Xe ngựa lộc cộc, chạy thật nhanh trên con đường Tây Địa, khói bụi mù mịt.
Công tử nhấc lên màn xe, một đôi mắt phượng hơi nhíu lại xem xét cảnh bên ngoài. Chợt có một cô nương nhấc lên bức màn trên xe ngựa bên cạnh, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt xinh đẹp của người nọ, cuống quít đỏ mặt tránh né ánh mắt, nhưng cũng rất gan góc, che miệng nhẹ giọng cười duyên.
Đoàn Sùng Hiên cũng cười lại.
Ân Bích Việt không biết nói gì, cười cả đoạn đường này rồi… Mặt không cứng sao?
Trải qua chuyện Bão Phác tông, ba người cũng mất đi hứng thú, tăng nhanh hành trình, không tới ba ngày liền ra núi Bàn Long.
Quả nhiên, một đường này rất yên ổn. Đoàn Sùng Hiên thuê xe ngựa ở dịch quán, mời phu xe, không có chuyện gì liền nhấc màn xe nhìn ra ngoài, dùng cách nói của tên này thì là, cái này cũng là một loại du lịch. Là tu hành, cũng là hưởng thụ cuộc đời.
Đối với phản ứng hưng phấn của Lải Nhải với việc ngồi xe ngựa tựa như ngồi trên Thanh Dực Loan, Ân Bích Việt thật sự không thể hiểu nổi.
Lẽ nào tên này toàn bay trên trời không à?
Không, hẳn là do nhịn gần chết ở Hề Hoa phong.
So sánh với Lải Nhải, Lạc Minh Xuyên thì lại trầm mặc hơn nhiều.
Khi trong xe chỉ có ba người, Lải Nhải lại toàn dòm ra ngoài ngắm phong cảnh với cô nương, loại trầm mặc này, liền trở nên có vẻ hơi lúng túng.
Có lẽ người cảm thấy lúng túng chỉ có Ân Bích Việt.
May là bây giờ chỉ còn là lúng túng, không còn cảm giác như có gai ở sau lưng.
Lúc trước, chỉ cần Lạc Minh Xuyên đứng trong khoảng cách hơi gần, cả người Ân Bích Việt sẽ bắt đầu không được tự nhiên mà đề phòng. Nhưng bây giờ suốt đoạn đường này, xe ngựa không lớn, hai người cho dù ngồi ở hai bên, cách xa nhau cùng lắm chỉ ba thước. ( thước=m)
Thời gian lâu dài, cũng dần dần quen.
Lúc tình cờ đối diện ánh mắt Lạc Minh Xuyên, cũng có thể miễn cưỡng nâng khóe miệng, mỉm cười.
Loại tiến bộ này, thật sự rất đáng mừng.
Sau khi Ân Bích Việt trở nên bình tĩnh, người chột dạ liền biến thành Lạc Minh Xuyên.
Y cảm thấy lúc trước chỉ một câu nói của y đã lỡ hại sư đệ, cho nên lúc sau này phải tìm cơ hội xóa đi chấp niệm của sư đệ, khiến cho đệ ấy không lạc đường nữa.
Qua những kinh nghiệm lúc trước, y tin tưởng rằng y là một con người biết sai biết sửa.
Nhưng khi sư đệ ngồi ở chỗ đó, khoảng cách chỉ có ba thước. Lúc giương mắt nhìn y, đáy mắt dường như có một ý cười nhưng biến mất trong chớp mắt.
Y đột nhiên cảm thấy rối loạn trong lòng.
Giống như đêm hè ở tàng thư các trong học phủ, gió đêm thổi qua, mang theo cánh hoa hòe rơi đầy người sư đệ.
Lạc Minh Xuyên bắt đầu tập trung tinh thần đọc thầm ‘Thanh tâm ngôn’.
Vì vậy Ân Bích Việt nhạy bén cảm giác thấy trong xe ngựa xảy ra một biến hóa rất nhỏ.
Loại biến hóa này bắt đầu sau khi Lạc Minh Xuyên nhắm mắt lại, linh khí quanh người y trở nên ổn định và lắng dịu hơn.
Nếu như nói võ tu chú trọng thời gian dài cực khổ luyện tập hơn, giống như nhóm kiếm tu ngày qua ngày luyện kiếm, tôi luyện kiếm thế.
Như vậy, đối với linh tu, thiên phú linh mạch và công pháp thích hợp quan trọng hơn.
Ân Bích Việt nhớ tới lúc Lạc Minh Xuyên mới vừa vào Thương Nhai là võ tu, sư phụ y khổ tâm cô nghệ tìm một thanh kiếm tốt vì y, danh tác ‘Trầm Chu’.
Ai ngờ rằng sau khi vượt ải ‘Phạt Tủy’ thì linh mạch thức tỉnh, ngược lại thích hợp làm linh tu hơn.
Ân Bích Việt nghĩ cẩn thận.
Lúc giao thủ ở bí cảnh Tử Tiêu, Lạc Minh Xuyên mượn cây cối cản trở kiếm thế của hắn, nhưng sau đó cây cối lại khô héo. Hắn suy đoán, linh mạch của Lạc Minh Xuyên thiên về khả năng khống chế sự sống của cây cối.
Trong địa lao Thương Nhai, Lạc Minh Xuyên dùng Già Lan đồng thuật.
Ân Bích Việt đã điều tra, đây là công pháp của Phật môn, bắt nguồn từ Hưng Thiện tự – một trong ‘Phật môn song tự’.
Thương Nhai không dạy cái này, có lẽ Lạc Minh Xuyên học được ở Lan Uyên học phủ, hoặc có lẽ có cơ duyên khác. Mặc dù không tính là công pháp bí mật không thể truyền cho người khác, thế nhưng có yêu cầu thiên phú cực cao.
Có thể thấy được, linh mạch thiên phú của Lạc Minh Xuyên gần như tinh khiết không chút bẩn.
Dọc theo con đường này, gặp phải mấy đội sơn phỉ, Lạc Minh Xuyên đều là dùng chân nguyên ngưng tụ thành bình phong, trực tiếp đánh bay người. Có thể thấy được y có chân nguyên dồi dào, nói cách khác, linh mạch của y rất rộng, có thể chứa đựng rất nhiều chân nguyên.
Ân Bích Việt cảm thấy linh tu thật là phiền phức, ai biết Lạc Minh Xuyên có công pháp gì nữa không, còn có chiêu chót nào không.
Sau đó hắn chợt thấy được thanh kiếm bên hông Lạc Minh Xuyên.
Trường kiếm màu xanh đậm, vẻ ngoài mộc mạc.
Như tre mọc thẳng, gió mưa không thể bẻ gãy nó. Như con thuyền cô độc trên sông, mặc cho gió mưa, vẫn đi thẳng về phía trước.
Quân tử là như thế.
Bậc thầy đúc kiếm Nghiên Thanh dùng mười năm tâm huyết đúc thành tuyệt phẩm, kiếm của quân tử, Trầm Chu.
Lạc Minh Xuyên vẫn luôn mang theo kiếm, thế nhưng rất ít người chú ý.
Bởi vì khí thế trên người y quá mức êm dịu ôn hòa, cho nên làm yếu đi sự sắc bén của kiếm.
Cho dù có người chú ý, cũng sẽ cho rằng y do cảm động và nhớ nhung ân đức của vị sư phụ Chính Dương Tử, nên mới mang kiếm bên người.
Ân Bích Việt đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Nếu như Lạc Minh Xuyên thật sự không sử dụng kiếm, vì sao thanh kiếm kia không hề cũ kỹ? (ý ở đây là nếu sử dụng kiếm thì sẽ lau kiếm thường xuyên nên kiếm trông như mới)
Nếu như y vẫn kiên trì kiếm đạo, sao lại luyện công pháp linh tu?
Vô số kinh nghiệm của người đi trước chứng minh, một lúc luyện hai đường, chính là tử lộ.
Ân Bích Việt nhớ điển tịch ở Tàng thư các của học phủ rất đa dạng.
Lúc này nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, cuối cùng tìm được kết quả.
Người như vậy lúc này không có, ‘Thời đại Chư Thánh’ trăm vạn năm trước thì có một người.
Thánh nhân ở Phật môn Hưng Thiện tự, được xưng là ‘Vạn pháp đều biết’. Từ khi nhân loại bắt đầu biết cách chuyển hóa linh khí đất trời thành chân nguyên của mình mà bắt đầu tu hành tới nay, có ghi lại trong điển tịch, một vị phật tu duy nhất phá vỡ giới hạn của cả hai lĩnh vực linh tu và võ tu
Nhưng vị Thánh nhân kia đã ngã xuống từ lâu, không để lại truyền thừa, thời đại kia cũng đã tan thành mây khói.
Bầu không khí trong xe ngựa yên lặng như mặt hồ, rất thích hợp để hồi tưởng về dòng lịch sử và chuyện xưa.
Ân Bích Việt cũng giống như Lạc Minh Xuyên, nhắm mắt suy ngẫm.
Xuất hiện cùng với nhân loại trên đại lục là dị thú do thiên địa linh khí mà tích tụ mà thành. Con người cổ xưa nhất trong lúc tranh đấu với dị thú và điều kiện sống khắc nghiệt, chậm rãi biết cách tu hành, tiến vào thời đại văn minh.
Sau bốn mươi vạn năm, giới tu hành đạt đến mức mạnh nhất.
Tuôn ra vô số Thánh nhân Á Thánh, thậm chí còn có cảnh giới trên cả Thánh nhân, chạm tới ngưỡng ‘Tiên nhân’ của trời. Đồng thời ma đạo hưng khởi, xuất hiện ‘Ma tôn’ có thể đối địch với ‘Tiên nhân’ cùng rất nhiều ma tu rất mạnh.
Đây cũng là trận giằng co suốt mười vạn năm ở ‘Thời đại Chư Thánh’.
Trong con sông dài lịch sử, ngắn ngủi mà huy hoàng.
Sau đó chính là trận chiến hủy thiên diệt đất, vô số tu giả ngã xuống, rất nhiều tông môn thế gia bị đứt đoạn truyền thừa. Ma đạo ở Đông Địa cũng phân tán thành ‘Thập nhị cung’. Sau đó là trời giáng đại nạn, dịch bệnh, động đất, thiên kiếp giằng co suốt một năm, năm lục địa trở nên tan hoang, sinh linh đồ thán.
Lại qua ngàn năm, vạn vật thức tỉnh, cây cỏ hồi sinh.
Các đại lục bắt đầu nảy nở sức sống mới.
Đại lục phía Đông bởi vì ma tu nhiều, nên vẫn hỗn loạn, mấy thành lớn đều làm theo ý mình.
Ở Tây Địa, Bão Phác tông lập phái, Thương Nhai sơn khai sơn, dùng Thập Vạn Đại Sơn làm ranh giới, một Nam một Bắc, trở thành những người thiết lập trật tự mới ở Tây Địa. Rất nhiều thế gia dựa vào bọn họ thành lập thành trấn, cuộc sống của người phàm cùng người tu hành cũng dần dần trở lại quỹ đạo.
Ở Nam Địa, Thanh Lộc kiếm tông cùng Hưng Thiện tự truyền thừa chưa đứt đoạn, vì vậy vẫn mang trật tự như lúc đầu.
Ở Bắc Địa xuất hiện một vị Á Thánh, rất nhiều người mạnh dưới sự hướng dẫn của người nọ, trục xuất ma tu, thống nhất Bắc Địa, thành lập Bắc Hoàng triều.
Mọi thứ tựa như trở nên tốt hơn.
Mọi người lại rất nhanh phát hiện, tu giả tu vi cao nhất đến Á Thánh không thể tiến thêm một bước nữa. Có lẽ bởi vì tư chất hạn chế. Chỉ có thể ngã xuống sau một thời gian dài.
Trong sáu mươi vạn năm sau, sau khi vị Á Thánh kia ngã xuống liền xuất hiện một vị Á Thánh mới, may mà sinh mệnh Á Thánh cũng dài đằng đẵng, có thể so với ngàn năm.
Mọi người dần dần thích ứng một thế giới không có Thánh nhân.
Đây chính ‘Thời đại mạt pháp’ dài đằng đẵng.
Mãi đến tận khi Vệ Kinh phong vượt qua lôi hỏa thiên kiếp.
Trở thành Kiếm Thánh.
Gió mây biến sắc, thiên hạ khiếp sợ.
Như là một tín hiệu nào đó của trời hoặc là chỉ là do trùng hợp.
Sau ngàn năm, các thiên tài ở các đại lục cũng xuất hiện rất nhiều, như măng mọc sau cơn mưa. Đã có không ít người có tiềm chất bước vào cảnh giới Thánh nhân.
Ví dụ như những người nổi tiếng khắp thiên hạ: Thủ đồ của Kiếm Thánh – Quân Dục, Lâm Viễn Quy của Bão Phác tông, trẻ hơn chút thì có Chung Sơn của Thanh Lộc kiếm phái, Khúc Đôi Yên của Liêm Giản tông. Còn có những người trẻ tuổi chưa xuất thế dương danh, trầm mặc tu hành, chỉ là tình cờ có chút lời đồn đãi truyền tới.
Có thể tưởng tượng, trong tương lai trăm ngàn năm, khi những thiên tài này lớn lên, bố cục giữa năm đại lục sẽ thay đổi.
Đương nhiên, chuyện sau này, biến số quá nhiều khó có thể dự liệu.
Chưởng viện tiên sinh gọi thời đại này là ‘Quần tinh’. (quần tinh=chòm sao)
Vì vậy rất nhiều người tu hành, nếu biết trong tông môn mình có một thiên tài, đều sẽ tự hào nói, “Nơi chúng tôi tu hành có một ngôi sao lộng lẫy của thời đại!”
Kiếm Thánh xuất hiện, tiêu chí thời đại trước kết thúc, thời đại mới bắt đầu.
Ân Bích Việt nghĩ, chuyện này đúng là rất chói sáng.
Mà thời đại thay đổi thật sự là việc tốt sao?
Thay đổi mang ý nghĩa phân tranh, phân tranh mang ý nghĩa thời loạn.
Lúc Ân Bích Việt mở mắt ra, vẫn thấy Lạc Minh Xuyên nhắm mắt. Tư thế vẫn ngay ngắn trong xe ngựa lắc lư, khí tức yên tĩnh, Trầm Chu cũng yên tĩnh như y.
Hắn không biết Lạc Minh Xuyên sẽ đóng vai nhân vật như thế nào trong tương lai.
Có lẽ đây là thời đại tốt nhất, cũng là một thời đại xấu nhất.
Lúc này Lạc Minh Xuyên tỉnh lại từ trong nhập định, mở mắt ra liền đối diện một đôi mắt như hàn tinh.
Thiếu niên ở đối diện nhìn chăm chú vào y, chăm chú mà yên lặng. Đáy mắt tựa như có ưu tư.
Như hòn đá rơi trên mặt hồ yên tĩnh, trong khoảnh khắc đánh vỡ sự yên tĩnh.
Y không biết làm sao, theo bản năng tránh né ánh mắt của thiếu niên, giấu đầu hở đuôi hỏi, “Sư đệ có việc gì sao?”
Ân Bích Việt ngay từ lúc Lạc Minh Xuyên mở mắt đã cứng đờ rồi.
Nhìn lén nhân vật chính rồi bị tóm thì-phải-làm-sao!!!
‘Đệ đang suy nghĩ con đường diễn trong tương lai của huynh là theo lối anh hùng hay kiêu hùng’
‘Dung mạo của huynh thật là đẹp, không có chuyện gì đâu, đệ chỉ tùy tiện nhìn vài cái thôi ha ha’
Ha ha cái lông!! Mấy câu đáp này nghe là thấy ngu rồi!!
Cố tình lúc này Lạc Minh Xuyên còn hỏi một câu, “Sư đệ có việc gì sao?”
Đậu xanh rau má!!
Trong truyện không được nói tục!!!
Ân Bích Việt chỉ cảm thấy máu của mình tràn hết lên mặt rồi, hắn chưa bao giờ rơi vào tình cảnh lúng túng như thế này.
Căn cứ vào mạch não kỳ lạ của Lạc Minh Xuyên, đừng nói là cho rằng hắn dòm người nọ cả mấy canh giờ luôn đi?!
Chắc chắn sẽ bị coi thành tên biến thái! Quá mất mặt!!
Càng lúng túng lại càng không nghĩ ra cách, ngay lúc Ân Bích Việt quyết định vò đã mẻ lại sứt nói ‘Không có chuyện gì đệ chỉ tùy tiện nhìn thôi’…
‘Đinh —— Giá trị quẫn bách của người sử dụng đã vượt qua , tự động phán định rơi vào khốn cục, có xác định dùng sự giúp đỡ của vầng sáng hay không?’