Đồng San San tập trung lướt xem các tài liệu ngoại ngữ trên máy tính, còn trên tay thì lật từng trang cuốn từ điển chuyên ngành.
Vài phút sau.
Bên ngoài phòng VIP rộng rãi, trên hành lang dẫn tới phòng VIP lớn nhất có mấy bóng người lũ lượt đi qua.
Hai người đi cuối cùng, một người đang cười nói với một người khác: “Đúng là anh Đằng giỏi thật, mấy anh khác hỏi một vòng vẫn không tìm được phòng VIP lớn ở gần đây. Anh vừa gọi một cú điện thoại đã sắp xếp xong xuôi. Sau này nếu có chuyện cần mời người ta ăn cơm, em sẽ nhờ anh Đằng hết…”
Chiều tối, Cao Đằng còn đang chổng mông ngủ ở nhà thì đột nhiên bị đám cháu trai kéo dậy, chỉ vì muốn nhờ anh ta sắp xếp một phòng VIP cao cấp dành cho 16 người ở một nhà hàng yên tĩnh gần khu phía Bắc thuộc quản lý của nhà anh ta.
Đương nhiên Cao Đằng cảm thấy không vui.
Nhưng tốt xấu gì cũng là thế hệ con cháu nhà giàu của Bắc Thành, anh ta cũng không thể nổi nóng được.
Trong lúc đang phải chịu đựng, Cao Đằng đột nhiên dừng lại trên hành lang, quay đầu nhìn cánh cửa của một phòng VIP đang mở rộng mà anh ta vừa đi qua chừng một mét.
Người phía trước dừng lại, nói: “Sao vậy anh Đằng?”
Cao Đằng cau mày, chỉ ngón tay cái vào cửa: “Vừa rồi cậu có nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trong đó, giống Hạ…”
Cao Đằng dừng lại trước ánh mắt ngơ ngác của đối phương.
Mấy giây sau, anh ta cười hì hì “hừ” một tiếng: “Quên mất, mấy cậu chưa từng gặp cô ấy.”“Là ai? Anh Đằng gặp người quen à? Hay là gọi người kia cùng đi qua tụ họp?”
“Quen, quen quá ấy chứ.” Nghĩ tới trạng thái Tưởng Tri Hà mấy năm nay, Cao Đằng nghiến răng nghiến lợi, vỗ vỗ vai đối phương nói: “Cậu đi trước đi, tôi sẽ tới đó sau.”
“?”
Đồng San San đang đọc từ điển thì nghe có tiếng gõ cửa.
Cô tưởng các thành viên trong tổ đã đến nên không ngẩng đầu lên, nói: “Mời vào.”
Sau đó, cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng cười nhạo đầy oán giận: “Ôi, bạn học cũ, mấy năm rồi không gặp. Cô vẫn thích làm bộ làm tịch như vậy nhỉ.”
Đồng San San dừng lại, ngước mắt lên.
Mấy năm nay, vì gia đình mà năm xưa Hạ Vĩnh Tài hại nên Đồng San San có về Khôn Thành mấy lần, nhưng cô chưa bao giờ đến trường trung học phổ thông Tân Đức. Hàng năm cô vẫn nhận được thư mời tới họp lớp của bạn cùng lớp, nhưng cô chưa bao giờ đi.
Có lẽ là vì Đồng San San sợ quay lại nơi đó, nghĩ đến những người cô từng quen ở nơi đó.
Nhưng có một số người và một số việc đã được định sẵn là không thể trốn thoát.
“Cao Đằng.” Đồng San San đóng cuốn từ điển lại, bình tĩnh đứng thẳng lên: “Đã lâu không gặp.”
“Lâu không? Không lâu, mới chỉ hơn bảy năm thôi.” Cao Đằng nhìn cô, lời nói mang theo vẻ lạnh lùng nghiến răng: “Hoá ra người không có tim như cô Hạ cũng cảm thấy lâu?”
Đồng San San im lặng, cụp mắt xuống.
Cô nhớ khi còn học cấp 3 Cao Đằng luôn ở bên cạnh Tưởng Tri Hà. Nếu biết Tưởng Tri Hà đã trải qua chuyện gì khi đó, anh ta bất bình thay anh và phẫn nộ với cô thì cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Điều này cũng tốt, ít nhất nó có nghĩa là ngoài những người mưu mô ra, xung quanh Tưởng Tri Hà vẫn còn có người thực sự để ý tới cảm nhận của anh, chí ít anh sẽ không cảm thấy cô đơn không nơi nương tựa.
Hơn nữa, anh còn có một người vợ chưa cưới yêu thương và bảo vệ anh…
Nghĩ đến đây, Đồng San San nhếch miệng lên theo thói quen.
Nụ cười này đập vào mắt Cao Đằng, cực kỳ chói mắt.
Anh ta nắm chặt tay, gân xanh nổi lên: “Cô còn cười được à? Nửa năm sau khi cô đi, anh Tưởng sống ở nước ngoài thế nào cô biết không? Mấy năm nay cậu ấy sống thế nào cô biết không? Đồng San San, rốt cuộc cô có tim không vậy?”
“…”
Đồng San San chậm rãi thở ra.
Rồi cô lặng lẽ ngước mắt lên, nói: “Anh Cao giận thật rồi. Hay tôi uống vài ly, trò chuyện để chuộc lỗi nhé?”
Cao Đằng tức giận mặt đỏ bừng.
“Được thôi, phạt rượu đúng không? Nào.” Cao Đằng đứng ở cửa, “Vừa khéo tối nay trong phòng VIP của tôi cũng tụ họp… Chẳng phải cô Hạ thích trèo cao, sau khi dùng xong thì vứt bỏ sao? Đến đi, tôi sẽ giới thiệu cô qua đó, để cô được tận hưởng thỏa thích.”
Đồng San San cau mày.
Cô còn chưa kịp từ chối thì bên ngoài hành lang đã vang lên vài tiếng bước chân, kèm theo đó là giọng nói quen thuộc của mấy người trong tổ, chưa tới mấy giây bọn họ đã đến bên ngoài phòng VIP.
Đi đầu là nhân viên phục vụ dẫn đường, ra hiệu cho mấy người Khổng Kỳ Duệ đi phía sau: “Phòng mà các vị đặt ở đây… Tổng giám đốc Đặng?”
Người phục vụ mặc vest rất ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?” Anh ta vô thức nhìn căn phòng: “Đây là khách của anh ạ?”
Các thành viên trong tổ đang trò chuyện hứng khởi thì dừng lại, hơi bối rối.
Bọn họ hết nhìn Đồng San San rồi lại nhìn “tổng giám đốc Đặng” khiến nhân viên phục vụ phải sợ hãi kia. Rõ ràng anh ta là một trong những quản lý cấp cao của nhà hàng này.
“Vốn dĩ không phải, nhưng bây giờ thì đúng là vậy.” Ánh mắt của Cao Đằng rất lạnh lùng: “Toàn bộ chi phí của phòng VIP này tối nay sẽ do tôi thanh toán.”
Đồng San San bấm nhẹ đầu ngón tay: “Không cần phiền anh Cao.”
“Phiền gì chứ? Dù sao tôi phải cho anh Tưởng một chút thể diện.” Cao Đằng nhìn thoáng qua mấy người trẻ tuổi bên cạnh với vẻ khinh miệt: “Sao nào, mấy người này là bạn hiện tại của cô Hạ à? Nếu cô Hạ ngại thấy một mình đi qua đó không tiện, thế thì tôi mời bọn họ cùng tham gia náo nhiệt nhé?”
“…”