Qua hai lần chạm mặt ở nhà họ Tưởng, Rhea càng nhận thức sâu sắc về khoảng cách giữa Tưởng Trang Hà và mẹ cô ta hơn, nhưng sự quan tâm và gần gũi của cô ta là tự nguyện. Giống như mẹ đã từng nói, anh trai cô ta là một hòn đá, không thể bị tình cảm làm ấm áp được, thế nên cô ta không tiếp tục ở lại Kinh Dực nữa, mùng 1 đã bay về thành phố A.
Mẹ Lưu Thục Hòa gọi điện video, xót xa vì cô ta phải hy sinh thời gian đoàn tụ với gia đình để đến Trung Quốc.
“Nhưng mà con cũng đừng giận anh trai con nhé. Bao nhiêu năm qua thằng bé đều sống một mình, tính cách khó tránh khỏi sẽ trở nên kỳ quặc, nếu con thực sự muốn gần gũi anh trai thì phải kiên nhẫn.” Lưu Thục Hòa dịu dàng thanh lịch, nhẹ nhàng an ủi con gái.
Bà ấy đã 62 tuổi nhưng trông vẫn như mới 40, lúc cười nhẹ nhàng phiêu diêu, giấu đi những nếp nhăn ở khóe mắt một cách rất kín đáo.
Tâm trạng của Rhea đương nhiên là không được tốt, cô ta thậm chí còn chưa gặp mặt Tưởng Trang Hà là đã bị đuổi đi.
“Mẹ, tại sao anh trai lại đối xử với chúng ta như vậy? Có phải chỉ vì năm đó mẹ đã chọn con mà từ bỏ anh ấy không?” Cô ta cau nhẹ đôi mày khí khái, hơi không thích người đàn ông nhỏ nhen như vậy, nhưng vì người đàn ông này là anh trai của mình nên cô ta phải nhịn, “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà vẫn không buông bỏ được sao?”
Lưu Thục Hòa nghe vậy, nụ cười hoàn hảo trên khuôn mặt không tì vết hơi cứng lại, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục lại như cũ, tiếp tục dịu dàng nói: “Mẹ cũng không biết đứa trẻ này sau khi lớn lên sẽ như thế nào, chỉ nhớ trước đây nó rất lương thiện và có lòng đồng cảm.”
Bà dừng lại một lát, thở dài nói: “Bố nó mất sớm, sau khi nó trưởng thành thì ông nội cũng rời xa nhân thế. Cũng tại mẹ, đã không ở bên cạnh nó khi nó cần người thân nhất.”
Rhea bĩu môi, đương nhiên là đứng về phía mẹ mình: “Sao có thể trách mẹ được ạ? Lúc đó mẹ đã rất vất vả rồi, tranh của bố bị người ta vu khống nghi ngờ, con lại bị bệnh…” Giọng cô ta nhỏ dần, không muốn nhớ lại quãng thời gian thơ ấu không vui nhất đó, “Mẹ đừng lo, con sẽ tìm cách hòa thuận với anh trai. Không phải còn có dì Phương Đình sao? Anh Sở Dung và anh trai là bạn tốt, con sẽ có cách gặp được anh ấy thôi.”
Lưu Thục Hòa chỉ “ừm” khẽ một tiếng, thoạt nhìn như vừa nhắc đến một chuyện đau lòng, dáng vẻ áy náy mang đầy mệt mỏi nói với Rhea: “Việc học quan trọng hơn, con đừng vì chuyện này mà để bản thân bị chậm trễ nhé.” Bà ấy nâng cao tinh thần cô ta, “Trong lòng mẹ, không ai quan trọng hơn con.”
Rhea nghe vậy thì bật cười hạnh phúc, giọng nói trong trẻo: “Con biết rồi mẹ, con yêu mẹ.”Lưu Thục Hòa trìu mến nói: “Mẹ cũng yêu con.”
……
Ở nhà đủ thời gian rồi, Đổng San San chuẩn bị trở về trường, Tưởng Trang Hà đột xuất phải đi công tác nên không đưa cô đi.
Buổi tối đến trường, cô bị Trương Bồng quấn lấy đòi mời khách: “Ai bảo cậu về sớm như thế? Bỏ mặc cả đám tụi này, bộ nhớ nhà đến vậy sao?!” Cô ấy bắt đầu vô lý lấy cớ, “Hừm, nếu cậu không đi, tớ sẽ không cho cậu xem quà năm mới tớ chuẩn bị cho cậu đâu!”
Đổng San San ngạc nhiên: “Cậu còn chuẩn bị quà cho tớ cơ á?” Đây là phong tục của thành phố A sao? Sinh viên sẽ tặng quà cho nhau vào dịp năm mới?
“Đương nhiên rồi! Tớ chỉ chuẩn bị quà năm mới cho những người tớ thích thôi!” Cô ấy khoanh tay liếc nhìn cô, có chút kiêu ngạo, “Thế rốt cuộc cậu có mời khách không nào?”
Mời chứ, đương nhiên là mời rồi.
Trương Bồng chịu trách nhiệm tổ chức, cô chịu trách nhiệm chi tiền.
Vẫn là nhóm người trước Tết, vô cùng ồn ào, ồn ào đến mức khiến Đổng San San cảm thấy mình và những người bạn đồng trang lứa tràn đầy năng lượng này không có gì khác biệt, không có chuyện phá sản của nhà họ Đổng, không có chuyện Đổng Quốc Phú nợ một khoản tiền khổng lồ, cũng không có chuyện cô bị đưa cho người khác, những chuyện bất ngờ nhưng lại đảo lộn cuộc đời này.
“Cậu biết không? Lần trước cậu không có ở đó, bọn tớ đã quen một đàn chị đến trường chúng ta làm sinh viên trao đổi đấy.” Trương Bồng vừa uống nước giải khát vừa trò chuyện với cô, “Mọi người đều khá thích cô ấy.”
“Sinh viên trao đổi? Lúc đó không phải vẫn chưa khai giảng sao?” Đổng San San nghi ngờ.
“Đúng vậy, đến sớm thật, nói là có anh trai ở đây. Nhưng thấy dịp năm mới mà cô ấy cũng không ở cùng gia đình, ngược lại còn liên lạc với bọn tớ để rủ đi chơi. Tính cách của cô ấy khá thoải mái, trông cũng rất ngầu.” Trương Bồng nhớ lại dáng vẻ Lưu Nhụy Nhã nói chuyện rôm rả với mọi người, “Nói chung là trông anh trai tớ có vẻ khá thích cô ấy, hình như cô ấy đã xem rất nhiều cuộc đua F1 ở nước ngoài đấy.”
“Vậy hôm nay cậu có mời cô ấy không?” Đổng San San bắt đầu tò mò.
“Không.” Trương Bồng nói chắc như đinh đóng cột.
Đổng San San hoài nghi nhìn Trương Bồng, chợt nghe Trương Bồng nói với thái độ rất bảo vệ: “Vì tớ cảm thấy cô ấy có ý với Lư Hạc Hi, tớ không thể để cô ấy có cơ hội cướp Lưu Hạc Hi đi được.” Lư Hạc Hi là của Đổng San San!
Đổng San San bị nghẹn lời: “Bồng Bồng, tớ và Lư Hạc Hi…”
“Các cậu đang nói gì vậy?”
Cô vừa định nói cho Trương Bồng biết rằng cô không hề có ý đó với Lư Hạc Hi thì tiếng nói từ phía sau đã gián đoạn cô.
Hai nhân vật trong cuộc trò chuyện trước đây xuất hiện cùng lúc.
Trương Bồng lập tức nhăn mày.
Đổng San San nhìn qua phía cô gái có làn da nâu và phong cách hơi nam tính bên cạnh Lư Hạc Hi, cảm thấy mình đã từng gặp cô ta ở đâu đó.
Cô đang nhìn Lưu Thụy Nhã, Lưu Thụy Nhã cũng đang nhìn lại cô. Từ lúc đến Trung Quốc tới nay, cô ta chưa từng thấy một cô gái phương Đông nào xinh đẹp hơn Đổng San San. Mà khi Lư Hạc Hi vừa xuất hiện là cô đã nhìn thẳng vào cô ta, liệu rằng cô có phải là tình địch của cô ta không?
Lưu Thụy Nhã luôn thẳng thắn và công bằng trước các đối thủ tiềm năng, cô ta tuân theo nguyên tắc cạnh tranh công bằng.
Cô ta lập tức tiến tới trước: “Xin chào, tôi là Rhea.”
Đổng San San nghiêng đầu, cuối cùng cô đã biết người này là ai rồi —— chính là cô “em gái” mà Tưởng Trang Hà ghét cay ghét đắng.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của đối phương, vô thức tìm kiếm những nét giống với Tưởng Trang Hà trên khuôn mặt cô ta.
Có điều, dù đã nhìn rất kỹ nhưng cô vẫn không tìm thấy điểm tương đồng, có lẽ nào là do cô ta cháy nắng quá?
Trương Bồng huých nhẹ vào cô, ghé qua thầm thì: “Cô ấy là sinh viên du học mới đến đấy.”
Đổng San San ngẩn ngơ một lúc, trong lòng cô có chút khó hiểu. Sau khi phản ứng lại, cô cười với Lưu Thụy Nhã: “Xin chào, tôi là Đổng San San.”
Lúc này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là: Không quan tâm Rhea thích ai hoặc ai thích Rhea, dù sao Tưởng Trang Hà không thích cô ta thì cô cũng phải giữ khoảng cách với cô ta.