“Có thật không ạ?”
Giọng nói cẩn thận nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ mềm mại từ trên không trung lắc lư rơi xuống.
Tưởng Trang Hà nghĩ: Có lẽ là sự cố nhỏ hôm nay đã khiến cô vô thức kiềm chế bản thân, khiến cô càng trở nên ngoan ngoãn và đáng yêu hơn.
Nếu không có người gọi là “em gái” đột ngột xuất hiện thì lúc này chắc cô sẽ vừa cười vừa nịnh nọt nói những lời may mắn, ánh mắt tràn đầy hy vọng và vui mừng, bởi vì Triệu Tùng đã nói trước với cô rằng cô sẽ nhận được một phong bao lì xì trong ngày Tết.
Không phải như bây giờ, nửa nịnh nọt nửa cẩn thận, vừa nhận ra tâm trạng anh khác thường nên không dám quá tùy hứng, vừa nghĩ đến thân phận của mình nên muốn làm những hành động thân mật để anh vui lòng.
Có lẽ bây giờ đối với cô, phong bao lì xì đã không còn quan trọng nữa. Trong đêm giao thừa chỉ có hai người, nếu chủ nhân khó chịu thì kẻ ở nhờ e rằng cũng sẽ phải chịu đựng, cô muốn đón giao thừa vui vẻ, không muốn anh tức giận hay không vui.
Hai cánh tay dang rộng và đôi mắt sáng ngời của Đổng San San đang ẩn chứa bao nhiêu suy tư đây?
Tưởng Trang Hà cúi đầu nhìn cô vài giây, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang ngẩng lên của cô. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh sợ hãi của cô, cười khẽ một tiếng rồi khàn khàn nói: “Là thật.”
Anh đứng dậy khỏi người cô, lật người ngồi vào mép giường, mở ngăn kéo đầu giường lấy ra một bao lì xì màu đỏ giấy cứng dày, trên bề mặt bao lì xì vẽ hình một cô gái xách theo chữ “Phúc”, mặt sau viết ba chữ vàng “Tiền mừng tuổi”.
Anh đưa bao lì xì cho cô, nói: “Chúc mừng năm mới.”
Đổng San San chống người ngồi dậy trước, sau đó mới mím môi nhận lấy phong bao lì xì.
Thứ này rất dày, cầm trên tay nặng trịch. Nhận được tiền mừng tuổi, trong lòng cô đương nhiên vui lắm, ngẩng đầu nhìn Tưởng Trang Hà: “Cảm ơn anh Tưởng.”
Tưởng Trang Hà cười với cô, tự nhiên giơ tay nhẹ nhàng phủ lên mái tóc đen nhánh của cô rồi từ từ xoa nhẹ.
—Lúc sáng thức dậy, Đổng San San tiện tay cầm điện thoại xem, 12 giờ, rất nhiều người gửi lời chúc mừng cho cô, cô cũng soạn tin nhắn trả lời từng người một.
Thẩm Hồng Trạch cố ý nói với cô: [Tôi đã chuyển tiền cho em rồi, kiểm tra thẻ ngân hàng đi nhé!]
Trong lòng cô thốt lên một tiếng “yeah”, đột nhiên rất muốn nói cho Tưởng Trang Hà biết.
Tưởng Trang Hà đã ở dưới lầu, anh đích thân xuống kho bê pháo hoa ra đặt trước cửa biệt thự, sau đó lấy bật lửa châm điếu thuốc, rồi dùng thuốc lá châm ngòi lửa.
Khoảnh khắc bó pháo hoa đầu tiên phóng lên trời nổ tung, chú chó Alaska to lớn vốn đang ngồi xổm bên cạnh anh liền “vút” một cái quay đầu bỏ chạy, bốn chân cắm cúi chạy vào trong nhà, sợ hãi co rúm trong góc không chịu ra ngoài.
Lúc Đổng San San xuống lầu, cô vừa vặn nhìn thấy nó dùng chăn trùm kín mặt mình, toàn bộ lông dài trên người đều run rẩy theo.
Bên ngoài lại vang lên tiếng nổ của mấy quả pháo, cô xuống ngồi xổm bên cạnh nó, vén một góc chăn lên, để lộ khuôn mặt đáng thương “ư ư” của nó. Nó đang dùng đôi mắt đen láy và sáng long lanh nhìn cô, dáng vẻ thật sự rất đáng thương.
Cô nâng khuôn mặt đầy lông của nó lên, nhỏ giọng nói với nó: “Đừng sợ nhé, hôm nay là mùng một.”
Nó không hiểu, ủ rũ giãy dụa khỏi tay cô, lại lấy chăn trùm kín mình, che đầu bịt tai, rất có linh tính.
Cách lớp vải, cô xoa mạnh đầu nó một cái rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Tưởng Trang Hà đang thu dọn tàn thuốc dưới mái hiên, cô đột nhiên đưa điện thoại cho anh xem, giọng điệu vô cùng phấn khích: “Anh Tưởng, em nhận được sáu trăm vạn rồi!”
Anh thu lại ánh mắt đang nhìn xa xăm, từ từ quay đầu, cụp mắt nhìn xuống. Sau khi nhìn thấy con số trên đó, anh chỉ cười nhẹ, nhàn nhạt nói: “Chờ Triệu Tùng đi làm lại, anh sẽ bảo ông ấy chuyển cho em thêm bốn trăm vặn nữa.”
Cô không có ý đó!
Nhưng… lại không biết giải thích như thế nào.
Cô chỉ cảm thấy mình đã hoàn thành một nhiệm vụ, nhất thời vui mừng muốn chia sẻ với anh mà thôi.
Cô lặng lẽ cất điện thoại đi, khẽ “vâng” một tiếng.
—
Ngày hôm đó, không ngừng có người mang quà đến thăm Tưởng Trang Hà.
Tưởng Trang Hà nhận quà rồi giữ những người này lại uống vài tách trà, trong biệt thự luôn có tiếng nói chuyện, cả ngày anh không rảnh tay.
Buổi tối, nhà họ Tưởng tiễn khách, biệt thự lại trở nên yên tĩnh.
Tưởng Trang Hà ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp như ngọc, lòng bàn tay vuốt ve nơi đầu gối cô.
Đổng San San chủ động vặn vẹo, nâng bụng dưới cọ xát vào tay anh.
Anh cắm ngón giữa vào trong, thỉnh thoảng lại khuấy động, ấn vào thành thịt bên trong đã dính đầy nước. Sau đó anh lại đưa ngón tay ướt sũng đến bên môi cô, bôi chất lỏng lên môi cô, dụ dỗ: “San San, mở miệng nào.”
Cô mở hé môi, để lộ chiếc lưỡi hồng hào nhỏ nhắn.
Anh chạm vào răng cô: “Mở to hơn một chút.”
Cô cố nhịn xấu hổ, hé môi ra một chút.
Anh lại đưa ngón tay vào trong, lập tức chạm vào chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt.
Thứ mềm mại ẩm ướt đó tự giác liếm một cái rồi vội vàng rút đi, ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ của cô, dịu dàng không cho phép từ chối: “Liếm sạch đi.”
……
Những người làm trong biệt thự bắt đầu lần lượt trở về vào ngày 23 tháng Chạp.
Đổng San San tỉnh dậy, vừa mở cửa ra thì thấy vệ sĩ đã khôi phục ca trực ở dưới lầu, còn Triệu Tùng đang đứng bên cạnh Tưởng Trang Hà.
Triệu Tùng cũng vừa ngẩng đầu nhìn lại, cô định giơ tay chào ông ấy thì thấy ông ấy đột nhiên thay đổi sắc mặt, tránh ánh mắt cô cúi đầu xuống.
Cô giữ nguyên cánh tay đang lơ lửng, ngây người tại chỗ.
Tưởng Trang Hà như có cảm giác nhìn sang, thấy cô đã dậy, sau đó anh chợt nheo mắt lại, bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế sofa rồi bước từng bước đi lên.
Cô còn đang mơ hồ, anh đã nhanh chóng đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn hoàn toàn che khuất cô.
Cô ngơ ngác gọi một tiếng: “Anh Tưởng…” Có chuyện gì vậy?
Tưởng Trang Hà ôm lấy eo cô, xoay cô một vòng, vừa đi vừa đưa cô về phòng: “Bây giờ không phải chỉ còn có hai chúng ta.” Anh đẩy cô vào phòng thay đồ, cúi xuống hôn cô một lát rồi đi ra ngoài.
Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn vào chiếc gương bên cạnh, xương quai xanh và cổ đều lộ ra ngoài.
Cô đột nhiên che mắt lại, một mình đứng trong phòng thay đồ đỏ mặt một hồi lâu.