Thiều Khuynh Tri nhướn mày: “Khai Minh là thần thú canh giữ cổng thiên giới, đương nhiên phải xuất hiện, có gì đáng ngạc nhiên?”
Cộng Công dại ra, một lát sau đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng ôm hộp đồng chạy ra ngoài. Thiều Khuynh Tri ném búa lên không trung, Bàn Cổ phủ (búa) lập tức biến lớn gấp mười lần, như tảng đá lớn treo trên đầu.
“Sao ngươi có thể điều khiển Bàn Cổ phủ?!”
“Bạch Trạch tinh thông vạn vật, phụng sự cổ thần, ngươi nghĩ bao nhiêu năm qua nhân giới chỉ cần có minh quân là nghiễm nhiên sẽ thái bình? Khi trời đất bị tách ra khỏi cõi hỗn độn, Bàn Cổ phủ bổ đôi trời đất, bổ ra một đạo linh khí, khí nặng xuống thành đất, nhẹ lên thành trời, cung cấp cho vạn vật sinh khí, điều khiển bốn mùa mưa nắng, hình thành quy luật tuần hoàn thế gian. Khi mọi thứ đã tự cân bằng, cỗ linh khí kia dần thoát ra khỏi thế gian, tụ lại thành một linh hồn, chính là nguyên thần của Bạch Trạch. Ta là do trời đất vạn vật tạo thành, là trật tự của nhân gian. Trước khi ẩn thân vào hư vô, Bàn Cổ đại thần đã giao Bàn Cổ phủ cho ta, nếu gặp tên nào quá ngông cuồng, thì lấy ra bổ nát đầu hắn.” Thiều Khuynh Tri hờ hững nhìn Cộng Công, trên người y tản ra cảm giác áp bức uy nghiêm.
Sắc mặt Cộng Công càng ngày càng vặn vẹo, mang theo cả uất ức và không cam tâm.
“Ta nghĩ nói thế là đủ hiểu rồi. Các ngươi nếu đã không muốn ở lại thế gian, vậy đi vào hư vô, tiếp tục giấc mơ thống trị của mình đi.” Thiều Khuynh Tri giơ cao tay lên, Bàn Cổ phủ theo động tác của y, đập mạnh xuống.
Cộng Công đứng chết trân tại chỗ, run rẩy không biết là vì căm giận hay vì hoảng sợ.
Bàn Cổ phủ không bổ thẳng xuống mà vạch ra một khe hở giữa không trung. Cộng Công và tất cả thuộc hạ trong nháy mắt đều bị hút vào, chỉ còn lại hộp đồng rơi xuống nằm lẻ loi trên mặt đất. Khai Minh thú thấy không còn chuyện của mình, quay đầu trở về thiên giới, tâm trận cũng tự động khép lại.
Khe nứt dẫn vào hư vô do Bàn Cổ phủ bổ ra vẫn chưa đóng lại, mà càng lúc càng mở rộng, đen ngòm sâu hun hút, gió lạnh thấu xương, như cánh cổng dẫn tới âm ti. Tất cả mãnh thú, Cùng Kỳ và Hỗn Độn đều bị cuốn vào theo, tiếng kêu thảm thiết vang cứ thế bị tiếng gió nuốt chửng. Đến lúc này, khe nứt mới chậm rãi khép lại, trời đất trở về vẻ tĩnh lặng yên bình vốn có.
Thước Cần ngơ ngác lẩm bẩm: “Cứ thế là xong rồi sao…”
Ninh Cửu Nguyệt cười vỗ vai hắn: “Sao? Thấy đơn quá hay là tiếc vì không có cơ hội lên sàn?”
Thước Cần cúi đầu nhìn tay mình: “Mẹ ơi, tôi vừa mới cầm vào Bàn Cổ phủ……”
Thiều Khuynh Tri thu hồi Bàn Cổ phủ, dặn dò mọi người: “Tứ đại thần khí đã trở về nguyên dạng, phiền mọi người thu dọn về, cả đá Nữ Oa nữa.”
Thước Cần vèo một cái xông đến ôm lấy cổ y, ngay cả Thiều Khuynh Tri cũng bị dọa.
Thước Thừa Dụ ho khan một tiếng, em trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi! Có biết phải rụt rè một chút hay không!
“Em làm gì thế?” Thiều Khuynh Tri cười.
“Này, anh biến thân đi.”
“Làm gì?”
“Cho tôi cưỡi một lúc, cho mượn cả búa nữa!” Cưỡi thần thú cầm thần khí, cái tình tiết huyền huyễn này phải tranh thủ thử một lần, sau này về già mới vui vẻ đi gặp tổ tông được!
Đột nhiên cả người hắn bị nhấc bổng lên. Thiều Khuynh Tri đã biến trở về nguyên thân, khiêng hắn lên lưng.
“Từ từ! Anh làm gì thế!” Thước Cần hoảng hốt giãy dụa.
“Tôi đói rồi, chúng ta về nhà ăn cái gì đi.”
“Giờ này thì ăn cái gì……”
“Ăn em.”
AAAAAAAAA!!!!!!! Cứu mạng!!!!!!!
Thước tam thiếu tự tìm đường chết cứ thế bị đại quái thú khiêng đi mất rồi…..
…….
Đem Thước Cần đi tắm rửa sạch sẽ rồi nhét vào trong chăn, Thiều Khuynh Tri rốt cục cũng thỏa mãn thở ra một hơi, ôm lấy hắn cọ cọ: “Ngoan nào, nằm yên đi, anh buồn ngủ rồi.” Y vừa nói xong đã dụi đầu vào cổ Thước Cần ngủ luôn.
“……..” Thước Cần mờ mịt nhìn trần nhà, nhất thời rơi lệ đầy mặt, anh ít nhất phải để cho tôi nằm cái tư thế thoải mái một chút chứ QAQ
Hai người cứ thế ôm nhau ngủ thẳng đến tận chiều hôm sau. Lúc tỉnh dậy cổ Thước Cần cũng vẹo luôn, làm thế nào cũng không xoay sang được.
“Đều tại anh hết!”
Thiều Khuynh Tri vô cùng thức thời giúp hắn xoa bóp cổ.
Thước Cần đột nhiên giữ chặt mặt y, nắn nắn bóp bóp, nhìn chằm chằm một lúc lâu, “Chuyện ngày hôm qua quá hoang đường, sao anh có thể uy vũ như thế được, tùy tiện quét một cái bay luôn boss cuối!” Cái tình tiết lãng xẹt như thế mà đem lên phim sẽ bị quần chúng ném đá đó!
Thiều Khuynh Tri cười híp mắt, “Thế em muốn sao?”
Thước Cần cắn môi, “Anh biến thân đi.”
“Nếu em muốn nhân thú thì anh cũng không ngại, chỉ sợ em không chịu được.” Thiều Khuynh Tri xoa xoa lưng hắn.
“Nhân thú?!” Đại não Thước Cần bùng nổ, vội vàng túm chặt quần áo trên người, “Anh dám!!!”
“Có gì mà không dám, chẳng qua là không nỡ thôi.” Thiều Khuynh Tri xoa xoa rồi lại bóp bóp.
Thước Cần câm lặng nuốt nước mắt, cái thứ dâm tà này sao có thể là thần thú Bạch Trạch!
Nói thật ra, mặc dù hắn không xác định được mình thích Thiều Khuynh Tri bao nhiêu, nhưng Thước Cần biết, địa vị của người này trong lòng mình là không thể thay thế. Bọn họ cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nghỉ ngơi, cùng nhau trải qua vô số chuyện kỳ quái, y là người hắn có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, cũng là người khiến hắn sùng bái nhất. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ kết quả cuối cùng sẽ không thế này.
Thế nhưng cái người này, ở nhà dính như keo chó, đến công ty hở ra lại đòi trừ lương! Còn có nhân tính hay không! Không đúng, y căn bản có phải người đâu!
Thước Cần căm giận cắn Thiều Khuynh Tri phát, đổi lại là bị hôn đến không thở được.
Chờ hắn đói đến bụng sôi òng ọc, Thiều Khuynh Tri mới buông ra, thả người đi ăn cơm.
Thước Cần ôm bát vừa ăn vừa hỏi: “Hôm qua cuối cùng thế nào?”
“Tây Như chỉ đạo mọi người thu hồi Thần khí, Anh Chiêu và Lục Ngô giải tán nốt đám thần thú, phá bỏ kết giới, trả lại mảnh đất cho Trịnh Mân.”
“Chỗ anh cả thì sao?”
“Tây Như trước khi sang chỗ chúng ta đã qua giúp anh cả em xử lý Triệu Quân Thực. Thật ra cũng không tốn quá nhiều sức, anh cả em trực tiếp bắt hết chỉ huy quân đoàn , Tây Như xử lý đám yêu thú, tương đối nhanh gọn.”
“Cộng Công chết rồi sao?”
“Không, bọn họ bị giam vào hư vô. Nếu thời không chuyển hoán, vật đổi sao dời, có lẽ một ngày nào đó còn có thể hồi phục nguyên hình. Hư vô do Bàn Cổ phủ tạo ra sẽ hút lấy tất cả những kẻ mang dã tâm làm nhiễu loạn trật tự thế gian, còn lại tay chân lâu la đều bị Lục Ngô phong ấn rồi.”
“Này, anh thật sự trâu bò thế à? Cái gì mà là trật tự nhân gian sinh linh vạn vật…….”
“Nói quá lên thôi, thật ra không khoa trương đến mức đấy đâu.” Thiều Khuynh Tri mỉm cười, “Nguyên thần của anh đúng là do linh khí thiên địa tạo thành, nhưng hiện giờ thế giới đã tự có quy luật vận hành, không còn cần đến anh nữa.”
Thước Cần gật đầu, ngoài mặt cười hì hì tiếp tục ăn cơm, nhưng trong lòng lại bồn chồn không yên.
Phiền toái đã giải quyết xong, tất cả mọi người làm một bữa cơm nho nhỏ coi như ăn mừng.
Mạch Đương Đương bị vứt ở lại trông nhà không được tham gia đại chiến pk quái thú, mất mát vô cùng, bèn dồn hết mất mát trong lòng đem đi làm một bàn tiệc lớn y như Mãn Hán toàn tịch.
“Thần khí tôi cất vào kho rồi, lúc nào rảnh thì đem trả về đi.” Yến Tây Như quay đầu nhìn Thước Thừa Dụ ngồi bên cạnh đang chuyên chú lột vỏ cua, “Em muốn ăn gạch cua.”
Thước Thừa Dụ vội vàng lột mai cua ra, dùng thìa xúc gạch cua dâng đến tận miệng vợ.
Thước Cần khinh bỉ bĩu môi, “Anh hai, bản chất thê nô của anh có cần bại lộ nhanh như thế không hả, ít nhất cũng phải qua vài ba năm hẵn phô ra chứ?”
Thước nhị thiếu nhếch miệng cười, có thể hầu hạ vợ da mặt là cái đinh!
“Phải rồi, Trịnh Mân có yêu cầu gì không? Dù sao cậu ta cũng giúp chúng ta rất nhiều.” Thiều Khuynh Tri vặn lấy càng cua, bóp nát vỏ, rút ra từng miếng thịt cua trắng nõn đặt vào bát Thước Cần. Người nào đó lập tức một ngụm nuốt luôn, hai mắt dán chặt vào cái càng cua còn lại không dời đi được.
“Cũng chẳng đòi hỏi gì. Lúc trước Trịnh Mân dùng mọi thủ đoạn mua mảnh đất kia chủ yếu là vì không muốn thánh địa gia tộc rơi vào tay kẻ khác, bây giờ ổn thỏa rồi, đất lại về trong tay, còn gì mà yêu cầu nữa.”
Thước Thừa Dụ hừ hừ: “Nếu cậu ta đừng có sáp vào em nữa mới là tốt nhất.”
Yến Tây Như bất đắc dĩ: “Anh có thể bớt nhỏ nhen đi được không? Hậu nhân của Bạch Đế Thiếu Hạo thờ phụng Phượng hoàng, đấy chỉ là tín ngưỡng của người ta thôi.”
“Anh mặc kệ, lần sau mà cậu ta còn nhìn em nữa, anh sẽ trực tiếp chọc mù mắt luôn.” Thước nhị thiếu căm giận đem đầu đũa xiên thủng mai cua.
Thước Cần đột nhiên nhớ tới một người: “Triệu Quân Thực thì sao?”
“Bị bên trên bí mật thanh lý rồi. Âm mưu chống chính quyền, loại tội này cho dù có công khai xử lý thì cũng đi tù mọt gông.”
Thước Cần thở dài gặm gặm cua, tranh quyền đoạt lợi làm gì, mỗi ngày đi làm rồi về nhà ăn cơm, cuộc sống như thế không phải tốt sao?
Cuối cùng, mọi người ăn đến đi cũng không nổi, Thiều Khuynh Tri quyết định đặc biệt phát cho Mạch Đương Đương một khoản tiền thưởng, coi như để an ủi trái tim bị tổn thương nặng nề do bị cách ly xã hội của thần thú Đương Khang.
“Chỗ anh đang ở giao thông cũng tiện, gần khu trung tâm, em đi dạy cũng không xa, nhưng lại hơi nhỏ. Biệt thự ở Tây khu không khí trong lành, nhưng lại quá xa trung tâm. Hay là anh đi mua một cái nhà nữa nhé?”
“Anh nói gì cơ?” Yến Tây Như khó hiểu quay đầu.
“Em nghĩ chúng ta nên ở chỗ nào? Em thích chỗ nào thì chúng ta ở chỗ đó.”
“…… Em muốn ở nhà mình.”
“Nhà em? Quá nhỏ, cách công ty anh cũng xa.” Thước Thừa Dụ lắc đầu.
Yến Tây Như nghi hoặc: “Sao chúng ta lại phải ở cùng một nhà?”
“Em là vợ anh, không ở cùng nhau chẳng lẽ ở riêng?!” Thước Thừa Dụ cảm giác sắp hỏng mất, “Chẳng may lại xuất hiện thêm vài phần tử thờ cúng Phượng Hoàng chạy đến cửa, anh không ở đấy thì ai giải quyết!”
Yến Tây Như dở khóc dở cười: “Chúng ta đều là người trưởng thành, cũng không giống như nam nữ kết hôn, lấy danh nghĩa gì mà ở chung? Hằng ngày gặp nhau là được rồi.”
Hai mắt Thước nhị thiếu lập tức phát sáng lập lòe: “Hóa ra là em muốn kết hôn!”
“Không phải ——”
“Cũng đúng, em là Phượng Hoàng, xuất thân cao quý, dù sao cũng phải cưới hỏi đàng hoàng mới được. Chúng ta đi đâu bây giờ? Đi Hawaii? Quá nóng, không có gì mới mẻ. Đi Thụy Sĩ? Phong cảnh đẹp, nhưng đi nước ngoài thì có vẻ không truyền thống lắm. Nếu không chúng ta đi……” Thước Thừa Dụ thao thao bất tuyệt, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của bản thân.
Yến Tây Như thở dài, mặc kệ người này đi.“Không vui sao?” Thiều Khuynh Tri dụi dụi vào má hắn.
“Ai bảo không vui, vui mà. Lông của anh dài như thế, còn ấm hơn gấu bắc cực, không vui sao được.” Thước Cần ôm lấy Bạch Trạch, úp mặt vào lớp lông trắng mềm như tuyết.
“Ý em là anh giống gấu Bắc cực?” Thiều Khuynh Tri quay đầu.
“Làm sao mà giống được, gấu Bắc cực có biết bay đâu…”
Thiều Khuynh Tri ghé vào mặt đệm, cái đuôi nhẹ nhàng đảo qua lưng hắn: “Anh biết em không vui, nói cho anh nghe không được sao?”
“Chuyện gì cũng không qua mắt anh được.” Thước Cần cọ cọ vào cái bụng đầy lông tơ mềm mềm trắng muốt, mếu máo, “Anh sống mấy ngàn năm rồi, trường sinh bất lão, còn em sau này sẽ già đi, bụng sẽ phệ ra, lưng sẽ còng xuống, mặt sẽ đầy nếp nhăn, tóc sẽ bạc trắng, cuối cùng quắt lại thành một ông già xấu xí, đến lúc đó anh lại đi tìm thằng khác có phải không?!”
“Em lo lắng chuyện này?” Thiều Khuynh Tri hiển nhiên không nghĩ tới, đôi mắt màu lam khẽ cong lên, “Chúng ta có thể cùng nhau trường sinh bất lão mà.”
“Em không muốn làm lão yêu quái!” Thước Cần tức giận trừng mắt, “Đến lúc đó mọi người đều già đi, chỉ còn mình mình không già không chết, cả ngày phải trốn trốn tránh tránh. Hơn nữa đến khi người thân bạn bè lần lượt ra đi, có sống nữa thì cũng còn ý nghĩa gì.”
“….. Là anh nghĩ sai rồi.” Thiều Khuynh Tri quay đầu lại, cọ trán vào đầu hắn, “Nếu em muốn già đi, anh sẽ già cùng em. Hai chúng ta sẽ biến thành hai ông lão đầu bạc, khi em tạ thế, anh sẽ tiễn em đi, sau đó trà linh khí về cho thiên địa, biến mất vĩnh viễn.”
Thước Cần mở to mắt nhìn y, vẻ mặt khiếp sợ. Một lúc lâu sau, hắn cúi đầu đem mặt vùi vào lông mềm, rầu rĩ nói: “Anh không cần làm thế đâu.”
“Như em vừa nói, nếu trên thế giới đã không còn lại thứ khiến chúng ta vướng bận, sống không có mục đích thì còn tiếp tục sống làm gì.”
“Đều tại anh hết! Rõ ràng ba tôi muốn tôi lấy vợ, bây giờ lại bị anh lừa gạt, tôi phải đi tìm em gái xinh đẹp!” Thước Cần vừa sụt sịt vừa chùi nước mũi vào lông Bạch Trạch.
Thiều Khuynh Tri biến trở về hình, ôm chặt lấy hắn: “Ngày mai em vứt hết mấy cái tạp chí vớ vẩn đi cho anh, về sau em chỉ được nhìn ảnh anh thôi!”
“……. Anh điên à!” Thước Cần nhảy dựng lên, “Anh không thể can thiệp vào sở thích cá nhân của người khác! Tôi nó cho anh biết……”
“Buổi tối chúng ta sinh hoạt vợ chồng đi.” Thiều Khuynh Tri đột nhiên nói.
Bởi vì vẻ mặt của y quá mức đứng đắn, giọng điệu bình tĩnh nghiêm túc, Thước Cần còn tưởng mình nghe nhầm.
“Anh vừa nói cái gì cơ?”
“Buổi tối, sinh hoạt vợ chồng.”
“……. Bốn chữ này ở thời thượng cổ có phải mang nghĩa khác không?”
“Không có.”
“Em về nhà đây, tạm biệt.” Thước Cần vội vàng vơ lấy áo khoác xông ra cửa.
“Nếu em dám bước chân ra khỏi cửa, anh sẽ lập tức biến em thành yêu quái trường sinh bất lão. Như vậy chúng ta sẽ có rất rất nhiều thời gian để sinh.hoạt.vợ.chồng!” Thiều Khuynh Tri nhấn mạnh từng chữ.
Thước tam thiếu nội tâm đổ máu, sau này hắn thật sự phải sống với cái tên dâm tà này sao? Thật sao?!
Thần thoại truyền thuyết cái gì đấy tất cả đều là lừa người hết!
—— Quyển thứ ba • Phần tử khủng bố • hoàn