Ân Bích Việt gần như quên mất còn có cái thứ ‘Hỗ trợ của vầng sáng’ này.
Từ khi dùng một lần ở địa lao Thương Nhai thì nó không xuất hiện nữa, hình như là phải đạt thành điều kiện đặc biệt mới có thể kích hoạt.
Mà lần sử dụng đầu tiên cũng không ra sao, hắn chỉ có thể bị một lực lượng vô hình dẫn dắt làm ra biểu tình và động tác.
Lạc Minh Xuyên đã nhìn sang một lần nữa, đánh giá hắn.
Ân Bích Việt yên lặng cắn răng…
“Chúng ta đến Hiện cảng rồi!”
Đoàn Sùng Hiên hưng phấn la to một tiếng, hạ màn xe xuống, thăm dò xoay người lại nói, “Tứ sư huynh, chúng ta phải đi biển rồi!”
Bầu không khí cứng ngắc trong xe bất chợt biến mất không còn sót lại chút gì.
Ân Bích Việt khẽ gật đầu, ra hiệu mình biết rồi.
Không không không! Dùng cái lông ấy!!
‘Đinh —— Ngài đã từ bỏ quyền sử dụng hỗ trợ của vầng sáng. Xin nhắc nhở, ngài còn lại hai lần sử dụng. Hỗ trợ của vầng sáng là bạn tốt, chuyên giúp đỡ giải quyết nan đề trong cuộc sống.’
Không! Nếu như có thể, ông đây một lần cũng không muốn dùng!
Ân Bích Việt nhìn gương mặt hưng phấn của Lải Nhải, cảm thấy rất không hiểu, tại sao một con người (có lẽ) bình thường như vậy, vừa ra khỏi cửa sao lại phấn khởi đến bất thường như cắn thuốc thế này.
Vậy mà cứ dùng mãi một tư thế xem bên ngoài lâu như vậy?
Bên ngoài rất đẹp sao?
Lúc này phu xe huýt dài một tiếng, xe ngựa ngừng lại, cười nói, “Mấy vị, đến Hiện cảng rồi!”
Đoàn Sùng Hiên nhảy xuống xe trước tiên, trả một nén bạc cho phu xe.
Phu xe thật khó khăn, “Gia, ta không có tiền lẻ.”
Đoạn Lải Nhải thoải mái vung tay lên, “Không cần thối!”
Sau đó lập tức không kịp chờ đợi mà nhanh chân đi về phía trước.
Ân Bích Việt vừa xuống xe liền nhìn thấy bóng lưng hưng phấn của Lải Nhải, nghĩ thầm nếu như tên này có đuôi, nhất định là đang lắc qua lắc lại thật nhanh.
Thật… Mất mặt.
May là không có mặc đạo bào Thương Nhai sơn. May là trên mặt không viết chữ ‘Đệ tử Kiếm Thánh’.
Lạc Minh Xuyên xuống xe cuối cùng, nói một tiếng đa tạ với phu xe. Mới cùng Ân Bích Việt ở sau lưng đi về phía trước.
Gió biển mang hơi ẩm và vị mặn đập vào mặt.
Hiện cảng là cảng lớn nhất ở phía Nam của Tây Địa, mỗi ngày người đi kẻ đến rộn ràng, có hơn trăm chiếc đậu sát cạnh nhau hoặc giương buồm xuất phát.
Từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, đều có tiếng người huyên náo. Đêm xuống, tháp đèn của bến cảng soi sáng con sóng ngoài khơi, cũng rọi sáng những khuôn mặt đang chờ thuyền về từ phương xa.
Lúc này chỉ mới hoàng hôn, ánh chiều tà như dát vàng biển cả. Có thể nhìn thấy đường chân trời từ phía xa xa, vài con chim biển lượn quanh không đi, cũng bị ánh nắng chiều nhuộm thành màu vàng óng.
Sóng lớn vỗ bờ, vang lên tiếng ầm ầm.
Ánh nắng cuối ngày đỏ như lửa, thôn thiên phệ địa.
Đoàn Sùng Hiên đứng ở bến tàu ngóng nhìn, tay áo đón gió, ánh mắt sáng ngời.
Ân Bích Việt cơ hồ có thể não bổ cái hệ điều hành của tên này:
Sắp được ngồi thuyền rồi, thật là kích động mà! (≧▽≦)/~… Hay mấy cái quỷ đại loại như vậy đó.
So với hành trình trên biển dài dằng dặc sắp tới, đoạn đường trước tựa như không tính là gì. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ phải ở trên biển đi nửa tháng, sau đó cập vào cảng Bạch Kình ở Nam Địa, rồi đi đến Diệp thành.
Ân Bích Việt nghĩ đến lúc đó, Lải Nhải rất có thể đời này cũng không muốn ngồi thuyền nữa, không khỏi cảm thấy tiếc hận thay tên đó.
Bến tàu vẫn náo nhiệt, tiếng thét to, tiếng nói chuyện, tiếng trả giá pha trộn với nhau.
Cái thuyền có khí thế nhất cảng, có tới bốn tầng với chín cánh buồm, một vị hán tử trung niên y phục màu nâu gọn gàng đứng trên mạn thuyền, chỉ huy người đi xuống dỡ hàng. Tiếng nói của người nọ to như chuông, mắt lộ ra tinh quang, khí tức không giống người phàm.
Ân Bích Việt ngưng thần nhìn lại, phát hiện đối phương là một tu giả Phạt Tủy kỳ. Đại khái chắc là người đứng đầu đội thuyền lớn nhất bến cảng này.
Lạc Minh Xuyên hiển nhiên cũng nghĩ như hắn. Vận chuyển chân nguyên, tung người một cái, nhẹ rơi trên thuyền. Dẫn tới chuỗi tiếng hét kinh hãi của mấy người dỡ hàng trên thuyền, cuống quít tản ra, có người hiếu kỳ thì đánh giá y một chút.
Thủ lĩnh của đội tàu chào đón, khách khí bắt chuyện.
Ân Bích Việt từ xa trông thấy Lạc Minh Xuyên cùng người kia nói mấy câu, người kia vốn rất là nhiệt tình, sau đó lại gượng cười giải thích. Lạc Minh Xuyên vẫn chắp tay nói tạ ơn, mới thả người rời thuyền đi về.
Ân Bích Việt rất kinh ngạc, thường ngày bất kể là đội tàu loại nào, đều rất tình nguyện chở khách là người tu hành. Tuy có thuyền trang bị pháo có uy lực lớn, nhưng người tu hành rất linh hoạt, nếu gặp phải quái vật biển hay hải tặc, cũng sẽ hỗ trợ thuyền.
Huống hồ Lạc Minh Xuyên mang theo ngọc bài của Thương Nhai sơn, theo lý thuyết phải vô cùng được hoan nghênh mới đúng chứ.
Rất nhanh hắn đã hiểu, Lạc Minh Xuyên bất đắc dĩ nói, “Nhà đò nói mấy ngày gần đây trên biển Phù Không đột nhiên có rất nhiều quái vật tạo thành thú triều, bốn ngày trước có thuyền đi biển nhưng hôm qua chẳng còn tung tích, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, gần mười ngày sau cũng chẳng có chiếc thuyền nào ra biển.”
Đoàn Sùng Hiên nhìn ngoài khơi, thần sắc bất biến, tựa hồ cũng không lo lắng.
Ân Bích Việt thất kinh, dựa theo quy luật xuất hiện của thú triều những năm qua ở biển Phù Không, hẳn là những tuần cuối của tháng tám, bây giờ chỉ là tháng năm, thật sự là trái với lẽ thường.
Bây giờ trước mặt bọn họ có hai con đường, ở thành bên cạnh Hiện cảng chờ đợi, chờ qua mười ngày sau. Hoặc là đổi đường, quay trở lại, đi qua đồng tuyết tiếp giáp giữa Tây Địa và Nam Địa.
Rất hiển nhiên, cái phía trước tốt hơn nhiều.
Thế nhưng Ân Bích Việt đột nhiên phát hiện, có lẽ còn có con đường thứ ba?
Dưới tháp đèn có một tiểu đồng đang đứng, thần sắc bình tĩnh, hai sợi dây đỏ búi trên hai búi tóc trái đào tung bay theo gió.
Chính là đồng tử đã dẫn đường Ân Bích Việt vào học phủ mấy tháng trước.
Tiểu đồng cũng nhìn thấy bọn họ, lộ ra nụ cười mừng rỡ, chạy tới.
Cười với Ân Bích Việt, “Tiên sinh nói quả nhiên không sai, sư huynh thật sự ở nơi này.”
Lạc Minh Xuyên chưa từng thấy đồng tử, thần sắc hơi ngạc nhiên. Nhưng lập tức đoán được vị ‘Tiên sinh’ trong lời nói kia.
Tiểu đồng từ lấy ra ba tờ giấy mỏng từ trong tay áo, “Tiên sinh nói, ba vị không thể qua biển, nên sai đệ đến đưa lá thư này cho các huynh.”
Dứt lời đưa từng cái cho ba người bọn họ.
Lạc Minh Xuyên dùng hai tay tiếp nhận, “Làm phiền thay huynh cảm ơn Tiên sinh.”
Trưởng giả ban thưởng, không thể từ chối.
Huống hồ là do Chưởng viện tiên sinh ban tặng.
“Theo gió vượt sóng, lên núi Chiết Hoa. Hãy dùng thư này lên đường. Không nên chậm trễ, chậm ắt sinh biến. Chưởng viện tiên sinh kính bút.”
Ân Bích Việt nhìn dấu ấn màu đỏ quen thuộc trên nền giấy trắng như tuyết.
Dường như bất cứ nơi nào trên thế gian này, đều nằm trong lòng bàn tay của tiên sinh.
Đây chính là sự thần thông của Á Thánh?
Cảm giác này khiến Ân Bích Việt bất an.
Lẽ nào năm vị Á Thánh khác, cũng biết mọi thứ như Tiên sinh?
Đoàn Sùng Hiên hỏi, “Lá thư này dẫn đến nơi nào?”
“Tiên sinh nói là phía Bắc ngoài Diệp thành.”
Ân Bích Việt âm thầm gật đầu.
Ở ngoài phía Bắc Diệp thành là một ngọn núi hoang ít người đến, không có nguy hiểm cũng sẽ không khiến người ta chú ý. Cách Trọng Minh sơn cũng rất gần.
Tiểu đồng đang chuẩn bị hành lễ cáo từ, lại đột nhiên nhớ cái gì đó chuyển hướng sang Đoàn Sùng Hiên, “Tiên sinh còn hỏi, lệnh tôn có khỏe không?”
Đoàn Sùng Hiên ngẩn ra, lập tức đáp,
“Rất tốt, thân khang thể kiện, tinh thần khỏe mạnh, có thể cưỡi ngựa chạy mười vòng trên mã tràng, bắn tên vẫn chuẩn như hai mươi năm trước. Mỗi ngày phải ăn bốn bát lớn gạo ngọc Nam châu, hàng đêm cũng không quên ăn điểm tâm ngọt, đa tạ Tiên sinh đã hỏi thăm.”
Tiểu đồng nghe cẩn thận, nghe xong cũng không hỏi lại, thi lễ với ba người bọn họ một cái, thân ảnh biến mất không còn tăm hơi ở bến cảng.
Ân Bích Việt cảm thấy rất kỳ lạ, Tiên sinh hỏi rất kỳ quái, Lải Nhải đáp cũng kỳ quái.
Có thể làm phiền Tiên sinh hỏi một câu, cha của Đoàn Sùng Hiên nhất định không phải người bình thường. Điểm ấy hắn sớm đã đoán được, thậm chí ngay cả cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo như Lải Nhải là con riêng của Kiếm Thánh cũng từng nghĩ rồi.
Nhưng nếu là người bất phàm, vì sao ngay cả ăn mấy bát cơm cũng phải nói?
Trừ khi, ý Tiên sinh muốn hỏi là, ‘Cụ ộng ở nhà, còn ăn cơm được không?’
“Hai mươi năm trước… Đệ mới bây lớn? Còn nhớ…”
Còn nhớ tư thế oai hùng của phụ thân năm đó sao?
Đoàn Sùng Hiên nói như chuyện đương nhiên, “Đương nhiên là bịa! Ba năm ngay cả một phong thư còn không có, ai biết ông ta ra sao.”
… Ân Bích Việt lần thứ hai không có gì để nói.
Ân Bích Việt nhìn lá thư trong tay ba người, đều giống nhau về mặt ngoài nhưng chia làm ba lá thư, giống nhau như đúc.
Hắn thử ngưng thần chạm vào mặt trên của con dấu, lập tức cảm thấy thần thức như bị kim đâm.
Quả nhiên không được. Như vậy xem ra, không có cách khác rồi.
Hắn đưa lá thư của mình cho Lạc Minh Xuyên,
“Chúng ta đổi.”
Đoàn Sùng Hiên kinh ngạc hỏi, “Tứ sư huynh, làm sao vậy?”
Lạc Minh Xuyên cũng không rõ, “Sư đệ?”
Không có giải thích, cũng không có lý do gì.
Thiếu niên trầm mặc đưa tay ra, giống như nếu không đồng ý thì người này cũng không bỏ qua.
Gió biển gào thét, thổi bay mũ trùm hắn mang, lộ ra sự kiên trì cố chấp trên mặt.
Ba ngàn sợi tóc bạc rơi trên áo choàng màu mực, càng chói mắt.
Hắn lặp lại lời của mình lần nữa, tiếng sóng cùng tiếng gió cũng không át được tiếng hắn, “Chúng ta đổi.”
“… Được.”