"Vậy mời công chúa đặt câu hỏi, thần nhất định biết gì nói nấy." Ngô Nghị cười khổ.
Thái Bình lười nhác ngáp một cái, chảy chút nước mắt buồn ngủ: "Thế... nghĩ được cái gì thì nói cái đấy đi. Còn nữa..."
Nàng tiện tay chỉ một ngục tốt(): "Ngươi tới ghi chép."
Lý Cảnh vội vàng ngăn nàng: "Công chúa, ta có thể ghi chép."
"Thật không?" Thái Bình làm như hoài nghi mà nhìn chất nhi chỉ lớn hơn mình hai tuổi này, ánh mắt kia rõ ràng đang hỏi, ngươi nhận được nhiều chữ hơn ta sao?
Lý Cảnh nhận giấy bút từ chỗ ngục tốt, trải ra trước mặt Ngô Nghị, nói nhỏ với Thái Bình: "Nghị ca ca có nói điều gì sai thì ta còn có thể sửa, nếu để ngục tốt ghi chép, muốn sửa chỉ sợ phiền toái."
Thái Bình nghĩ ngợi một chút, thấy hình như cũng đúng, lại phất tay để ngục tốt lui ra, hai tay gác cằm, chống đỡ đầu nhỏ đang gà gật.
Đã qua canh giờ ngủ bình thường, một đứa nhỏ thức đến lúc này hiển nhiên là phải gắng gượng, ánh mắt trong sáng phản chiếu đôi hàng mi khẽ run, như thể một đôi bướm mệt mỏi, vô tình hạ cánh trên mặt nước tĩnh lặng.
Lý Cảnh so với Thái Bình thì tỉnh táo hơn một chút, trong ánh mắt lập lòe ánh nến, phác họa ra khuôn mặt trầm tư của sư phụ mình.
Ngô Nghị nhìn hai đứa trẻ một lớn một nhỏ trước mắt, trong lòng nhất thời cảm thấy như bị đổ bình gia vị, chua ngọt đau khổ đan xen hòa lẫn vào nhau, tạo thành một loại tâm tình khó có thể miêu tả. Hai đứa nhỏ này vì y mà vất vả đến đêm khuya, còn một người lớn như y lại chỉ bất động ngồi chờ trong đại lao, thậm chí còn nghĩ rằng bản thân có chết cũng không sao, hoàn toàn không nghĩ tới những người từng có duyên phận với y sẽ cảm thấy thế nào.
"Nghị ca ca, ngươi nói đi, ta sẽ ghi lại." Lý Cảnh nhỏ giọng nhắc nhở, gõ tỉnh y khỏi nỗi lòng phức tạp.
"Kỳ thực, từ lúc ở Mi châu ta đã phát hiện ra Trương Khởi Nhân có kê phương thuốc nguyệt hoa hoàn..." Ngô Nghị rốt cục chậm rãi mở miệng, lần lượt kể lại rõ ràng sự tình.
Một bên khác, Bùi Nguyên cũng giao chứng cứ Chu Hưng thu được vào tay Võ hậu.
"Đây là do ngục lại Chu Hưng thẩm vấn." Hắn tóm tắt đơn giản, rõ ràng đưa ra trọng điểm, "Như vậy, Trương tiến sĩ cũng biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói."
Võ hậu chỉ thoáng nhìn qua một chút, biết Trương Khởi Nhân đã quyết định đập nồi dìm thuyền thì sẽ không để lộ sơ hở nào, cũng âm thầm nhớ kỹ cái tên Chu Hưng này.
"Trương tiến sĩ đúng là đáng khen, nhưng tiếc là bổn cung thực sự vô lực cứu hắn khỏi biển lửa." Nàng nhìn thật sâu vào người trẻ tuổi thế đứng như lưỡi đao sắc bén trước mắt, lúm đồng tiền khẽ hiện, "Bùi Nguyên, ngươi nói xem, có phải bổn cung là một người rất vô tình hay không?"
Bùi Nguyên lập tức quỳ xuống đất: "Hoàng hậu nương nương là người nhân từ hướng thiện, sao có thể nói là vô tình? Trương Khởi Nhân dám to gan mưu hại Đông cung, thực sự là tội ác ngập trời, không chết không thể tạ tội, nếu như hoàng hậu nương nương mở miệng cứu vớt hắn mới phải nói là cô phụ lòng tin của thần dân thiên hạ."
Võ hậu không khỏi bật cười thành tiếng: "Ngay cả ngươi cũng nói những lời như vậy, có thể thấy, cho ngươi đi theo thái tử lại tiến bộ không ít."
Bùi Nguyên vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, cả lông mày cũng không chút động: "Lời ấy của thần là lời nói thật, thần trước đây nghĩ như vậy, hiện tại cũng như vậy, mà tương lai sẽ không đổi."
"Được rồi, bổn cung rõ ràng một mảnh lòng son dạ sắt của ngươi. Có điều, dáng dấp ngươi như vậy thực khiến người không còn gì để nói." Võ hậu chỉ chỉ trán hắn, thở dài, "Ngay cả Thái Bình cũng nói, Bùi tiểu tướng quân dung mạo tuấn tú, đáng tiếc lại không có biểu cảm gì, như một tên người gỗ."
Không đợi Bùi Nguyên làm ra bất kỳ biểu lộ gì, Võ hậu khẽ mỉm cười: "Bổn cung nhớ ra ngươi còn có một muội muội, cũng là quốc sắc thiên hương, dung mạo xinh đẹp nổi tiếng Trường An."
Bùi Nguyên gật đầu, Võ hậu liền nói tiếp: "Bổn cung vốn đã cùng thánh thượng định ra nữ nhi của ty vệ Dương Thiếu Khanh, Dương thị, làm thái tử phi, đáng tiếc, đứa nhỏ kia phúc ít mệnh cạn, cuối cùng cũng không thể có cái duyên phận này."
Lời này vừa nói ra, Bùi Nguyên đã hiểu ý tứ của Võ hậu. Lông mày hắn không nhíu lấy một cái, đôi mắt tựa như được tạc ra từ băng lạnh không lay động mà nhìn Võ hậu.
"Thái tử bệnh nặng, bổn cung muốn chọn một thái tử phi thật xứng để xung hỉ, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có muội muội ngươi là người có tài, dáng vẻ tính tình đều rất tốt. Chỉ là thái tử bây giờ bệnh tại người, sợ rằng tủi thân cho nàng."
"Muội muội có thể lọt vào mắt xanh của hoàng hậu đã là phúc khí nàng có được từ kiếp trước, sao lại nói là chuyện tủi thân được?"
"Phụ thân ngươi kỳ thực cũng đã biết chuyện này, ngươi cũng không có dị nghị, vậy cứ định như vậy đi."
Võ hậu nhẹ nhàng đặt phần ghi chép về trọng tội lên bàn, tựa như hiện giờ có thể hạ xuống trọng trách nặng nghìn vạn cân, mỉm cười nhẹ nói: "Bổn cung sẽ chọn ngày lành tháng tốt để tứ hôn cho hai người bọn hắn."
___
Dưới việc Bùi Nguyên nhanh chóng báo cáo chứng cứ phạm tội và lời khai của Ngô Nghị, án kiện thế đến như núi đổ này cứ như vậy bị Võ hậu tài tình hóa giải.
Đến lúc Trương Văn Quán nhận được bản án mà Chu Hưng che đậy lấp liếm cũng đã nhận ra mình dùng sai người rồi, vậy nhưng chỉ có thể ngửa mặt lên trời than một câu, ngày Lý Đường vong lại tạo cơ hội cho bọn người tiểu nhân tạo phản.
Thế lực của Đông cung đảng lần này tựa như cơ thể đang dần suy nhược của Lý Hoằng, từng chút trầm luân rồi tan rã dưới sóng to gió lớn.
Nhìn vào cục diện rõ ràng nghiêng về một phía này, ngay cả Lý Trị cũng ngồi không yên, ông ưng thuận một cam kết với Lý Hoằng, đợi đến khi thân thể y khỏe lên liền nhường ngôi cho y, để ông có thể an tâm dưỡng bệnh, không phải nghĩ nhiều.
Cùng với việc đổi vị trí này cũng là kết thúc dành cho cái mạng già của Trương Khởi Nhân___ mưu hại thái tử, tội ác tày trời, kết hợp thêm một vài tội danh khác, chém đầu toàn gia.
Tiếc là trong Trương gia hiện giờ chỉ còn mỗi một lão nhân cô đơn, có chém giết tịch thu hết gia sản cũng không tìm ra người thứ hai.
Hết thảy gia nô của Trương gia đều lưu vong đến Lĩnh Nam, tỳ nữ thì sung vào Dịch Đình, ngay cả đám học sinh Từ Tử Văn, Ngô Hủ cũng bị liên lụy, cho gửi trở lại nơi ban đầu, còn Từ Dung vì có công cáo trạng, lại thêm Anh Quốc Công Lý Kính Nghiệp đảm bảo, không chỉ không bị liên lụy còn được một bút đề bạt, trở thành trợ giáo trẻ nhất từ trước tới nay trong thái y thự.
Mà Ngô Nghị lại xác thực là người vô tội bị bắt vào ngục, chỉ nhận mấy câu trách mắng không nhẹ không nặng, công tội bù trừ, còn được Võ hậu ban cho mấy thước tơ lụa, nói là thưởng cho y vì "có gan nói thật".
Ngô Nghị quyên tặng toàn bộ những ban thưởng này cho người dân nghèo khó, lấy cớ "Noi theo tấm lòng yêu dân của hoàng hậu."
Sau khi Võ hậu nghe được việc này lại ban cho y thêm trăm lạng bạc, ý tứ không thể không rõ ràng hơn được nữa, hiện giờ ai nhìn cũng thấy Ngô Nghị là người Võ hậu có tâm bồi dưỡng, ngay cả những thái y tiến sĩ khác nhìn thấy y cũng vội vã nở nụ cười, không nhận hành lễ của y.
Cũng chỉ có Thẩm Hàn Sơn là nguyện ý cùng y đối ẩm: "Ngươi ở trong mắt bọn họ đã là một bước thẳng tới mây xanh, quý giá không thể chạm tới, cần gì phải quan tâm đến ánh mắt của người khác nữa?"
Ngô Nghị buồn bực nuốt một miệng đầy rượu, rượu mạnh đi vào cổ họng, cuối cùng cũng làm thông lời y muốn nói.
"Lão sư, con không hiểu, thật sự không hiểu." Y lẩm bẩm nhìn về phía Đông cung xa xa, "Vì sao Trương tiến sĩ phải bỏ ra nhiều công sức như vậy để mưu hại thái tử, cứ cho là... hức, cứ cho là hoàng hậu không thể tha thứ cho thái thử, nhưng ông ấy đã trông nom người mười mấy năm, lẽ nào một chút cũng không đau lòng sao?"()
Thẩm Hàn Sơn đứng dậy kéo cửa sổ, vừa đúng lúc ngăn tầm mắt của Ngô Nghị.
"Năm xưa, tổ phụ Ngô Khang của ngươi phạm phải tội nặng trước mặt Thái Tông, Thái Tông tức giận liền muốn tru di cửu tộc. Khi đó, hoàng hậu vẫn là tài tử của Thái Tông." Thẩm Hàn Sơn đơn giản kể lại chuyện xưa, hiển nhiên không muốn nói quá sâu, "Lúc đó Võ Tài Nhân vừa mới được sủng ái, ở ngay trước mắt Thái Tông, người liền hỏi nàng xem nên xử trí vị thái y này thế nào, Võ Tài Nhân nói, tai vạ không bởi người nhà, lúc này mới cứu được tính mạng của toàn gia Ngô phủ."
Hai, ba phần say của Ngô Nghị bị câu chuyện xưa này đánh tỉnh, y hoảng hốt nhìn Thẩm Hàn Sơn: "Thế nên..."
"Ngươi thật sự rất giống Ngô Khang tiến sĩ lúc trước." Ánh mắt hơi chếnh choáng say của Thẩm Hàn Sơn đặt lên gương mặt trẻ trung của Ngô Nghị, "Dáng dấp giống mà tính khí cũng như vậy, ngay cả chuyện mọi thứ đều cần làm cho rõ ràng đều không khác gì, kỳ thực, điều quan trọng nhất khi trở thành người trong thái y thự chỉ có một."
Thẩm Hàn Sơn gõ gõ trán Ngô Nghị, nụ cười toát ra chút khổ sở: "Đó chính là trở nên hồ đồ."
"Nhưng..."
"Nếu ngươi còn điều gì không hiểu, vậy tự mình đi hỏi Trương tiến sĩ đi." Thẩm Hàn Sơn không nhịn được mà phất tay, lại châm cho mình một chén rượu, "Nếu như còn muốn uống rượu thì tới tìm ta."
___
Theo như luật pháp triều Đường, tù nhân một đêm trước khi nhận án tử hình có thể gặp mặt thân bằng hảo hữu một lần, lưu lại di ngôn, giải quyết nguyện vọng khi còn sống.
Trương Khởi Nhân vốn chỉ đơn độc một người, lại mang tội nặng, không có ai dám tới gặp ông, thế nên người đến đưa tiễn ông cũng chỉ có một mình Ngô Nghị mà thôi.
Đây coi như là vụ án cuối cùng trong tay Chu Hưng, việc này xong xuôi, gã liền có thể thăng mấy cấp để tiến vào hàng ngũ quan tỉnh rồi. Hiện tại Ngô Nghị cũng như người trên cùng một chiếc thuyền với gã, Chu Hưng cũng không thể không khuyên vài câu, nói rằng Trương Khởi Nhân bây giờ đã như củ khoai nóng bỏng tay, ngươi cũng đừng ỷ vào vài câu khen ngợi của hoàng hậu mà quên đi thân phận mình.
Ngô Nghị cũng giả mù sa mưa cười với gã: "Chu công thực biết quan tâm người, chỉ có điều, tiểu nhân cũng coi như có một phần nhân duyên cùng Trương Khởi Nhân, không thể không đưa tiễn hắn một lần cuối."
Chu Hưng hơi khuyên nhủ y vài câu, thấy y vẫn có ý muốn gặp mặt Trương Khởi Nhân, cũng không muốn đắc tội với người chung lý tưởng bèn mệnh ngục tốt mở cửa phòng giam của ông, cho Ngô Nghị tiến vào.
Ngô Nghị chậm rãi bước vào gian phòng giam quen thuộc, rũ mắt nhìn, vị lão nhân sắp chịu tử hình kia cũng mỉm cười nhìn lại y, tựa hồ như xuyên qua gương mặt y mà trông thấy cố nhân sắp tương phùng đã xa cách mấy năm.
- --
Hal: () từ "ngục tốt" này những chương trước tôi dùng là "cai ngục", cũng không biết là đổi như này có đúng không lol nhưng vì trong bản gốc cũng có từ "tốt" này để chỉ "sai dịch", "binh lính", nên nếu dùng "cai ngục" thì hơi sai nghĩa xíu?
() "hức" ở đây là tiếc nấc nha các chingu ;;v;; không biết có từ khác không.
Thẩm Hàn Sơn là một nhân vật thú vị, lấy say tìm tỉnh. Chẳng biết là ổng say hay người khác say vì địa vị tiền tài nữa.
Còn về phần Võ hậu, không nói đến sự thực trong lịch sử mà chỉ nói đến Võ hậu như một nhân vật trong truyện này; nói thật là tôi vẫn cảm thấy tình yêu giữa Lý Trị và Võ hậu, đương nhiên nó chẳng còn là thứ gì đó nồng nhiệt như thuở ban đầu mà đã bị che lấp, làm mờ nhạt bởi bao nhiêu cái quyền cái lợi, thế nhưng thứ gì có tồn tại thì nó vẫn ở đó.
Vậy thì tại sao lại phải làm đến bước đường này?
Bởi vì quyền lực chính là bảo hiểm mạng sống, sau này có bị biến tướng không thì không rõ nhưng tôi nghĩ cố gắng của Võ hậu là vì vậy, bà thiếu đi cảm giác an toàn mà cái tình yêu thưở xưa đã không còn bảo đảm được cho bà nữa.
Thế nên cá nhân tôi cũng chẳng hoàn toàn trách được bà, chỉ đành đổ cho thế đời đưa đẩy.
Tôi thích thái tử, thiết lập nhân vật của thái tử đúng là để cho vạn dân kính yêu, không yêu không được; hiểu lễ nghĩa, ôn nhu ấm áp, tháo vát giỏi giang. Hồi đầu, để cho tên nhân vật được chính xác hơn (một chút) thì tôi có tra và xem qua một chút về thái tử; đương nhiên lúc biết Lý Hoằng chết trẻ thì rất hụt hẫng. Lúc đó tôi nghĩ mình hẳn sẽ chán ghét người gây ra cái chết của y lắm; thế mà đến cùng cũng không thể như vậy.
Không biết có phải đang mệt nên dễ xúc động không mà đọc đến những dòng cuối chương này tôi thực sự khóc ấy, cũng không rõ là khóc vì cái gì nữa.