Sự lạnh lùng và hận thù của Cao Đằng không thể diễn tả bằng lời.
Câu cuối cùng giống với một lời đe dọa hơn.
Biết tối nay Cao Đằng mà không đạt được mục tiêu thì sẽ không bỏ cuộc, Đồng San San thầm thở dài.
Dù sao thì cũng là cô nợ anh.
Có lẽ trả nợ một chút qua bạn của anh, trong lòng cô sẽ nhẹ nhàng hơn một phần.
Đồng San San đi về phía cửa: “Được, tôi sẽ đi cùng anh Cao, mời bạn của anh ấy vài ly.” Cô dừng lại, đứng ở cửa quay đầu nhìn từng nhân viên trong tổ: “Tôi đã gọi đồ ăn rồi, mọi người cứ tự gọi thêm đồ uống. Không phải chờ tôi, mọi người cứ ăn trước đi, lát tôi sẽ về sau.”
“Tổ trưởng.” Khổng Kỳ Duệ hiếm khi nghiêm túc, cau mày liếc nhìn Cao Đằng: “Cô không sao chứ?”
“Bạn cấp ba của tôi, nhiều nhất là uống vài ly thôi, không sao đâu.”
Đồng San San an ủi các thành viên trong đội rồi quay người đi theo Cao Đằng về phía phòng VIP.
Phòng VIP trong cùng là phòng chuyên dụng của khách quý. Diện tích đủ rộng, phí dịch vụ cao đến bất ngờ, ưu điểm là độc chiếm gần 1/4 hành lang, đối diện có nhà vệ sinh riêng.Trên đường đi, ngoại trừ người phục vụ thì không gặp bất cứ khách của phòng VIP khác.
Cao Đằng cười khẩy nói: “Cô Hạ, cô không có tim hay là tuỳ tiện thế? Sao cô biết chỉ cần uống rượu là đủ? Đi với tôi, cô không sợ sẽ xảy ra chuyện gì khác à?”
“Anh không cần chọc tức hay dọa nạt tôi. Anh cũng nói tôi không có tim mà, đương nhiên tôi không có cảm giác gì với mấy chuyện này rồi.”
Đồng San San nhìn đồng hồ, trong đầu tính toán thời gian, đồng thời cúi đầu thì thầm: “Còn việc tại sao tôi dám đi với anh, là vì tôi tin Tưởng Tri Hà.”
Cao Đằng gần như sửng sốt vì sự ứng đối nước chảy mây trôi của cô: “Tin anh Tưởng? Đừng bảo là cô nghĩ đã qua bảy năm rồi, giờ anh Tưởng vẫn để ý tới sự sống chết của cô đấy chứ?”
“Tôi tin rằng… nếu anh ấy đã coi anh là bạn thì bản chất của anh cũng không tệ lắm.”
“——”
Cao Đằng hít thở không thông, như bị kẹt trong cổ họng, suýt nữa khiến anh ta bất tỉnh nhân sự.
May là cuối cùng cũng tới trước cửa phòng VIP xa như thông tới Siberia này.
Cuối cùng anh ta cũng có thể trút giận thay anh Tưởng!
Cao Đằng đẩy cửa đánh “rầm” một tiếng.
Phòng VIP đang ồn ào náo nhiệt thoáng chốc trở nên yên tĩnh, mọi người đều quay đầu sang. Không ít người lướt mắt qua Cao Đằng, tò mò nhìn người phụ nữ phía sau.
Hôm nay Đồng San San không có thời gian về nhà nên đi thẳng từ công ty tới đây, cô vẫn mặc chiếc váy vest màu be như khi đi làm, trông khá chuyên nghiệp và trí thức, thiết kế vừa phải bó sát người tôn lên vóc dáng của cô, những đường cong tuyệt mỹ hiển hiện không sót chút nào.
Vừa rồi lúc đọc tài liệu cô đã bỏ kính mắt ra, gương mặt thanh tú cộng thêm lớp trang điểm nhạt, đuôi mắt hơi xếch lên so với lúc mới lớn càng giống một con hồ ly biết quyến rũ người khác.
Đặc biệt là đôi đồng tử màu hổ phách, trong suốt như có thể nhìn thấu lòng người.
Có mấy cậu ấm trong phòng VIP nhìn tới ngẩn người.
Cao Đằng suýt thì bị họ làm tức chết.
“Anh Đằng, người đẹp này từ đâu tới vậy? Đột nhiên xuất hiện ở đây thế này mà anh cũng không giới thiệu với bọn em à?” Có người nóng lòng bắt đầu hỏi.
Cao Đằng cười khẩy đáp: “Tình cờ gặp được thôi. Đây là một nhân vật lớn, đương nhiên tôi phải giới thiệu đàng hoàng với mọi người rồi, đúng không nào —— Đồng San San, cô Hạ?”
“…”
Đám thiếu gia của Bắc Thành đưa mắt nhìn nhau, không nhớ ra cái tên này.
Nhất là một người trong đó cũng họ Hạ, dưới những ánh mắt thăm dò của bạn bè, người kia mờ mịt lắc đầu tỏ ra không liên quan gì tới nhà mình.
Ngay trong góc có một nhân vật đặc biệt.
Thừa dịp Tưởng Tri Hà đang đi công tác, bạn học Từ Khác cũng là tài xế chuyên trách được nghỉ một ngày đang chậm rãi lấy điện thoại của mình ra, gửi một tin nhắn cho người có tên “A” trong danh bạ.
Ngẫm nghĩ giây lát, anh ta giơ tay lên chụp một bức ảnh rồi gửi kèm theo.
Bên phía Cao Đằng, sau khi thỏa mãn sự tò mò của mọi người, anh ta chế nhạo: “Chưa từng nghe đến cái tên này phải không? Không sao cả, nhưng chắc chắn mấy người đã từng nghe về danh tiếng của cô ấy —— Đây chính là nhân vật truyền kỳ trong giới chúng ta đó.”
“?”