An Lộc khẩn trương rụt cổ về phía sau, nhưng bả vai bị anh nắm lấy, bị vây hãm trong vòng một thước.
Bờ môi anh như có như không sượt qua vành tai cô, “Xem hay không?”
An Lộc gần như bị anh rút hết thần chí, không tự chủ gật đầu.
Trình Dập mãn nguyện cong môi lên, một cánh tay khác nâng lên, đặt lên gò má hơi nóng của cô, xoay về phía mình, đôi mắt màu nâu nhạt tham lam nhìn dáng vẻ phấn nộn thẹn thùng của cô.
“Hôm đó, anh xin lỗi.” Anh đột nhiên mở miệng, ngữ khí dịu dàng quyến luyến cộng thêm mười hai phần nghiêm túc, “Anh không thể nào khống chế được chính mình, khiến em có một trải nghiệm không tốt đẹp.”
“…..”
Anh đang nói đến việc cưỡng hôn hôm đó sao?
Vành tai An Lộc bỗng đỏ ửng lên.
Anh dùng đầu ngón tay khẽ chạm lên môi cô, “Chúng ta quay lại, thử một lần nữa?”
Giây phút bị chạm vào kia, cả người An Lộc giống như bị điện giật, tê dại cứng đờ, nhưng cảm giác tim đập thình thịch càng ngày càng rõ ràng, dường như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực.
“Anh cũng không có kinh nghiệm, không biết làm thế nào mới khiến em thoải mái, nhưng,” Anh hơi dừng lại, rất nghiêm túc, “Anh muốn hôn em thật tốt.”
“….Anh đừng nói nữa.” An Lộc hận không thể để anh giống như lần trước, đơn giản thô bạo.
“Để anh trai hôn một cái?” Anh dịu dàng cười, cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, đầu mũi khẽ cọ một cái.
An Lộc cắn môi, nhanh nhẹn gật đầu một cái.
Ánh mắt anh vô cùng kích động, nhắm thẳng vào bờ môi non mềm của cô gái, hôn xuống.
Cánh tay vòng qua gáy cô nắm lấy cằm cô, đuôi mắt hẹp dài nhắm chặt lại thành một đường thẳng, hàng mi cong hơi run rẩy.
Ban đầu ma sát nhẹ nhàng, sợ đột ngột sẽ dọa cô sợ, sợ cô phát hiện bản thân mình cũng khẩn trương giống cô.
Dần dần, ma sát đôi môi non mềm của cô trở thành màu đỏ kiều diễm, tráii tim đột nhiên cháy bùng lên một ngọn lửa.
Lúc cánh môi của anh hạ xuống, An Lộc có cảm giác như trái tim mình giật mạnh, trong đầu trống rỗng.
So với nụ hôn như bão táp khiến cô không thoải mái kia, lúc này vô cùng dịu dàng, giống hệt như mưa xuân mềm mại không tiếng động, khiến cô ngay từ khi bắt đầu đã không để ý, tới hoàn toàn trầm mê, luân hãm vào trong đó, không thể dứt ra được.
Cô không tự chủ ôm lấy eo anh, cả người mềm oặt trong lòng anh.
Trình Dập xoay người, ôm cô nằm trên mặt cỏ, thâm nhập sâu vào trogn đoạt lấy thơm ngọt của cô.
Mãi tới khi cô gái trong lòng phát ra tiếng ư ư kháng cự, Trình Dập mới không nỡ mà buông cô ra.
Mái tóc đen mượt của cô xõa bung trên nền cỏ xanh, từ hai má cho đến cần cổ đều đỏ lên, cánh môi bị anh mút đến sưng phồng, cả người trông quyến rũ vô cùng.
Anh hít sâu một hơi, gạt lọn tóc vương trên má cô ra, cưỡng ép bản thân cách xa cô ra một chút, khiến trái tim đang nhảy nhót bình tĩnh lại.
“Có tốt không?” Anh hé môi, giọng nói trở nên khàn khàn, có tia sáng chớp qua đáy mắt, biến mất trong một mảnh tối tăm.
“….Cái gì có tốt không?” Hai tay An Lộc vẫn túm chặt vải áo trước ngực anh, dáng vẻ nhút nhát xấu hổ vô cùng.
Trong đầu bỗng có ánh sáng vụt qua, mới ý thức được anh đang hỏi điều gì.
Cô muốn cúi đầu nhưng không cúi nổi, dứt khoát nghiêng đầu ra chỗ khác, cắn chặt bờ môi nóng cháy.
“Anh thấy vẫn chưa đủ tốt.” Trình Dập cười xoa mặt cô, “Phải luyện tập thêm nhiều lần mới phải.”
“…..”
Anh nghiêng người, một tay chống lên mặt cỏ, kéo cô vào trong lòng, trầm giọng nói: “Lại sắp tới kì thì cuối kì rồi, tới chỗ anh trai ôn tập nhé?”
“….” Lần này thực sự không muốn đi, hu hu hu!
Đưa tới cửa cho người ta giở trò lưu manh, trừ khi cô bị ngốc.
-
Sự thật chứng minh, quả thực An Lộc vô cùng ngốc.
Ngay cả cô cũng chẳng rõ là bị sao nữa, lại bị Trình Dập lôi tới văn phòng. Nếu không phải ngoài cửa có viết bảng tên, cô có đầy đủ lý do nghi ngờ ông giáo sư này được anh bịa ra.
Văn phòng này giống hệt như ở nhà Trình Dập, bất cứ lúc nào cô tới, đều chỉ có một mình anh mà thôi.
Lúc làm chính sự, Trình Dập còn khá quy củ, không phân tâm làm phiền cô, thi thoảng còn phụ đạo môn toán cao cấp cho cô.
Lúc nhàn rỗi, thì không màng đến mặt mũi dính lấy cô, cùng nhau thảo luận những thứ ngoài lề.
Trình Dập cảm thấy cái gọi là kĩ thuật hôn có thể luyện tập ra được.
Nhưng An Lộc tự cho rằng, cái mà anh gọi là tiến bộ kia, chẳng qua là do đôi tay càng ngày càng không an phận mà thôi.
Mà nhờ anh ban tặng, cô có được vòng eo con kiến mà đời này cô không thể nào tự giảm nổi.
Đàn ông đều là đồ móng heo, ngoài miệng nói không để ý cô béo, vẫn yêu cô đối xử tốt với cô như cũ.
“Còn một môn nữa là thi xong.” Trình Dập đứng trước cửa sổ ôm lấy cô, Nhiệt độ từ lồng ngực dán lên lưng cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau. “Nghỉ hè quay về nhà ở à?”
An Lộc cũng có hơi không nỡ.
Nhà với trường học cách nhau quá xa, gần như mất nửa vòng thành phố B rồi. Nếu như nghỉ hè thường xuyên chạy ra ngoài, nhất định giáo sư An sẽ lại quở trách cô, cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài.
Nghĩ ngợi một lát, cô cúi đầu: “Ở trường học cũng được ạ.”
Bàn tính trong lòng gảy tạch tạch, tới lúc đó nói chuẩn bị thi nghiên cứu, ba cô chắc chắn sẽ đồng ý.
An Lộc cảm thấy bản thân mình bị anh dạy hư mất rồi, bây giờ trong đầu toàn là ý nghĩ cả ngày dính lấy anh cùng một chỗ.
–
Hôm thi xong môn cuối cùng, An Lộc và Trình Dập đang dùng cơm ở tiệm đồ nhật, phụ thân đại nhân gọi điện tới.
Cô khẩn trương suỵt một cái ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh, nhận máy.
“A lô, ba à?”
Giọng nói của giáo sư An vẫn vô cùng nghiêm túc: “Con đang ở đâu?”
An Lộc thành thật trả lời: “Đang ở ngoài ăn cơm ạ.”
“Thi xong rồi chứ?” giáo sư An lại hỏi, “Lúc nào thì về nhà? Ba để tài xế tới đón con.”
“Ba ơi….” An Lộc hơi dừng lại, nhìn Trình Dập một cái, “Hè này con không về nhà đâu.”
Giáo sư An: “Sao không về nhà?”
An Lộc: “Thì…..chuẩn bị thi nghiên cứu trước ạ.”
“Không được.” giáo sư An trực tiếp ngắt lời cô: “Bà ngoại con cố ý quay về thăm con, hai hôm nữa là tới, con còn lề mề ở trường thì ra thể thống gì nữa?”
An Lộc vừa khẩn trương vừa chột dạ miết miết góc bàn, “Nhưng mà….”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, con thực sự cho rằng ba không biết gì sao?” giáo sư An cực không nể tình bóc mẽ cô, “Yêu đương thì có thể, nhưng nghỉ hè bắt buộc phải về nhà, đúng là càng lớn càng không hiểu chuyện, làm loạn.”
“Ba sao người biết vậy?”
Giáo sư an là đồ cổ chính hãng hiếm có, đừng nói là lên diễn đàn xem bát quái, cả ngày chỉ biết làm nghiên cứu trong tòa nhà nhỏ của mình, mấy thứ vớ vẩn không thể nào vào nổi tai ông được.
Lại nói, trong trường học chẳng ai biết cô là con gái của ông cả, cũng không có khả năng có người nói cho ông biết.
Nhưng điều mà cô cảm thấy rất không có khả năng xảy ra, nó lại xảy ra một cách vô cùng kì lạ.
“Ba…..”
“Tự về hay ba kêu tài xế đến đón?”
An Lộc uất ức bẹp miệng nói: “Con tự về…..”
Tuy không nghe được gì, nhưng từ phản ứng của An Lộc, Trình Dập cũng đoán được đại khái.
Anh ôm lấy vai cô, đút cho cô một miếng cuộn anh đào, “Không sao, qua vài hôm a nh trai sẽ gọi em ra ngoài chơi, hửm?”
“Nhưng nếu ba em không thả người thì sao?” An Lộc buồn bực mặt cũng nhăn lại.
“Sẽ không đâu?” Trình Dập cười cười, “Lúc đầu đính hôn ba em đồng ý rồi, chứng minh ông ấy rất hài lòng với người con rể là anh đây. Lỡ như không thả…..Vậy anh sẽ tới tìm em, tiện thể mang theo mấy xe quà tặng, tới cầu hôn.”
An Lộc bĩu môi: “Anh nằm mơ đi.”
“Đúng là nằm mơ.” Trình Dập nghiêng đầu cắn một miếng lên khóe môi cô, “Ai bảo anh trong đầu toàn là em cơ chứ?”
“…..”
“Em yêu, quay lại đây.”
“Hử?”
“Hôn hôn.” Anh dùng đầu mũi khẽ đụng cô một cái, giọng nói trầm thấp uất ức, “Lâu như thế không được thấy em, phải hôn nhiều thêm mấy cái mới được.”
An Lộc còn chưa kịp chê cười anh, thì bị người ta ngậm lấy môi.
-
Vốn đã bàn xong Trình Dập đưa cô về, kết quả sớm ngày thứ hai, chú Lưu tài xế trong nhà đã đợi dưới lầu kí túc xá của cô rồi.
An Lộc chỉ đành gọi điện cho Trình Dập, kéo va li không vui xuống lầu.
Chú Lưu nhận lấy va li của cô để vào cốp sau, An Lộc không vội lên xe, đứng ở bậc thềm nhìn đông nhìn tây.
“Tiểu thư, còn chưa đi sao?” Chú Lưu nhắc nhở cô.
“Đợi thêm một lát ạ.” An Lộc gấp đến độ xoắn vạt áo, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.
Không biết qua bao lâu, lúc chú Lưu đang định nhắc cô cái gì đó, mắt An Lộc đột nhiên sáng lên, nhấc chân chạy đi.
Giống hệt như con chim vui mừng trở về rừng, chạy qua đám người lao vào vòng tay người nào đó.
“Em về nhà đây.” An Lộc ngẩng đầu, vành mắt hơi đỏ lên, sửa sang lại cổ áo hơi cong lên cho anh, “Anh Dập, anh phải chăm sóc mình cho tốt.”
Trình Dập cúi đầu nhìn trán cô, gật đầu: “Ừ.”
“Không được hút thuốc nữa.” Cô nắm lấy áo trước ngực anh, tay trượt xuống, vòng lấy eo anh, “Nếu còn hút nữa, em sẽ chán ghét anh đó.”
Thực ra sau khi ở bên cô, Trình Dập đã rất ít khi hút thuốc, chẳng qua cô gái nhỏ mẫn cảm, chút mùi cũng có thể ngửi ra được.
“Sáng nay không hút.” Trình Dập cười rồi ép người xuống, “Em ngửi thử xem.”
An Lộc biết anh lại định làm gì, vội véo một cái lên eo anh, ngửa cổ lên, “Đừng, chú Lưu còn đang nhìn đấy.”
“Hàng ngày phải gọi cho anh.”
“Vâng.”
“Không cho phép nhìn trộm tên đàn ông khác, có tụ tập cũng phải nói cho anh.”
“….Em biết rồi.”
“Phải nhớ anh trai.”
“Ừ.”
Còn có….”
“Còn có gì nữa?”
Anh kề sát lên tai cô, hô hấp nóng bóng khiến cả người cô rụt lại, nửa người tê dại.
“Hôn anh một cái, thì sẽ thả em đi.”
“….”
Sau lưng có chú Lưu đang nhìn, An Lộc chỉ cảm thấy như có gai đâm vào lưng. Nhưng lại bị nam sắc của người đàn ông trước mặt này hấp dẫn, lại thêm không nỡ xa nhau, cô chẳng thể nào từ chối yêu cầu này của anh được.
An Lộc mím môi, vòng lấy cổ người đàn ông, kiễng chân lên, khẽ hôn một cái lên má anh.
Trình Dập hơi cúi người, vẫn không biết đủ mà chỉ một bên khác.
An Lộc chỉ đành ngoan ngoãn hôn lên bên kia.
“Em đi đây nha.”
“Ừ, anh nhìn em đi.”
An Lộc một bước ngoái lại ba lần đi về dưới lầu kí túc, vô cùng không nỡ cứ nhìn bóng dáng cao ngất của người đàn ông ở ngã tư đường, sau khi chú Lưu mở cửa xe, cô cắn môi, quyết tâm lên xe.
Cửa xe đóng “Bịch” một tiếng, cô lại vội vàng hạ kính xe xuống. Tay vẫn chưa sờ tới nút, bên người truyền tới một giọng nói trầm thấp thô nhám:
“Còn chưa nghịch đủ?”
An Lộc xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của giáo sư An, ruột gan cô run lên: “Ba….”
“Thật đúng là đồi phong bại tục.” Giáo sư An lười nhìn cô, biểu cảm ghét bỏ, “Lão Lưu, lái xe.”
“….”
Suy đi tính lại, An Lộc phát hiện bản thân mình quá thông minh rồi.
May mà chỉ hôn lên má.