Văn Phòng Chủ Tịch Phi Nhân Loại

quyển 3 chương 47: ngoại truyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sống mấy ngàn năm, Yến đại giáo sư lần đầu tiên gặp phải vấn đề nan giải như thế này.

Yến Tây Như hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào hay phải nói cái gì trong tình trạng bị người ta lột sạch quăng lên giường, trong lòng thậm chí còn cảm thấy sợ hãi.

Thước Thừa Dụ nhìn thân thể người trước mặt, chỉ hận không thể một phát ăn luôn, nhưng nhìn đến vẻ mặt quẫn bách của Yến Tây Như lại không đành lòng.

“Đừng căng thẳng, thả lỏng đi, anh sẽ cẩn thận.” Thước Thừa Dụ vừa dỗ người vừa hoàn thành công tác chuẩn bị, bắt đầu làm chính sự.

Yến Tây Như khẽ rên một tiếng, cả người run lẩy bẩy.

“Đau không?” Thước Thừa Dụ vội vàng dừng lại.

Yến Tây Như mờ mịt lắc đầu.

Thước Thừa Dụ nhìn người dưới thân khóe mắt đỏ hồng, sống lưng cong lên, ngón chân vô thức gập lại, cả người tản ra một quầng sáng mờ ảo…

…….. Từ từ! Quầng sáng?!

Thước Thừa Dụ hoảng sợ, nhìn kỹ lại, phát hiện quanh người Yến Tây Như bắt đầu phát sáng lên. Mẹ ơi đây là cái tình huống gì?! Chẳng lẽ lúc Phượng Hoàng ấy ấy sẽ biến thân?!!!

Tuy rằng bản thể Phượng Hoàng cũng rất cao quý xinh đẹp, nhưng mà đấy là một con chim đấy!!! Ôm một con chim xxoo sớm muộn gì cũng sẽ phát điên mất thôi!!!

Yến Tây Như cố nén cảm giác không khoẻ trong người, nhắm chặt mắt chờ Thước Thừa Dụ tiếp tục, ai ngờ chờ mãi cũng không thấy người kia nhúc nhích, vừa mở mắt ra đã thấy đối phương đang rối rắm nhìn mình, vẻ mặt vô cùng kỳ dị.

Chẳng lẽ….. Trong lòng Yến Tây Như run lên, cắn răng nói: “Anh hối hận rồi?! Không làm nữa thì cút xuống cho tôi!”

Hả hả? Thước Thừa Dụ vội vàng ôm người lên, vỗ vỗ lưng cho Yến Tây Như. Sao đang êm đẹp tự dưng lại tức giận?

“Anh mất bao nhiêu công mới đem được em về, sao có thể hối hận được.”

“Vậy anh ngồi im đấy làm cái gì ——”

“Em cho anh thời gian, loại chuyện như nhân thú này nọ anh phải chuẩn bị tinh thần một chút.” Thước Thừa Dụ chột dạ nói.

Yến Tây Như phát điên: “…….. Ai muốn nhân thú với anh!”

“…… Thế người em tự dưng sáng lên làm gì?”

“Anh im đi, đấy là phản ứng tự nhiên! Làm sao tôi kiểm soát được!”

Thoát khỏi bóng ma tâm lý nhân thú, Thước nhị thiếu cuối cùng cũng thả lỏng tinh thần, chuyên tâm làm bậy.

“A —— Từ từ thôi!” Yến Tây Như nghiến răng, biết thế ban nãy biến thân luôn cho rồi!

Thế nhưng rất nhanh, thần trí Yến giáo sư bắt đầu mơ hồ, chuyện biến thân hay không biến thân cũng cứ thế ném ra sau đầu luôn.

Thước Cần ở bên này còn thảm hơn, y như trai nhà lành bị Sơn trại đại vương bắt về, khổ bức túm chặt chăn.

“Còn muốn tắm nữa không?” Sơn trại Đại vương từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Thước Cần liều mạng lắc đầu.

“Em ở trong phòng tắm tiếng phút, ngay cả voi cũng sạch chứ đừng nói là em!”

QAQ Anh rõ ràng không thương tôi!

“Không cần mặc quần áo nữa, dù sao cũng phải cởi.” Sơn Đại vương trèo lên giường.

Thước Cần túm chặt chăn, nịnh nọt cười cười: “Đại vương, à nhầm, Thiều đại chủ tịch, vấn đề trên dưới chúng ta có thể thương lượng lại một chút không?”

Thiều Khuynh Tri đăm chiêu nhìn hắn: “Em chủ động như thế anh rất vui, nhưng mới lần đầu tiên mà em đã muốn dùng tư thế đấy thì sẽ dễ bị rách lắm.”

“……..” Thước Cần suy yếu cứu vãn, “Không phải trên dưới như thế! Ý em là không muốn làm! Em sợ đau!”

“Không cần lo lắng, anh đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

Thiều Khuynh Tri lôi dưới gầm giường ra một cái thùng, mở ra.

Thước Cần vừa nhìn đã muốn tăng xông, nguyên một thùng đồ dùng tình thú này là thế quái nào! Hắn kinh hãi chạy xuống giường, lại bị Thiều Khuynh Tri kéo trở về.

“Em thích vị gì?” Thiều Khuynh Tri chìa một nắm thuốc bôi trơn ra trước mặt hắn.

“……. Vị đậu phụ thối!”

“Khẩu vị của em đúng là rất đặc biệt. Không sao, lần sau anh sẽ đi tìm mua cho em!”

囧囧囧!!!

Thước Cần bị đặt xuống giường, cào cấu làm màu vài cái, sau đó oanh liệt bỏ mình.

Hắn đờ đẫn nằm trên giường, âm thầm mặc niệm thay cho bản thân. Gãy cmn thắt lưng ông đây rồi! Anh là cái máy đóng cọc đấy à! Thân là thần thú sao lại có thể hoang dâm vô độ như thế hả đồ khốn QAQ

“Hừ~~~”

Đêm tối tĩnh lặng, trong phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Thước lão gia mặc dù đã uống hai viên thuốc, nhưng cũng không thể ngăn cản huyết áp tăng vù vù, tức giận trừng mắt nhìn thằng con bé nhất nhà mình đang trốn sau lưng Thiều Khuynh Tri.

“Thằng nhóc thối, hôm nay tao phải ném chết mày!” Thước Vệ Bình trực tiếp rút dép lê dưới chân, dùng tư thế như vận động viên ném lao phi dép về phía con trai.

Thước Cần nấp sau tấm lưng rộng lớn của boss, cực kỳ an toàn. Vì thế dép lê như dự đoán vô cùng vui vẻ tiếp xúc thân mật với áo khoác của Thiều Khuynh Tri, để lại một dấu dép cực kỳ chói mắt.

“Thằng nhóc thối, lăn ra đây xem nào!”

“Con không ra!” Thước Cần vô sỉ tiếp tục làm rùa đen rụt đầu.

“Bác trai, bác muốn đánh thì cứ đánh cháu đi.” Thiều Khuynh Tri ngăn lại

Đương nhiên phải đánh! Thước lão gia hung hăng trừng mắt, dám lừa gạt con trai ta!

“Bác trai, cháu nghĩ ngài cũng nghe ông ngoại và cậu của Tiểu Cần nói qua rồi. Cháu có thể bảo vệ cậu ấy vô lo vô nghĩ cả đời, trời sập cũng không thành vấn đề, ngài còn lo lắng vấn đề gì?”

“……..” Thước Vệ Bình á khẩu. Lúc trước ông cũng đã nghe bố vợ nhắc vài câu, mấy người này đều không phải người thường, cứ cho là ông có thể chấp nhận, nhưng bây giờ một trong số đó lại biến thành “con dâu” mình, nghĩ thế nào cũng không khỏe nổi.

“Thước Cần không hổ là con trai ngài, cậu ấy rất thông minh, cũng rất có năng lực. Nhưng cháu càng hy vọng cậu ấy có thể đơn thuần không cần lo nghĩ mà sống, chẳng phải ngài cũng muốn vậy sao? Cháu có thể đảm bảo, từ giờ trở đi, Tiểu Cần mỗi ngày đều có thể vui vẻ hạnh phúc, đến tận cuối đời.”

Thước Cần chọc chọc thắt lưng y, đừng có quên tôi còn đang đứng đây này!

Thước Vệ Bình căng thẳng chớp mắt, liều mạng sắp xếp lại hệ thống ngôn từ để phản bác “con dâu”. Thước phu nhân tranh thủ kéo Thước Cần ra hỏi han sờ nắn con trai từ đầu đến chân.

Thiều Khuynh Tri đưa sang mười mấy gói lớn: “Đây là một chút tâm ý của cháu, hy vọng hai bác sẽ thích.”

“Thích chứ, đương nhiên là thích rồi.” Thước phu nhân cười híp mắt.

Thước lão gia lại bắt đầu tăng huyết áp, vợ mình từ khi nào đã bị tên “con dâu” này mua chuộc rồi?!

Tình hình căng thẳng còn chưa hết, Thước Thừa Dụ đã kéo tay Yến Tây Như đi vào cửa, “Ba mẹ, con dẫn vợ về mừng thọ ba!”

Thước lão gia nhìn thanh niên tao nhã ôn hòa sau lưng con trai, hai mắt trợn trắng. Chúng mày rốt cuộc muốn chúc thọ ba hay là muốn ba giảm thọ đây!!!

Nhưng Thước Thừa Dụ không phải Thước Cần, từ sau khi trưởng thành Thước lão gia đã không quản được nữa rồi. Hơn nữa, Yến Tây Như khiêm tốn lễ độ, không thể lại rút dép ném người ta được, vì thế Thước lão gia chỉ có thể âm thầm nuốt nước mắt gậm nhấm nỗi buồn có hai người con dâu đều là nam…

Đôi bên cứ thế giằng co, tình hình hiện trường hết sức căng thẳng.

Đúng lúc này, Thước Thừa Huân rất ít khi về nhà cũng xuất hiện: “Ba, mẹ, con về rồi.”

Mọi người nhìn ra cửa, Thước Thừa Huân hiển nhiên hoàn toàn không cảm nhận được tình hình căng thẳng, gật đầu: “Con còn dẫn theo người yêu về.”

Thước đại thiếu vừa dứt lời, một anh giai cao to đen nhưng không hôi cơ bắp cuồn cuộn thậm chí còn cao hơn Thước Thừa Huân nửa cái đầu xuất hiện ở cửa, trong tay mang theo rất nhiều quà tặng, nhe răng cười toe toét.

………

Thước Cần: Cái đệch, anh cả à anh đây là muốn trực tiếp cho ba nhập viện luôn phải không?! Đã đủ loạn rồi anh còn vào giúp vui!

Thiều Khuynh Tri yên lặng lục túi, tính toàn xem có nên đưa cho nhạc phụ đại nhân một ít thần dược không.

Thước Thừa Dụ: Anh cả à khẩu vị của anh nặng quá rồi…

Yến Tây Như: ………

Thước lão gia trước mắt biến đen, cảm giác như đang nhìn thấy cháu trai cháu gái mập mạp đang yêu vẫy cánh bay mất…

Ngay tại lúc Thước lão gia chuẩn bị lên cơn đau tim, một cô gái đột nhiên nhô lên giữa Thước đại thiếu và anh giai cao to, áy náy cười cười: “Xin lỗi mọi người, giày cháu bị hỏng.” Cô ngượng ngùng cúi người, “Bác trai bác gái, cháu là Văn Viện, là……..”

“Bạn gái con.” Thước Thừa Huân tiếp lời.

Thanh niên cao to phía sau gãi gãi tóc: “Cháu là cấp dưới, đến ăn chực ạ!”

Vèo một cái, cháu trai cháu gái mập mạp của Thước lão gia lại vỗ cánh bay về.

Thước phu nhân kéo Văn Viện ngồi xuống, càng nhìn càng thích.

Thước lão gia từ ái nhìn con trai lớn, đem hai đứa còn lại vứt ra sau đầu.

Thước Cần bĩu môi. Thước Thừa Dụ cũng không vui vẻ.

Yến Tây Như nhỏ giọng nói: “Anh nên cảm ơn anh cả anh đi, nếu không ngày chúc thọ của bác trai lại biến thành cái gì?”

Thước Thừa Dụ đanh thép: “Hừ, ba có được người con dâu thông minh hiểu chuyện như em là phúc khí tám đời tổ tiên để lại!”

Yến Tây Như trợn mắt: “Anh câm miệng!”

Trên bàn cơm, Thước lão gia ân cần hỏi han Văn Viện, nhìn cũng không buồn nhìn hai vị “con dâu” còn lại.

Thước Cần cúi đầu vui vẻ ăn thịt cua được lột sẵn, đem rau xanh và cà rốt gắp hết ra.

Thiều Khuynh Tri nhìn qua, gắp một đũa lớn rau vào bát hắn.

Thước Cần vừa định bỏ ra, thấy Thiều Khuynh Tri trừng mắt, hắn vội rụt cổ lại, ngoan ngoãn nhét rau vào miệng.

Yến Tây Như đem chén rượu của Thước Thừa Dụ đặt sang một bên, yên lặng đổi thành nước trà. Thước Thừa Dụ đang tập trung tinh thần lột tôm hùm cho vợ, căn bản không chú ý.

Thước Vệ Bình ngoài miệng không nói, nhưng lại đem tất cả thu hết vào đáy mắt, miễn cưỡng coi như hai người “con dâu” này cũng thuận mắt.

Thước phu nhân ngược lại cảm thấy vô cùng mỹ mãn, con cháu tự có phúc của con cháu, tìm được người quan tâm chăm sóc mình là tốt rồi.

“Khi nào thì hai đứa định tổ chức? Mẹ thấy tháng sau có nhiều ngày đẹp lắm.” Thước phu nhân trực tiếp tiến nhập chủ đề kết hôn.

Văn Viện ngẩn ra, cầu cứu nhìn về phía Thước Thừa Huân.

“Mẹ, bọn con không vội.”

“Hai đứa không vội nhưng cháu nội tao vội!” Thước lão gia phát điên.

“……..”

Thước Cần bưng chén rượu lên: “Anh cả chị dâu, về sau nhờ cả vào hai người, chúc hai người sớm sinh quý tử.”

Thước Thừa Dụ: “Con cháu đầy đàn.”

Thiều Khuynh Tri: “Bạch đầu giai lão.”

Yến Tây Như: “Long phượng trình tường.”

Văn Viện: “………”

Thước Thừa Huân: Mấy đứa có phát hiện ra trình tự bị ngược rồi không?!

Về đến nhà, Thước Cần lập tức đu lên cổ Thiều Khuynh Tri.

“Sao?”

“Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật được không?” Thước Cần chớp chớp mắt.

Thiều Khuynh Tri nhìn hắn: “Em muốn đi chỗ nào?”

Thước Cần chột dạ cúi đầu: “Nghe nói có đường dẫn lên thiên giới…”

“Em muốn đi thiên giới?”

“Em chỉ hỏi thế thôi.”

Thiều Khuynh Tri cười cười ôm hắn vào lòng: “Ngày mai đưa em đi.”

“Hả? Đi thật à?”

“Kiến Mộc có thể dẫn lên trời, ở ngay trong vườn sau của trà lâu.”

Thước Cần: = O =

“Em lại chạy đi đâu thế?”

“Đi chuẩn bị hành lý!”

Thiều Khuynh Tri nhìn Thước Cần sung sướng chạy vào phòng ngủ vui vẻ đóng đồ, lồng ngực trống rỗng cô tịch vạn năm đột nhiên có thứ gì đó ấm áp len lỏi, từ từ lấp đầy, thứ mà người ta vẫn gọi là —— hạnh phúc.

—— TOÀN VĂN HOÀN —

Truyện Chữ Hay