Chuyển ngữ: Cực Phẩm
"Á!" Người nọ vốn đã bị đèn bật lên khiến cho hoảng sợ, đến lúc phát hiện ra vai mình bị xuyên qua thì bỗng chốc hét to.
Địch Mông Mông ngủ ở phòng cho khách cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng đi ra ngoài nhìn.
Cao Vũ Sanh đóng cửa phòng cho khách lại, nhỏ giọng nói qua ván cửa: "Đừng ra ngoài." Sau đó lại nhanh chóng tắt đèn trong phòng khách, mình thì lăn một vòng, vòng quanh chân bàn bar thêm vòng nữa, sau đó trốn sau tủ rượu.
"A a a, đây là cái gì thế!" Người nọ tru lên muốn lôi sợi dây ra ngoài, nhưng mà dây đã cắm chặt vào mặt tường, một đầu khác thì quấn lấy chân bàn. Chân bàn bar đã được cố định trên mật đất, vô cùng chắc chắn, dây kim loại bị kéo căng thẳng tắp, căn bản là không kéo được.
"Tôi khuyên anh đừng nên động dậy." Cao Vũ Sanh dùng giọng nói đọc sách thuyết minh, lạnh lùng như máy móc cảnh cáo đối phương, "Sợi dây này vô cùng sắc bén, hơn nữa đã bị kéo căng. Nếu anh dám động đậy thì sẽ mất luôn cánh tay đó."
Giải thích không nhanh không chậm, giống như tên cuồng giết người biến thái trong phim, hơn nữa đang trong hoàn cảnh đen kịt thế này, lại khiến cho bầu không khí càng thêm đáng sợ hơn.
"Tôi, tôi không động, tôi không động." Rõ ràng đối phương đã bị doạ sợ, giọng nói cũng run rẩy, "Tôi đang chảy máu a a a, tôi sắp chết rồi."
Cao Vũ Sanh nhíu mày, lời nói sợ sệt như thế không giống như là lời mà sát thủ máu lạnh sẽ nói: "Muốn sống thì nói thật đi, là ai phái anh đến giết tôi?"
"Giết, giết cậu? Không không không, tôi chỉ tới trộm đồ thôi! Hu hu hu..." Một người đàn ông trưởng thành lại không có cốt khí khóc lên khi đang nói giữa chừng, "Đại ca, cầu xin cậu thả tôi đi, chảy máu nữa tôi sẽ chết đó."
Cao Vũ Sanh: "..."
Sau khi Địch Thần nhận được cuộc gọi ghi âm của Địch Mông Mông, thì lòng nóng như lửa dốt chạy về nhà. Phương Sơ Dương lấy chìa khoá xe từ trong túi ra: "Tôi chở anh đi."
Xe dùng đêm nay là mượn từ một người bạn, cũng không phải xe của đội hình cảnh, có thể lái đi bất cứ lúc nào.
"Hành động đến cô nhi viện cậu không đi à?" Đội trưởng Phạm lớn tiếng gọi hắn lại, "Phương Sơ Dương!"
"Không đi." Phương Sơ Dương xách áo khoác lên, cũng không quay đầu lại đi mất.
Hai ngón tay của Địch Thần chỉ vào trán, làm một cái lễ nghi đơn giản: "Xin lỗi nha đội trưởng Phạm, bên đó của chúng tôi cũng là vụ án lớn, cho mượn Phương Sơ Dương dùng một lát." Tốt xấu gì cũng nên giải thích cho Phương Sơ Dương một chút, nói xong thì cũng nhanh chóng leo lên xe.
Xe hơi lao ra ngoài trong bóng đêm, trực tiếp quẹo vào cao tốc, chạy băng băng đến Ngọc Đường Loan. Đã gần bốn giờ, là lúc rất tối của ban đêm. Xe xông vào bóng đêm đen kịt, giống như là chui vào trong chai mực, tay có vươn ra khỏi cửa sổ thì cũng bị nuốt mất không thấy bóng dáng đâu.
"May mà có chú chở anh đi, không thì có xe cũng chẳng dùng được." Địch Thần khen Phương Sơ Dương một câu trước, sau đó thì giục hắn chạy nhanh một chút. Không thể nào nhắn tin cho Mông Mông được, bé chưa nhận được mặt chữ, gửi cuộc gọi ghi âm thì sẽ có tiếng, nói không chừng sẽ khiến tên xấu xa kia chú ý. Chỉ có thể gọi điện cho bảo vệ của tiểu khu trước, báo cho bọn họ lập tức chạy đến. Sau đó thì báo cảnh sát, nhờ đồn công an gần đó đến xem thế nào. Cuối cùng là nhắn một tin cho Cao Vũ Sanh, nhưng không nhận được trả lời như trong dự đoán.
Phương Sơ Dương không nói một lời đạp nhanh hơn.
Địch Thần làm xong tất cả chuyện có thể làm, lo lắng suông cũng vô ích, tắt điện thoại thở hắt ra, lúc này mới nhớ đến phải quan tâm anh em nhà mình một chút: "Chú hoài nghi đội trưởng Phạm à?"
"Ông ấy không cho tôi tham dự vào vụ án sòng bài." Phương Sơ Dương cầm điếu thuốc ngậm lên miệng, giọng nói có chút lạnh.
Sòng bài bị nổ tung ở Chu Trại rõ ràng là có vấn đề lớn. Đám người sống ngoài vòng pháp luật không phải ai cũng giết, chỉ có dính dáng đến mấy chuyện đủ để xử bắn như án mạng hay là buôn lậu thuốc phiện các loại, thì mới có thể chó cùng rứt giậu giết người diệt khẩu. Nhưng đội trưởng Phạm đã nói ông đã báo cáo lên trên rồi, không cho Phương Sơ Dương tiếp tục điều tra nữa, chỉ đặt trọng điểm lên vụ buôn bán trẻ em, cứ khư khư cố chấp đi bắt mấy người phát tờ rơi.
"Sí (tiếng hít thở bày tỏ kinh ngạc), Lão Phạm này chính là người được Địch Kiến Quốc dẫn dắt nó." Địch Thần xoa xoa mặt. Cha anh, Địch Kiến Quốc, đã sớm hợp tác với cha của Phương Sơ Dương, sau khi cha Phương qua đời thì Địch Kiến Quốc được điều đến cục công an thành phố. Khi đó đội trưởng Phạm vẫn còn trẻ, là cấp dưới mà Địch Kiến Quốc vô cùng tín nhiệm.
"Thì sao?" Phương Sơ Dương đi ra khỏi cao tốc.
"Lão Địch đồng chí ấy, mặc dù là du mộc đầu (), nhưng trước giờ ông ấy vẫn nhìn người rất chuẩn." Địch Thần quay cửa xe xuống, nhanh chóng nói rõ thân phận với bảo vệ, sốt ruột muốn đi vào.
() Du mộc đầu: ý chỉ người rất cố chấp, ngang ngược, cứng đầu.
"A, nhà anh có trộm đó, mau vào xem sao đi." Bảo vệ biết Địch Thần, nhanh chóng nói cho anh biết tình hình hiện tại. Cảnh sát đã qua đó, tên trộm cũng bị chế phục, nói anh đừng gấp gáp.
"Chế phục?" Địch Thần ngẩn ra, vỗ Phương Sơ Dương nói hắn đi nhanh một chút.
"Tôi con mẹ nó có biết đường đâu! Anh phải nói cho tôi đi hướng nào đã chứ!" Phương Sơ Dương mở miệng mắng anh.
Lái xe đến cuối đường, Địch Thần nhảy thẳng xuống xe, vừa hít ô-xy vừa chạy về nhà. Cổng sân cũng không mở, một tay chống lan can rồi nhảy vào, hai ba bước chạy vào nhà.
Trong nhà đèn điện sáng trưng, tên tội phạm không nhúc nhích đứng cạnh tường, mặt đầy nước mắt lại còn không ngừng ồn ào: "Mau gọi đi, cánh tay của tôi sắp tiêu rồi. Tôi chính là trộm đó, các người không thể nhìn tôi chết được."
Hai bảo vệ của tiểu khu bó tay không có biện pháp đứng một bên. Cao Vũ Sanh nâng tay trái, mở nắm đấm ra, dây kim loại xuyên qua người của tên trộm vẫn chẳng nhúc nhích gì: "Hư rồi."
"Cái gì thế?" Địch Thần bước nhanh đi tới bên người Cao Vũ Sanh, kiểm tra tình hình của hắn.
Cao Vũ Sanh thấy anh đã về, theo bản năng giấu tay ra đằng sau, khiến cho tên trộm kia lại gào khóc thảm thiết. Thật ra dây kim loại đã được nới lỏng ra rồi, cũng sẽ không vì động tác của Cao Vũ Sanh mà cắt người kia, nhưng người nọ chẳng biết đã trải qua chuyện gì trong bóng đêm, rõ ràng đã sợ vỡ mật.
"Đưa tay ra đây." Địch Thần thấy động tác này của hắn, tưởng là hắn bị thương ở cánh tay, kéo lấy tự xem. Lại thấy được bao cổ tay giáp kim loại tinh xảo trên mu bàn tay, còn có dây kim loại quỷ dị, ngờ ngợ có thể phân biệt ra được nguyên hình của đồng hồ.
"Tôi nghĩ anh hẳn nên lo cho tên hiềm nghi phạm tội này đã." Phương Sơ Dương đi tới, câm nín nhìn bộ dáng Địch Thần quan tâm Cao Vũ Sanh như quan tâm em bé vậy, thuận tay cầm lấy dao cắt trái dây trên bàn đi đến bên tường khoét đầu kim loại hai cái. Tuy là đầu kim loại nhỏ, nhưng lúc cắm vào tường thì lại kéo dài ra thêm, vững vàng cố định bản thể ở trong sâu tường, căn bản là không khoét được.
Cao Vũ Sanh liếc trộm sắc mặt của Địch Thần một cái, bình đã nứt còn làm nó nứt hơn, nhấn mặt đồng hồ một cái, bao cổ tay biến về đồng hồ trong nháy mắt, nhưng sợi dây kim loại vẫn đu ở trên không trung như trước, không rút lại: "Xuất hiện trục trặc kỹ thuật, trong phòng cất đồ có một thùng dụng cụ, phiền mọi người đi đến lấy ra giùm."
Câu nói phía sau là nói với bảo vệ, Địch Thần phục hồi tinh thần lại, dẫn bảo vệ đi lấy dụng cụ, "cạch cạch đinh đinh" đập tường ra rồi móc cái mũi tên kim loại giương nanh múa vuốt ra ngoài. Nhưng mà không nhét vào được nữa, chỉ có thể cắt đứt nó luôn.
Tên trộm hết sức té trên đất, thật ra cũng không chảy nhiều máu lắm, chủ yếu là bị doạ sợ. Phương Sơ Dương lấy còng tay ở hông chế trụ người đó, nâng mắt nhìn về phía Cao Vũ Sanh: "Lần trước tôi đã cảnh cáo cậu rồi, đừng có mà sử dụng để đối phó người khác."
"Hơn nửa đêm mà anh ta xông vào nhà tôi, tính giết tôi, tôi chỉ tự vệ thôi." Cao Vũ Sanh nói có lí có cứ, từ từ thu sợi dây dài về, "Nếu như đây là ở Mỹ thì anh ta đã sớm bị tôi bắn chết rồi."
"Ở đây không phải là ở Mỹ." Phương Sơ Dương nhíu mày.
"Lần trước gì?" Địch Thần bắt được thông tin mấu chốt.
Không đợi Cao Vũ Sanh mở miệng giải thích, bên ngoài đã vang lên tiếng còi cảnh sát, là cảnh sát của đồn công an gần đây chạy đến. Cảnh sát trực đêm không nhiều lắm, chỉ có hai người đến, khi thấy Phương Sơ Dương thì nhanh chóng đến chào hỏi: "Đội phó Phương, sao anh lại ở đây?"
"Em trai tôi ở đây." Phương Sơ Dương thu cảm xúc lại, đơn giản nói lại tình huống cho hai cảnh sát. Người trên đất nhận tội cực nhanh, nói mình đến để trộm đồ.
"Tôi làm khoá điện tử thông minh cho nên biết mật mã của khoá. Có người cho tôi tiền nói tôi đến để trộm một bản kế hoạch." Tên trộm há miệng run rẩy móc ra một cái USB từ trong túi, bên trong có code để hắn có thể vào máy tính của Cao Vũ Sanh để trộm. Hai ba câu nói tất cả tội mình đã làm và mục đích ra, xin cảnh sát đưa anh ta đến bệnh viện trước, không thì sẽ chảy máu đến chết.
Cảnh sát không thể làm gì khác hơn là đưa tên trộm đang kêu cha gọi mẹ đến bệnh viện trước, chuyện trộm cướp không vội nói đến, để đến ban ngày rồi quay lại điều tra cũng giống thế. Tên trộm bị cảnh sát mang đi, bảo vệ nói xin lỗi liên tục, tìm một cái khoá kiểu cũ để cho Cao Vũ Sanh tạm dùng trước.
Trong phòng chỉ còn lại ba người.
Địch Thần vào phòng xem Địch Mông Mông như thế nào, chắc là hiệu quả can đảm tăng lên do bình thường được cậu rèn luyện, nên không bị phát bệnh khi thấy tội phạm.
Phương Sơ Dương nhặt mũi tên kim loại trên đất, bắn móng vuốt sắc bén kia một cái.
Cao Vũ Sanh cầm một cái hộp đi đến, nói hắn bỏ vào trong để tránh bị thương.
"Cái này được tính về vũ khí sát thương, cậu không thể giữ nó nữa." Phương Sơ Dương cầm đầu mũi tên, không chịu đưa cho hắn.
"Trong danh sát quản lý dao kéo không có vật này." Cao Vũ Sanh vẫn giữ động tác bưng hộp, không nháy mắt nhìn chằm chằm Phương Sơ Dương, "Đầu kim loại này có giá trị hai trăm ngàn đô Mỹ, nếu như cảnh sát Phương muốn tịch thu ngay thì sợ là không thích hợp."
Địch Thần dỗ Mông Mông, nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm, ngồi trên sô pha dùng một ngón tay gõ gõ bàn trà: "Nhị vị đại gia, có phải là nên giải thích gì đó cho người chẳng hay biết gì như tôi không?"
Sắc mặt Cao Vũ Sanh tái nhợt, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Địch Thần.
"Anh không biết à?" Phương Sơ Dương ngạc nhiên, "Lần trước trên cao tốc..."
Lần tập kích trước ở trên cao tốc, lúc đó Địch Thần không biết giải thích cho bọn họ là sao lại từ trong xe đi ra được, dựa theo ý của Cao Vũ Sanh là cứ đổ hết lên người Cao tổng thần thông quảng đại. Mà cách Cao Vũ Sanh dùng để thuyết phục cảnh sát giao thông và hình cảnh, chính là dùng kiểu muốn tin thì tin, sau đó thì đổ hết cho cái đồng hồ này.
Đồng hồ này được Cao Vũ Sanh đặc chế ở Mỹ, là một vũ khí biến hình kiếm thấy. Có thể bắn ra được một mũi tên kim loại kéo theo dây kim loại trong nháy mắt, cũng có chức năng rút lại rất mạnh có thể kéo được người đang ở giữa không trung về. Nhưng trong danh sách quản lý vũ khí thì không có vật này, có thể nói nó là một công cụ thoát thân. Bởi vì giá của nó cực kỳ cao nên cảnh sát không tịch thu đồng hồ này, chỉ ghi chép lại thôi.
"Trâu bò thế à?" Địch Thần cướp đi mũi tên kim loại kia từ trong tay Phương Sơ Dương, nhìn trên dưới một chút. Móng câu sắc bén có gai ngược co ra duỗi vào, có thể cắm sâu vào trong tường, đúng là có thể chịu được trọng lượng không nhỏ, đoán chừng cũng có thể níu được anh và Cao Vũ Sanh.
"Vốn nó là một món đồ chơi thôi, vào lúc mấu chốt cũng có thể cứu mạng." Cao Vũ Sanh nhỏ giọng giải thích.
"Chính là cái này sao?" Địch Thần bỏ đầu kim loại vào trong hộp của tiểu Cao tổng, ngước mắt nhìn cậu nhóc hư không thành thật này, "Lúc trước khi bị đám tín đồ tà giáo ném xuống, em tính dùng cái này để cứu mạng mình đúng không?" Giọng nói không nhanh không chậm như kể chuyện cổ tích, nghe không ra là vui hay giận.
Cao Vũ Sanh không dám nói lời nào.
"A, em đúng là giỏi thật đó." Địch Thần cắn răng, lần trước còn nói sẽ không bị ném xuống đâu, thì ra là đã sớm tính hết. Cũng dám dựa vào cái đồ chơi sứt sẹo này mà không sợ hãi, dám mạo hiểm cái loại khiêu chiến cực hạn nguy hiểm như thế.
"Không phải là vì vật này mà em không sợ, là vì em biết có ca ca ở cạnh nên em mới dám làm thế." Cao Vũ Sanh rũ mắt xuống, đóng nắp hộp lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa trên mặt hộp.
"Vậy cậu đánh giá anh ta cao quá rồi, anh ta không phải là siêu nhân, làm không tốt thì hai người đã té chết rồi." Phương Sơ Dương nghe không nổi nữa, thằng nhóc ngang ngược kiểu gì thế này.
Cao Vũ Sanh nghe thấy Phương Sơ Dương cũng xen miệng vào mắng hắn, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tay cầm hộp từ từ nắm chặt, ngón tay cái màu trắng từ từ đè ra một mảnh trắng xanh.
"Phương Sơ Dương, chú câm miệng đi." Địch Thần bực bội mắng anh em nhà mình một câu, Tiểu Thiên Tứ của anh thì chỉ có thể để anh giáo dục, những người khác ai cũng không được nói gì, ngay cả Phương Sơ Dương cũng không được.
"Nếu như em không dụ những người đó ra thì sớm muộn gì họ cũng giết em, em không muốn khiến cho ca ca gặp nguy hiểm nữa." Cao Vũ Sanh từ từ hít vào một hơi, bỏ sợi dây kim loại trong đồng hồ vào trong hộp, "Đây chỉ là phương pháp cuối cùng để em có thể tự bảo vệ mình thôi."
Địch Thần nghe mà trong lòng không biết nói sao, sinh sống ở trong một cái đất nước có hệ số an toàn cao thế mà còn cần dùng vật này để bảo vệ mình, thằng nhóc này đang sống trong long đàm hổ huyệt à?
"Lúc tám tuổi, cầu thang trong nhà bị bôi dầu lên, em bước xuống bị té chảy máu đầu. Lúc mười tuổi bị bắt cóc, suýt chút nữa đã chết ở trong hồ cỏ ở ngoại ô. Đi du học ở Mỹ, không biết sao lại đắc tội tiểu bá vương ở trong trường, hắn ta tìm một tên Mỹ đen đến muốn cưỡng hiếp em... Nếu như em không có năng lực tự vệ thì đã sớm chết rồi." Không biết Cao Vũ Sanh bị cái gì kích thích, càng nói càng kích động, ngước cặp mắt hơi đỏ lên nhìn về phía Địch Thần, "Mà ca ca đồng ý bảo vệ em cả đời, giờ lại đang bảo vệ con của người ta."
Con của người ta ở đây chính là Phương Sơ Dương được tiện nghi còn khoe khoang, lại còn dám mở miệng châm chọc.
Địch Thần lập tức nói không ra lời, có đau lòng nhưng nghèo từ, vốn là đang giáo dục cậu nhóc, không biết vì sao lại chợt đuối lý.
Năng lực thuyết phục người của Cao Vũ Sanh cũng không phải là được thổi phồng, nói một hồi cũng kéo mình vào, lại càng tủi thân hơn. Hắn tìm ca ca mười lăm năm, mà ca ca lại chưa bao giờ đi tìm hắn!
/Hết chương /
Tác giả: Cao tổng gợi cảm đang online tủi thân.
Cực Phẩm: Tiểu bảo bảo họ Cao phải công lên, phải công lên, không phải đọc tình thoại là cua được người ta đâu!!!