụ Sinh, và cũng không ưa..." Ngô Nghị đọc đến đoạn Trịnh Bá hạ Đoạn ở Yển này, trong lòng chợt khẽ động, vội vã lật qua vài tờ, muốn bỏ qua truyện này.()
Nhưng không ngờ giọng nói yếu ớt của Lý Hoằng qua mành che lại truyền đến: "Trang này văn chương thật tốt, đáng tiếc trước đây ta không đọc nhiều, vì sao phải bỏ qua?"
Ngô Nghị không khỏi yên lặng, nửa ngày mới miễn cưỡng bịa ra một lý do: "Khi còn bé thần không thể đi học vậy nên chữ nhận được cũng không nhiều, chương này có nhiều chữ kỳ lạ, thần... Thực sự đọc không được."
Hai người đang cách một lớp mành trò chuyện liền nghe thấy một đợt âm thanh lanh lảnh của châu ngọc va vào nhau.
Chính thê của Lý Hoằng, con gái Bùi Cư Đạo, Bùi Thị đứng ở cửa lặng yên chốc lát, một thân váy xanh nhạt lay động trong gió nhẹ như mầm non ngày xuân.
Nàng hơi gật đầu với Ngô Nghị, nhẹ mỉm cười: "Nếu ngươi không thể, vậy để ta đọc thay đi."
- --
Hal: () Quyển đầu là truyện/ ghi chép lịch sử còn quyển hai là viết về các nghi lễ thời trước. Tên của cố sự trong Tả truyện ở khúc này tôi không rõ lắm.
() Bản dịch đoạn Tả truyện này tôi lấy từ stonestele. blogspot, cảm ơn bạn ấy rất nhiều vì không có tôi cũng chả hiểu đoạn này muốn nói gì OTL Còn về việc tại sao Ngô Nghị muốn nhảy qua thì vì truyện này có Võ Khương thân là mẹ Trang Công nhưng không ủng hộ ông, thậm chí còn ghét bỏ; có lẽ vì sợ nếu đọc sẽ động đến chỗ đau của Lý Hoằng, bệnh tình đã không thể tốt lên, tâm tình kém lại càng đau đớn.
Đoạn cuối chương này ngốn kha khá thời gian, ngoài vụ Tả truyện kia thì chính là... Dm tôi khóc nhòe cả mắt luôn rồi, vừa gõ chữ vừa khóc ấy ;;v;; Đoạn thái tử cười xong bảo Ngô Nghị có thể đổi người khác tới, khóc không ngừng nổi luôn ai cứu tôi huhuhu
Chiếc truyện đầu tiên mà phần lảm nhảm ít nhắc tới nhân vật chính, mở miệng là khóc lóc "thái tử, thái tử của tôi huhuhu" =)))))