au khi ăn cơm xong, Trình Dập ngỏ lời mời cô tới văn phòng tự học, bị từ chối.
Cô nghĩ rằng bản thân mình chẳng có cách nào học vào đầu khi ở riêng cùng anh.
Cô và Tô Tĩnh Nhàn đổi đề thi thử cho nhau để kiểm tra lỗi sau, hai người xuống lầu mua đồ uống.
“Lộc Lộc, cậu muốn uống gì?”
“Dâu tây kem cheese, nhiều phô mai một chút nha.”
Tô Tĩnh Nhàn sâu xa nhìn cô một cái.
Vẻ mặt An Lộc ngu ngơ nhìn cô nàng: “Sao thế?”
“Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, cậu chắc chắn muốn uống cái này?” Tô Tĩnh Nhàn xác nhận lại lần nữa.
“Hơn tám giờ rồi thì sao?” An Lộc quay đầu hỏi nhân viên đứng quầy, “Dâu tây kem cheese bán hết rồi sao?”
Cô gái kia dịu dàng trả lời: “Không có ạ.”
Tô Tĩnh Nhàn: “…..”
An Lộc quay lại hỏi cô nàng: “Cậu muốn uống gì?”
“Trà xanh hoa nhài.” Vẻ mặt Tô Tĩnh Nhàn bất động không biết phải làm sao, “Tối nào cũng uống thức uống nhiều calo thế này, cẩn thân đột phá kí, tới lúc đó bị anh trai nhà cậu ghét bỏ, đừng trách tớ không nhắc cậu đấy.”
An Lộc âm thầm thu tay đang định quẹt mã thanh toán lại, cẩn thận nói: “Sẽ sao?”
Tô Tĩnh Nhàn nhún vai, đưa điện thoại cho nhân viên thu ngân, “Một ly trà xanh hoa nhài, cảm ơn.”
Hai người bưng đồ uống hóng gió ở đình nghỉ mát trong khuôn viên thư viện, dựa vào cột chống ở hành lang, vì động tác dính sát vào lớp gạch nên vô cùng mát mẻ.
Tô Tĩnh Nhàn vừa uống trà vừa nghịch điện thoại, còn hừ hừ theo bài hát mới của thần tượng cô nàng, mông eo cũng lắc lư theo.
Xung quanh có rất nhiều tiếng người đọc sách trộn lẫn với nhau, giống hệt như muỗi kêu u u vậy, An Lộc híp mắt sắp ngủ gật đến nơi.
Đang rảnh rỗi lượn lờ khắp nơi, Tô Tĩnh Nhàn đột nhiên vỗ vai An Lộc, “Vãi chưởng, bạn trai cậu quá thô bạo luôn.”
An Lộc đột nhiên có tinh thần, dụi mắt, “Sao vậy?”
“Cậu tự xem đi.” Tô Tĩnh Nhàn đưa điện thoại cho cô, ôm lấy vai cô kích động lay mấy cái, “Ngầu lòi luôn, không dám tin tớ lại cùng phòng với nữ chính trong tiểu thuyết Marry Sue!”
“….” Cái quỷ gì vậy? Nghe có vẻ không tốt lành gì.
An Lộc cúi đầu nhìn bài post trên điện thoại.
Người đăng bài khiến mí mắt cô vô thức giựt một cái: Trình Dập.
Là tên thật, anh cũng không có nick phụ, bài đăng cũng không có tiêu đề luôn.
Nhưng tên người đăng bài này, cũng đủ khiến người ta kích động kick vào xem rồi.
Nội dung vô cùng thô bạo, trực tiếp vào chủ đề:
[Đừng mắng nữa, ông đây theo đuổi vợ dễ lắm sao?
An Lộc là bạn gái tôi, là kiểu suýt nữa đính hôn ấy, hài lòng chưa?
Chính là thích cô ấy, không phục thì cũng phải nhịn. Còn ai nói xấu sau lưng nữa, ông đây gặp một đứa dạy dỗ một đứa.]
An Lộc nhìn tới nghẹn họng trân trối.
Cô chưa từng thấy Trình Dập nói chuyện thế này bao giờ. Mang đậm chất đại ca loai choai trong trường, chẳng thèm tỏ vẻ cao quý và lạnh lùng trước mọi người nữa.
Ngang ngược kiêu ngạo trắng trợn này, không phải là bị……Bạch Cảnh Nghiêu nhập vào chứ?
Số lượt trả lời bài đăng đã đắp đước mấy trăm tầng rồi. Từ hoài nghi có phải là anh không cho tới vỗ tay bắn (trâu bò)
An Lộc biết, lần này cô, nổi tiếng triệt để rồi.
-
Những ngày sau đó gió yên biển lặng, An Lộc không hề nghe thấy những lời bàn tán bẩn thỉu kia nữa.
Hôm thi tiếng anh cấp bốn, cô cảm thấy không tồi, buổi chiều Trình Dập nói muốn đưa cô đi chơi, chúc mừng trước một chút.
“Cái này thế nào?”
“Cái này thì sao?”
“A a tháng trước tớ vừa mua mấy chiếc chân váy mẫu mới, sao chẳng có cái áo nào phối được thế.”
Từng bộ quần áo trong tủ đồ đều bị cô lôi ra thử một lượt, Tô Tĩnh Nhàn và Phương Lan Nhân nhìn tới hoa mắt chóng mặt.
Hai người cắn hạt dưa, máy móc gật đầu lắc đầu.
“Sớm biết thế này thì nên đem chiếc áo sơ mi màu trắng ở nhà tới, những cái hoa hoét này kì cục quá.” An Lộc bĩu môi, chỉ có thể buông bỏ chân váy mới mua mà thôi.
Tô Tĩnh Nhàn chậc một tiếng: “Các cậu bên nhau lâu vậy rồi, sao lại giống như lần đầu hẹn họ vậy hả?”
“Người ta là đôi chim cu trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, lần đầu tiên với lần thứ N có khác nhau sao?” Phương Lan Nhân chớp chớp mắt với cô nàng, nhìn An Lộc vùi nửa người vào trong tủ quần áo, “Nói đi cũng phải nói lại, cậu với anh giai nhà cậu tới bước nào rồi?”
An Lộc cầm lấy một bộ váy liền màu trắng ra, “Cái gì tới bước nào?”
Phương Lan Nhân vuốt cằm: “Nụ hôn đầu còn không?”
“…..” Đã mất từ lâu rồi.
Nghĩ tới hôm đó, cô vẫn có chút không cam. Đấy là trải nghiệm nụ hôn đầu quái quỷ gì chứ.
Hai má nhanh chóng đỏ ửng và biểu cảm như đi vào cõi tiên của An Lộc đã bại lộ sự thật, hai người còn lại kích động muốn nhảy lên: “Thế nào thế nào? Kỹ thuật hôn của hotboy có phải rất giỏi không? Có kiểu biu~ cảm giác bắn lên giời không? Giống như trong tiểu thuyết viết ý.”
An Lộc lạnh nhạt lắc đầu.
“Không có.” cái thứ đồ gọi là kỹ thuật hôn, nói không ra đều là nước mắt, “Chính là như thế.”
Anh đã tốt như vậy rồi, không nên yêu cầu quá hoàn hảo, An Lộc nghĩ rất thoáng.
Tô Tĩnh Nhàn, Phương Lan Nhân: “…..”
Cuối cùng An Lộc chọn một chiếc áo chiffon hoa nhí tay bồng, phối với quần váy bò, trang điểm kiểu thiếu nữ đầy sức sống, lau sạch đôi giày màu trắng ba lần mới ra khỏi cửa.
Tô Tĩnh Nhàn: “Điên rồi.”
Mặt Phương Lan Nhân không biểu cảm lắc đầu: “Thần ban cho tớ một người đàn ông, tớ cũng muốn điên một trận.”
-
Hôm nay Trình Dập không lái con xe thể thao kia, lúc An Lộc nhìn thấy anh ở dưới lầu, có hơi kinh ngạc.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ với quần tây, ngồi trên xe đạp, cổ áo mở một cúc ra, thắt chiếc cà vạt kẻ mà năm ngoái cô tặng, cũng không thắt quá chặt, nhìn có vẻ lười biếng tùy tiện, trong sự cấm giục còn ẩn chứa chút phóng đãng hấp dẫn.
An Lộc phát hiện gần đây cô cực thích dùng từ này để hình dung anh.
Phóng đãng.
Trước kia nghe mấy đàn chị hóng hớt hình dung Trình Dập, cao lãnh, nhạt nhẽo, phật hệ, thậm chí có người đoán có phải anh tính lãnh cảm, hoặc là bị gay, bời vì anh chỉ đi lại với một mình Bạch Cảnh Nghiêu mà thôi.
An Lộc thấy trước mặt cô, và người trong miệng những đàn chị kia hoàn toàn không phải cùng một người.
Anh làm một động tác, ánh mắt nhìn cô, đều có thể dùng từ phong tình vạn chủng tới hình dung.
Cô sớm đã chìm sâu tới mức không thể dứt ra được.
An Lộc đi tới trước mặt anh, anh thuận tay ôm lấy cô, “Xem nào, Lộc Lộc nhà anh hai hôm nay béo lên tí nào chưa?”
Vì chuyên tâm ôn tập, trước kì thi hai ngày cô đều từ chối gặp anh.
Nhưng đồ ăn cũng không ăn ít đi mà.
Áp lực quá lớn, nên chẳng để ý tới thứ gì nữa.
An Lộc có hơi chột dạ, lúc cô sờ eo của mình, vô thức che lại.
Nhưng vẫn bị anh bắt được.
Lòng bàn tay ấm nóng của người đàn ông sờ lên thịt trên eo cô, nở nụ cười nửa miệng: “Có phải ăn vụng sau lưng anh không hả?”
An Lộc bị anh nói đỏ cả mặt, ấp úng nói: “Không có.”
Cũng chỉ là mỗi bữa ăn thêm chút thịt mà thôi.
Mập lên một kí, toàn bộ dồn lên eo rồi.
“Ngoan thế này, đưa em đi ăn đồ ngon nhé.” Trình Dập xoa đầu cô, “Lên xe đi.”
Chiếc xe đạp địa hình này vốn chỉ có một chỗ ngồi, An Lộc liếc chỗ ngồi được sửa sang lại rõ rành, có chút do dự.
“Yên tâm, chịu được sức nặng .”
“…..”
Vì để cô ngồi được thoải mái, còn lắp thêm chỗ để chân.
Vốn là một con xe địa hình ngon nghẻ bị cải tạo thành một mớ lộn xộn, khiến An Lộc nhớ đến lúc nhỏ từng gặp qua, có một phụ huynh lắp giỏ trúc ở yên sau cho con nhỏ ngồi, còn vô cùng tri kỉ gắn thêm mảnh vài chống bụi.
Quả thực bận tâm vì đứa nhỏ.
An Lộc ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, một tầng lại một tầng ngọt ngào từ tận trái tim tràn ra ngoài.
Cô nhàm chán dùng tay chọc chọc, phát hiện eo của anh không có thịt thừa, mà cứng ngắc, giống như cơ bắp vậy.
Tiếp đó lại có chút phiền muộn.
Sau này nhất định phải khống chế sức ăn cho tốt, nếu không mỗi ngày đối diện với bạn trai có vóc dáng đẹp như thế này, cô xấu hổ chết mất.
Mùa hè nóng bức, nhưng công viên cây xanh bốn mùa như xuân, mát mẻ vô cùng.
Bên bờ hồ rất nhiều người bày đồ nướng lên mặt đất.
Trình Dập cũng đi thuê một cái giá nướng, và từ chỗ ông chủ lấy thức ăn lúc sớm gửi nhờ ở đây.
An Lộc đối với lần nướng đồ lần trước vẫn còn hoảng sợ, lúc Trình Dập đặt cánh gà lên giá nướng, mắt nhìn chằm chằm không chớp, muốn nói lại thôi.
“Anh trai tập qua rồi.”Trình Dập nhếch mày, nhìn cô, “Hôm nay sẽ để em nếm thử đồ nướng cấp bậc siêu đầu bếp.”
“…..” Ồ.
Cô không tin, nhưng cũng không dám nói.
Chỉ có thể nghiêm ngặt khống chế gia vị, tránh cho anh lại làm ra món ăn đen tối nào đó.
Trình Dập đưa cánh gà nướng và thịt để vào đĩa cho cô.
An Lộc do dự một lúc, không nhận, nhìn chằm chằm vào dưa chuột bên tay anh.
“Sao vậy?” Anh cười cười, cầm một miếng thịt ba chỉ lên thổi, đưa tới bên miệng cô, “Không phải thích ăn thịt sao?”
An Lộc mím chặt môi, ngửa cổ về phía sau, “Ai nói em thích ăn thịt chứ?”
“Em thích ăn chay.” Cô đi vòng qua một bên, cầm lấy một quả dưa chuột cắn một miếng, “Anh ăn nhiều một chút, để dành cho em một ít là được rồi.”
“Sao nào? Sợ anh nướng không ăn được?” Trình Dập cười chọc ghẹo cô.
“Không phải.” An Lộc vừa ăn dưa chuột vừa ngồi lên chiếc ghế đẩu.
Trình Dập để hai đĩa kia ra một bên, tiếp tục nướng đồ còn lại.
Lượng thức ăn không nhiều, nhưng chủng loại thập cẩm, cuối cùng đặt đầy lên tấm thảm picnic.
Trình Dập vừa ăn đồ nướng vừa dụ dỗ cô, dùng bàn tay phẩy phẩy, toàn bộ mùi thơm bay vào trong khoang mũi An Lộc.
“…..” Tên đàn ông trẻ con này.
“Thực sự không muốn à?” Anh vô cùng nghiêm túc hỏi cô: “Không khó ăn, anh bảo đảm. Nếu khó ăn em nhổ vào miệng anh có được không?”
Min: nguyên văn là nôn vào miệng nhé mấy cô nương. Nói giảm đi thôi mừ.
An Lộc khóc không được cười không xong, suýt chút nữa phun đồ vừa mới ăn vào miệng ra ngoài, dùng sức đấm anh mấy cái: “Anh có thấy ghê hay không hả?”
“Ngoan, nếm thử đi.” Anh đưa cho cô một chiếc cánh gà như dâng báu vật, vẻ mặt uất ức, “Anh trai cố ý nướng cho em đó, em mà không ăn, trái tim anh sẽ rất đau rất đau.”
“….” Đây là từ chỗ dì Quỳnh Dao đi nhầm phim trường sao?
Quỳnh Dao: nữ nhà văn Đài Loan chuyên viết tiểu thuyết xưa cũ lắm tình tiết máu chó nha.
Trước kia cô xác thực đã đánh giá thấp Trình Dập rồi, luyện tập qua không phải chỉ nói mồm không.
Cánh gà cô ca non mềm mà không ngấy, mùi vị tươi ngon, thịt dê nướng đều là thịt dê thượng hạng, lại thêm tay nghề độc đáo, so với thịt dê Tân Cương mà cô từng ăn ngon hơn nhiều, càng đừng nói tới khoai tây dưa chuột man thầu nướng nữa, cà tím tỏi bằm cũng đúng là mùi vị mà cô thích.
Không cẩn thận, cô lại ăn quá nhiều rồi, buồn bực sờ lên cái bụng phồng lên tới phát sầu.
Buổi tối phải tập luyện bao lâu mới có thể tiêu hao hết đống ca lo này?
Buổi chiều đã trôi qua một nửa, ánh nắng vẫn tươi đẹp, nhưng không đến nỗi gay gắt, còn có gió ở mặt hồ không xa thổi tới, mát mẻ hợp lòng người.
Người người trên mặt cỏ tìm một một nơi ngồi xuống, chụm lại cùng nhau xem phim Hàn.
An Lộc hoàn toàn trâm mê vào trong tình yêu ngược tâm của nam nữ chính, nước mắt trong hốc mắt trào lên, cô hít sâu một hơi, nhịn xuống, cô không muốn mất mặt trước anh, ánh mắt rời khỏi cảnh nhân vật chính ôm tạm biệt.
Khung cảnh ban đêm trở nên tối tăm, lực chú ý của cô hơi di chuyển, thì nhìn thấy Trình Dập cũng đang nhìn vào màn hình.
Không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy anh nhìn thấy bản thân mình bên trong.
An Lộc tập trung tinh thần, giả bộ không chú ý tránh khỏi, nhưng từ giây phút đó giống như trúng tà, càng nói với bản thân không được xem, tầm mắt càng không thể nào không chế nổi, liên tục chạm mắt với người kia trong màn hình.
Lại một lần cưỡng bách tránh khỏi, cánh tay chống bên người cô đột nhiên di chuyển lên, ấn lấy bả vai cô.
Bên tai nóng lên, tê tê dại dại, là giọng nói khẽ chứa nụ cười của người đàn ông: “Nhìn trộm anh? Hửm?”