Chuyển ngữ: Cực Phẩm
"Thầy Địch, có phải con đang nằm mơ hay không?" Dao Dao ngẩng đầu hỏi Địch Thần.
Địch Thần nghe thấy mà xót xa trong lòng: "Không phải là nằm mơ, chúng ta sẽ nhanh đến đồn công an thôi. Con đã gặp chú ngồi đằng trước rồi, đó là cậu hai của Mông Mông, chú Phương."
Dao Dao ngoan ngoãn gật đầu: "Nhưng Mông Mông nói đó là cậu cả của bạn ấy mà."
Địch Thần: "..." Tên nhóc thúi Địch Mông Mông này, vậy mà dám phản bội tổ chức.
"Chú, con có thể gọi cho mẹ con không?" Bé gái mất tích ở phố thương mại Kim Hâm kéo nhẹ tay áo Địch Thần một cái, nhút nhát nói.
"Đương nhiên là có thể." Địch Thần lấy điện thoại vẫn đặt chế độ im lặng, vỗ vào chỗ dựa lưng của ghế tài xế, "Phương Sơ Dương, anh gọi điện cho phụ huynh của mấy bé nha."
"Gọi đi." Phương Sơ Dương trực tiếp đồng ý. Vốn nên chở mấy đứa bé về đồn cảnh sát trước, sau khi hỏi rõ thì mới thông báo cho phụ huynh đến đón. Nhưng mấy đứa bé này đều quá nhỏ, càng sớm gặp phụ huynh thì càng tốt, cho nên cũng không cần quan tâm đến quá trình xử lý.
Lúc nhóm người đến đội hình cảnh thì những người khác cũng đã chạy đến. Tiểu Mã ngáp liên tục, lúc thấy Địch Thần ôm đứa bé từ trên xe xuống thì cái ngáp mới được một nửa bỗng ngừng trong cổ họng: "Trời ơi, anh Thần, anh đúng là Conan sống mà!"
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, Conan vẫn còn sống." Địch Thần tức giận lườm hắn, quay đầu nói với Phương Sơ Dương mặt đen, "Còn có việc gì không? Không có việc gì thì anh về trước đây."
Trong nhà còn có hai bạn nhỏ nữa, đúng là khiến người ta lo lắng. Trước khi đi Cao Vũ Sanh vẫn còn thức đêm làm việc, cũng không biết đã đi ngủ chưa.
"Thầy Địch đừng đi mà." Dao Dao nắm chặt tay Địch Thần, nước mắt lã chã xin anh. Hai đứa bé khác cũng xích lại gần anh, không chịu để cho những cảnh sát mặc thường phục lại gần.
"Anh Thần, anh nhìn xem mấy đứa bé cũng không chịu rời khỏi anh mà, làm phiền anh ngồi lại chút nữa đi." Tiểu Mã cười hì hì nói, mời Địch Thần ngồi lên chiếc ghế sô pha duy nhất trong phòng làm việc, còn ân cần rót cho anh ly trà.
"Vô sự xun xoe, đồng chí Tiểu Mã đang tính đánh chủ ý gì lên người dân đấy?" Địch Thần nhận trà nóng, một lần cầm ba cái ly rót nước cho mấy đứa bé uống.
"Không, không, em chỉ là không biết dỗ trẻ em thôi." Tiểu Mã vội vã xua tay.
Nói chưa được vài câu, mẹ Dao Dao đã chạy đến. Người phụ nữ vẫn hay thường mặc đồ gọn gàng, hôm nay tuỳ ý mặc một bộ đồ mà cũng không trang điểm, vào cửa liền nhìn xung quanh. Lúc thấy đứa bé ngồi bên cạnh Địch Thần trên sô pha thì không thể tin được, khàn tiếng gọi bé: "Dao Dao?"
Dao Dao đang ăn bánh mì Tiểu Mã đưa cho, nghe được giọng của mẹ thì lập tức ném bánh mì đi, há miệng khóc lên: "Mẹ ơi, hu..."
Mẹ Dao Dao ôm bé, vừa khóc vừa kiểm tra xem cô bé có bị thương không. Quần áo trên người vẫn là bộ quần áo mặc hôm đó, bây giờ nó đã nhiều nếp nhăn và bẩn thỉu, bím tóc trên đầu cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhếch nhác vừa chật vật. Cũng may Dao Dao chỉ bị hoảng sợ chứ không bị thương gì cả.
"Sao con về đây được?"
"Thầy Địch và hai chú cảnh sát khác dẫn con về." Dao Dao thút tha thút thít chỉ Tiểu Trần đứng ở bên cạnh và Phương Sơ Dương đang ở xa xa gọi điện thoại, "Mấy chú leo tường vào trộm bọn con ra ngoài."
Mẹ Dao Dao vốn đang ngồi xổm ở dưới đất cũng theo đó quỳ xuống, nói cám ơn với bọn họ: "Cám ơn các đồng chí cảnh sát, cám ơn thầy Địch, hu hu hu..."
Tiểu Trần nhanh chóng ngồi xuống đỡ cô, bản thân mình cũng rơi nước mắt: "Cô đừng như thế, tôi xấu hổ lắm."
"Đừng, đừng kích động như thế." Địch Thần đi lại giúp đỡ mẹ Dao Dao lên, để cho cô ôm Dao Dao ngồi trên ghế sô pha. Bên này vừa mới đỡ dậy, bên kia thì phụ huynh mất con ở phố thương mại Kim Hâm cũng đến.
Ba, mẹ, ông nội, bà nội, một nhà bốn miệng kích động không thôi, bà nội đã lớn tuổi còn muốn dập đầu với Phương Sơ Dương, được anh đỡ dậy: "Bà à, đừng khách khí, đây là điều tụi con nên làm."
Bên này vừa mới dỡ dậy, ông nội bên kia lại muốn quỳ xuống với Địch Thần. Địch Thần không chịu nổi đại lễ này, trực tiếp kéo người ngồi lên sô pha, nói bọn họ bình tĩnh chút dỗ mấy bé trước đã.
Địch Thần lau mồ hôi, quay đầu nhìn về phía cô bé còn lại. Từ đầu đến cuối bé vẫn ngồi trong góc, im lặng ăn bánh mì, không ồn không khóc cũng không vội vàng đòi gặp ba mẹ, anh lại gần nhỏ giọng hỏi bé: "Con tên gì?"
Cô bé ngẩng đầu: "Con tên Tư Tư."
"Tư Tư, con có nhớ số điện thoại của nhà con không? Để chú gọi điện thoại cho mẹ con." Những đứa bé kia đã có cha mẹ đến đón rồi, chỉ còn đứa bé này nữa thôi là Địch Thần có thể về nhà.
Tư Tư lắc đầu: "Con không có nhà, con vốn ở cô nhi viện rồi."
"Hả?" Địch Thần vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Phương Sơ Dương.
Phương Sơ Dương cũng có chút ngoài ý muốn, Tiểu Mã bên cạnh cũng ngớ người: "Vốn ở cô nhi viện? Vậy tại sao lại ở cùng một chỗ với những đứa bé bị bắt cóc được!"
Tư Tư không trả lời được, cúi đầu không nói lời nào.
Trần Chiếu Huy dùng mu bàn tay lau mắt một chút, xoay người đi ra ngoài, chạm mặt với đội trưởng Phạm vừa gọi điện vừa đi tới.
"Các cậu làm gì thế hả?" Đội trưởng Phạm tóm Tiểu Trần lại, cúp điện thoại đẩy người về bên cạnh Phương Sơ Dương, "Tại sao chưa bàn bạc gì đã tự ý hành động! Phương Sơ Dương, cậu có biết hành động này của cậu có bao nhiêu nguy hiểm không? Nửa đêm leo tường lại còn đục tường, làm trộm à? Muốn kéo cả mạng của Tiểu Trần vào luôn sao?"
Phương Sơ Dương thờ ơ đối với phê bình, nhìn thoáng qua mấy đứa bé và cha mẹ đang ồn ào bên kia: "Nếu tôi bàn bạc trước thì sợ đã chẳng cứu được mấy đứa bé này ra ngoài."
"Có ý gì?" Đội trưởng Phạm nhíu mày.
"Phương Sơ Dương, nói cái gì đó." Địch Thần lại gần kéo anh một cái.
"Nếu như đội hình cảnh này còn đáng giá để tin tưởng thì tại sao tôi lại muốn cầm hai mạng của tôi và Tiểu Trần đi đổi?" Giọng nói của Phương Sơ Dương cũng không lớn, cha mẹ đang ồn ào bên kia không nghe được, nhưng Tiểu Trương, Tiểu Mã, Tiểu Trần và đội trưởng đứng chung quanh anh thì nghe rất rõ ràng, "Ở đây có người đã mật báo cho đối phương."
Mọi người lập tức hít khí lạnh vào.
Da đầu Địch Thần tê dại, nào có chuyện còn chưa bắt được kẻ nằm vùng đã vạch trần ra? Đầu óc của anh em nhà mình đúng là thua Cao Vũ Sanh cỡ mười người thông minh giống như thầy Địch vậy! Bất đắc dĩ thở dì, nhưng mà như thế cũng tốt, nói rõ ràng hết ra, ít nhất hành động kế tiếp cũng không gặp trở ngại nữa.
"Dao Dao nói, ban ngày mấy bé bị chuyển đến một gia đình trong xóm, đến tối mới đưa về. Trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, nếu như không có người sớm thông báo thì sao viện phúc lợi biết được là cảnh sát sẽ đến?" Mặt Phương Sơ Dương lạnh xuống, ánh mắt quét một vòng trên người mọi người.
"Có phải là người của đồn công an không? Quanh năm bọn họ tiếp xúc với người của Chu Trại nên biết người trong cô nhi viện cũng là chuyện bình thường." Tiểu Trương tỉnh táo phân tích nói.
Tiểu Mã mờ mịt vò đầu, Tiểu Trần cúi đầu không nói gì.
Chân mày đội trưởng Phạm nhăn đến có thể kẹp chết ruồi, im lặng một lát mới nói: "Chuyện này nói sau, bây giờ lập tức ra ngoài, trước hết hãy khống chế tất cả những người hiềm nghi phạm tội quan trọng trong cô nhi viện đã. Trực tiếp bắt viện trưởng của cô nhi viện, mấy bác gái trong nhà tắm, còn có người chăm sóc nữa. Những người khác thì phải ở dưới tình trạng giám sát, không được đi ra ngoài."
Từ trên đường từ nhà đến đây thì ông đã liên lạc với những bộ phận khác rồi, số người phối hợp hành động lần này đã nhanh chóng vào vị trí.
Tình huống khẩn cấp, không đi bắt ngay bây giờ thì nhóm người Lộ Trường Hoa sẽ chạy mất. Mọi người chỉ có thể tạm thời buông lòng nghi ngờ xuống, phân công hợp tác.
Chị Hà tỉnh lại thì đã bị ném vào phòng tra hỏi. Dao Dao mời Tư Tư đến nhà mình ngủ nhưng bị Tư Tư từ chối, chỉ có thể để cho Tiểu Trương ở lại trấn giữ coi tạm. Địch Thần thấy không có chuyện gì nữa thì liền chuẩn bị về nhà, ngẩng đầu đã thấy đội trưởng Phạm kéo Phương Sơ Dương ra ngoài.
"Cho dù cậu nghĩ trong đội có nội gián, thì khi cứu bọn trẻ ra cũng hãy báo cho đội biết để cử người khác đến bắt, thế thì sẽ không xảy ra sai lầm!" Đội trưởng Phạm bực bội xắn tay áo, lỡ mất một khoảng thời gian, nói không chừng bên cô nhi viện đã tiêu huỷ hết chứng cứ rồi.
"Nếu nội gián kia là đội trưởng thì sao?" Phương Sơ Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn ông, "Ai biết người được cử đến là người hay quỷ."
Đội trưởng Phạm bị tức đến độ không thở được: "Phương Sơ Dương, cậu có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Phương Sơ Dương lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, ngậm vào miệng.
"Tích tích!" Địch Thần đang nghe lén thì điện thoại bỗng nhiên vang lên, khiến cho hai người cùng nhìn qua, tình cảnh trở nên vô cùng khó xử trong nháy mắt. Địch Thần cười gượng hai tiếng, mở điện thoại, phát hiện đó là cuộc gọi ghi âm Mông Mông gửi cho anh.
Mông Mông có một cái điện thoại dành cho trẻ em, chuyên dùng để gọi điện thoại cho hai người cậu. Bây giờ gửi đến thế này, không khỏi khiến cho lòng người căng thẳng. Địch Thần cũng không quan tâm gì nữa, trực tiếp ấn mở nghe:
[Cậu, cậu mau về đi, trong nhà có người xấu vào.]
Trong nhà, người xấu!
Trong đầu Địch Thần kêu "ông" một tiếng. Ngọc Đường Loan có an ninh hạng nhất, đã rất khuya rồi mà còn có người xấu chạy vào trong nhà của Cao Vũ Sanh thì có thể là ai? Không sớm không trễ, lại hết lần này đến lần khác chạy đến khi vệ sĩ là anh không ở nhà, còn có thể là ai?
Sát thủ?
Sát thủ chuyên nghiệp dùng súng bắn đinh muốn lấy mạng hắn trên cầu vượt!
Cao Vũ Sanh xử lý xong việc, xoa xoa chỗ mũi bị kính chống phóng xạ làm lõm hai chỗ, đứng dậy quay về phòng ngủ. Giường lớn trống rống, ra giường tơ lụa lạnh lẽo như đá. Đã không có nhiệt độ cơ thể của ca ca, mới bỗng nhiên cảm giác được đã đến mùa thu rồi.
Nhắm mắt lại, các loại việc vặt cùng chạy đến trong đầu như đèn kéo quân.
Hai ngày hôm trước, cha hắn gọi điện thoại đến xả giận, hỏi hắn sao không đến tham gia buổi họp báo, muốn hắn cuối tuần này về nhà giải thích, còn muốn hắn làm một bản kế hoạch cho Cửu Dật để lấy công chuộc tội. Hắn xem việc này như không, ngày hôm nay vẫn vội vàng vì ca ca. Nhưng chuyện thú vị chính là, trước lúc cơm tối cậu em trai kia lại gọi điện đến hỏi hắn đã làm xong bản kế hoạch chưa.
Đây là tính để hai đứa con trai đọ năng lực với nhau, xem ai ưu tú hơn thì có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế à?
Thật đúng là mười năm rồi mà vẫn buồn chán như thế.
Cao Vũ Sanh trở mình, một tay đưa đến vị trí mà bình thường Địch Thần hay nằm đó, mở to mắt ngủ không được. Theo cái độ tỉnh táo thế này, sợ là trước lúc ca ca quay về thì mình cũng không ngủ nổi.
"Em sống ở trên thế giới bẩn thỉu này, chính là để cảm nhận được sự tốt đẹp của ca ca. Ca ca là thần tiên sao..." Dù sao cũng ngủ không được, không bằng nằm học lời thoại.
Mới vừa học đến "Ca ca hạ phàm cực khổ rồi," chợt nghe trong phòng khách có tiếng bước chân cực kỳ nhẹ.
Nhanh chóng xoay người xuống giường, Cao Vũ Sanh nghiêng người trốn sau tường, nhìn về phía bóng đen cách đó không xa. Lấy đồng hồ trên bàn nhanh chóng đeo vào, một tay nhấn nhẹ, mặt trên của đồng hồ lập tức biến đổi. Từ từ giơ cánh tay trái lên, không nhanh không chậm nhắm đến hướng đó, tay phải xẹt nhanh qua công tắc thông minh trên tường.
"Tách tách tách!" Mấy bóng đèn lớn trong phòng khách lập tức sáng lên, chiếu sáng thân ảnh lén lén lút lút trong bóng tối kia không sót chút gì.
Cánh tay hơi động, chợt nắm tay lại.
"Phụt!" Sợi dây kim loại mảnh như dây diều được một mũi tên kéo ra, xuyên thủng vai người kia trong nháy mắt, sau đó ghim thẳng vào tường.
/Hết chương /