Hai người chơi hết các trò trong khu nghỉ dưỡng một lượt.
Thực ra trừ trượt tuyết, sơ sở hạ tầng chẳng khác là bao so với thành phố B. Rạp chiếu phim tư nhân, khu trò chơi điện tử, chị gái xinh đẹp mở cửa hàng DIY, còn có board game và trốn khỏi mật thất.
Ở thành phố B cô cũng chưa từng chơi những trò này. Trước kia hai người qua lại, cũng chẳng chơi những trò này.
Nhìn Trình Dập có vẻ không phải là người đàn ông thạo chơi, nhưng, sự thật luôn vượt qua sức tưởng tượng.
“Căn phòng này sao lại kỳ lạ như vậy?” An Lộc nhìn đông nhìn tây một vòng.
Giường sắt hai tầng, chiếc bàn gỗ vuông cũ kỹ, bên cạnh để hai chiếc ghế cũng cũ kỹ như vậy.
Bồn cầu với bồn rửa tay cũng ở trong phòng này luôn.
Mặt tường được quét lớp sơn màu xanh lục cao hơn một mét, đã loang lổ tới sắp rơi hết rồi.
Trên tường treo mấy tấm poster mỹ nữ.
An Lộc cứ hồ đồ như vậy mà đi theo vào, cứ cảm giác không khí có gì đó đặc biệt quỷ dị.
Cả đoạn đường ban nãy đều u ám
Trình Dập sờ lên mặt bàn, thổi bay bụi trên ngón tay, “Em đoán xem nơi này là chỗ nào?”
Não bộ An Lộc xoay mòng, cẩn thận nói: “Không phải là….phòng giam chứ?”
Người đàn ông không trực tiếp phủ nhận, cười cầm cục xà phòng lúc trước lấy ở hành lang lên.
“Ngay cả xà phòng cũng có đánh mã.” An Lộc bẩm bẩm một câu.
Đang lúc cô oán giận, Trình Dập lấy một thứ từ trong xà phòng ra.
Đôi mắt An Lộc bỗng sáng rực như vớ được vàng: “Chìa khóa.”
“Ừ hử.” Trình Dập ném chìa khóa nên mặt bàn, kéo chiếc ghế bên cạnh ra.
An Lộc hỏi: “Chúng ta có thể ra ngoài chưa ạ?”
Người đàn ông nhếch mày lên: “Em nói xem?”
”….” Biết ngay mà, chắc chắn không dễ dàng như thế.
An Lộc cùng anh đi tìm, ngay cả vách tường toàn là bụi bẩn cũng không bỏ qua.
Cuối cùng phát hiện ra một lưỡi dao của dao cạo râu: “Anh Dập ơi, cái này có tác dụng không ạ?”
Trình Dập buông cái hộp gỗ bên cạnh gối đầu xuống, bước tới, nhận lấy lưỡi dao trong tay cô.
Ánh mắt quét xung quanh vách tường một lượt, nhìn tới bức tranh Marilyn Monroe được treo bên cạnh cửa.
Anh cực kỳ không lưu tình mà xé bức poster mỹ nữ ra, bên trong có mấy cục gỗ hình dạng không giống nhau.
An Lộc phát ngốc: “Làm sao anh biết ở chỗ này ạ?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Tình tiết trong phim điện ảnh.” anh cười nhẹ, lấy mấy cục gỗ ra, “sự cứu rỗi của Shawshank, em xem chưa?”
”….Chưa xem.”Loại phim điện ảnh có đề tài này không phù hợp với khẩu vị của cô, cũng vừa đúng là điểm mù trong kiến thức của cô.
Cô âm thầm nhìn anh đang dùng mấy cục gỗ nhỏ để mở chiếc hộp bên cạnh chiếc gối, lại có được một manh mối nữa.
Hai người cầm manh mối đi tới căn phòng khác, bên ngoài cửa ghi là phòng y tế.
Phòng y tế sáng sủa hơn phòng giam ban nãy nhiều, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, so với mùi ẩm mốc ở phòng giam cũng dễ ngửi hơn nhiều.
An Lộc đánh giá xung quanh một phen, chỉ lên chiếc tủ bên cạnh bàn làm việc, “Bên kia, bên kia.”
Trên cánh tủ có một ổ khóa nho nhỏ, cảm giác so với bọn họ tìm thấy chìa khóa không khác biệt lắm.
Trình Dập vuốt ve đầu cô, đi qua, cắm chìa khóa vào ổ.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Mở rồi, mở rồi.”
An lộc kích động mở cánh tủ ra.
Đợi đến khi nhìn rõ đồ vật bên trong tủ____một cái đầu người và hai cánh tay bị đứt, đột nhiên sắc mặt xám ngoét, gào ầm lên nhào vào lòng người đàn ông bên cạnh.
Cơ thể yêu kiều mềm mại đụng vào lồng ngực, Trình Dập chưa có chuẩn bị, cả người hơi lắc lư, tay dừng giữa không trung cứng ngắc. Nhưng anh nhanh chóng ôm lấy lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
An Lộc vẫn chưa hết khiếp đảm phát run trong lòng anh, “Có quỷ, hu hu….”
Cô gái nhỏ nức nở, nước mắt cũng trực trào rơi xuống.
Trình Dập siết chặt cánh tay, cảm nhận ấm áp trước ngực, tuy hơi đau lòng, nhưng khóe môi không khống chế được nhếch cao lên.MIN: ta là đường phân cách cơ hội ~~~
Không phủ nhận anh có lòng riêng, lúc này lại có thể cảm thấy hơi vui vẻ.
Nhuyễn ngọc ôn hương, thiên đường nhân gian, nếu như có thể ôm cô mãi như thế này, cả đời này trải qua như vậy anh cũng cam lòng.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Nhưng mà hưởng thụ là hưởng thụ, cũng không thể để cô khóc mãi như vậy được.
“Được rồi.” anh khẽ dỗ dành cô, “Đừng sợ, đó không phải quỷ đâu.”
“Vậy là người chết…”
“Cũng không phải người chết.” Trình Dập phì cười, “Là mô hình người thôi.”
“….”
“Ngoan, đừng sợ.” Anh hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái, nhẹ đến mức khiến người ta không cảm nhận được, “Anh trai ở đây” Min: anh trai cái rắmTruyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc hít hít mũi, đôi mắt đỏ hồng ngước lên: “Em không muốn chơi cái này nữa, quá kinh khủng.”
“Được, không chơi nữa.” Anh cưng chiều vỗ nhẹ đầu cô.
Khi bọn họ chủ động từ bỏ, ông chủ của mật thật chẳng ngoài ý muốn tí nào.
Quá rõ ràng, An Lộc cũng không phải cô gái đầu tiên bị dọa khóc.
Vì muốn bồi thường cô dỗ cô vui vẻ, Trình Dập đi gắp tệ thú bông cho cô.
Tuy chỉ gắp được một con heo hồng, nhưng nhìn bộ dáng người đàn ông thất bại một lần lại hung hăng chiến đấu lần nữa, tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều.
Ăn cơm xong, An Mộng Nhã tới phòng tìm cô.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Vì ba mẹ trải qua thế giới hai người, ngay đến phòng khách sạn An Lộc cũng là một người ở.
“Tôi nghe nói Trình Dập cũng đến rồi!” mắt An Mộng Nhã sáng lên kích động như nhặt được vàng, còn cố ý trang điểm thật đẹp.
Trong lòng An Lộc “Lộp bộp” một tiếng: “Làm sao chị biết thế?”
An Mộng Nhã nhếch lông mày lên nói: “Trong nhóm có người nói.”
An Lộc: “Nhóm gì ạ?”
“Chính là nhóm chị em tốt của tôi, có người nắm rõ hành tung của các thiếu gia như lòng bàn tay.” An Mộng Nhã cực kỳ đắc ý, “Cô yên tâm đi, tin tực cực kỳ chính xác.”
“…” Cô đường nhiên biết, ban nãy còn ăn cơm tối cùng anh ấy nữa cơ.
Nhưng mà cái nhóm gì kia, cũng kinh khủng quá đi chứ?
Còn để người ta có tí riêng tư nào nữa không?Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc tùy tiện suy nghĩ, thì cảm giác được sau lưng lạnh cóng.
An Mộng Nhã kéo vai cô: “Cô mau hỏi giúp tôi xem anh ấy cụ thể đang ở chỗ nào.”
An Lộc khựng lại: “Không phải chị có nhóm à?”
”Trong nhóm chỉ nói cho tôi biết là đang ở Quân Duyệt, lại không có GPS định vị.” Ngữ khí An Mộng Nhã cường thế nói, “Cô mau hỏi đi, không phải cô có wechat của anh ấy sao?”
“Vậy em đưa namecard cho chị….”
“Không được, như vậy quá rõ ràng rồi.” An Mộng Nhã lắc đầu, “Tôi muốn tạo ra cảnh tình cờ gặp.”
“….”
An Lộc không đấu nổi An Mộng Nhã, chỉ đành lên wechat hỏi định vị của Trình Dập, nói cho cô ta biết.
An Mộng Nhã tràn ngập nhiệt tình rời khỏi, An Lộc đang định tẩy trang đi tắm, lại nhận được một tin nhắn:
[Qua đây không?]
Trái tim An Lộc hơi nảy lên, nhanh chóng từ chối: [Không đâu ạ, em chuẩn bị đi ngủ rồi, hôm nay hơi mệt QAQ]
Trình Dập: [Ừ, vậy ngủ ngon nhé.]
Anh dễ nói chuyện như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng An Lộc lại nặng nề hơn.
Do dự một lát, vẫn nhịn không được nói cho anh biết: “Cái kia, chị gái em tìm anh có chút chuyện.]
Trình Dập: […]
An Lộc cắn môi: [Cho nên, anh cứ đợi ở đó, ngàn vạn đừng có rời khỏi đó.]
Trình Dập: […]
[Em qua đây, thì anh không rời khỏi.]
-
khi An Lộc đến quán ba, An Mộng Nhã đang xấu hổ ngồi đối diện hai người đàn ông.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trình Dập, Trình Hạo Hiên.
Đối với sự xuất hiện của Trình Hạo Hiên, thực sự an Lộc có hơi kinh ngạc, đứng ở cửa một hồi không động.
Trình Dập giương cằm về phía cô.
Dưới chân An Lộc như bị làm phép, chậm chạp đi tới trước bàn.
An Mộng Nhã quay lại thấy cô, bỗng chốc trợn ngược mắt lên: “Sao cô lại tới đây!”
”Em, cái đó…..” An Lộc ngẩng lên liếc người đàn ông đối diện, nhìn thấy anh một bộ dáng thong dong nhàn nhã, cũng không có ý định giải vây giúp cô: “Thì đi ra ngoài dạo chút.”
Trong lòng hừ một tiếng, đôi mắt sáng rực lóe lên một tia sáng.
Vẻ mặt Trình Dập lười biếng nâng ly lên, “Trùng hợp quá.”
An Lộc ngoài cười trong không cười: “Phải đó, thật trùng hợp.”
Bộ dáng lúc uy hiếp bản thân, có lẽ cũng là một bộ dạng điềm tĩnh như vậy.
Bây giờ cô ghét cay ghét đắng bộ dáng này.
Vốn An Mộng nhã có chút xấu hổ, lúc này trừ xấu hổ ra còn cực kỳ không vui vẻ.
Trình Hạo Hiện gọi một đống đồ ăn vặt, còn gọi đồ uống cho hai cô gái. An Lộc vì chuyện anh ta tỏ tình cách đây không lâu, cũng có chút xấu hổ, cũng không giơ tay nhận lấy đồ uống Trình Hạo Hiên đưa cho, anh ta chỉ có thể cười cười đặt trước mặt cô.
Ca sỹ vừa lên sân khấu cũng rất nổi tiếng, người vừa xuất hiện trước micro, không khí bên dưới đã vô cùng kích động, có không ít các cô gái gào thét tên ca sỹ đó.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ánh đèn chiếu rọi lên người anh ta, khiến đầu mày cuối mắt gợi lên vẻ đa tình.
Đôi mắt phượng hẹp dài,bên dưới mắt phải có một nốt ruồi lệ khiến cả người anh ta càng thêm âm nhu.
Giọng hát của anh ta rất dễ nghe, An Lộc không tự giác mà nhìn anh ta vài lần.
Trên bàn đột nhiên vang lên, dọa cô sợ chết khiếp, vội vàng thu tầm mắt đang nhìn ca sỹ nọ về.
Chỉ thấy trên bàn bày ra nhiều đĩa nhỏ, trong đĩa có vô số các loại hạt khô đã được bóc vỏ.
An Lộc nghi hoặc nâng mắt nhìn hai người đàn ông đối diện.
Ánh mắt Trình Dập vừa lúc nhìn sang một bên, một cánh tay nhàn rỗi đặt lên đùi, tầm mắt như có như không rơi trên chất lỏng màu đỏ trong ly.
Thỉnh thoảng có vài cô gái trang điểm diễm lệ tới đây mời mọc, Trình Hạo Hiên không nhịn nổi táy máy một chút, nhưng bị người đàn ông cao ngạo lạnh lùng này liếc một cái, mấy cô gái đó cũng không dám bước tới nữa.
Trình Hạo Hiên bị bức thanh tâm quả dục, biểu tình không dễ nhìn cho lắm: “Tao bị điên rồi mới ngồi cùng mày.”
Biểu cảm của Trình Dập còn khó coi hơn, giọng nói lạnh lẽo: “Vậy anh có thể cút.”
“Trước mặt các em xinh đẹp sao mày có thể nói chuyện với tao như thế?” Trình Hạo Hiên cắn răng nhỏ giọng nói, “Tốt xấu gì tao cũng là anh mày.”
“Anh vẫn còn biết anh là anh tôi.” Trình Dập lạnh lẽo quét qua người anh ta một cái.
…..
An Lộc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không nhìn thấy hai người này đấu đá.
An Mộng Nhã sớm đã muốn dính lại gần rồi, bèn nhân cơ hội lên tiếng: “Hai anh trai này đừng có cãi nhau nữa.”
“Ai là anh trai cô.” Trình Dập không vui đặt mạnh ly rượu lên mặt bàn, có chút rượu vang bị sánh ra ngoài, ngay cả đĩa hạt khô trước mặt An Lộc cũng không may mắn thoát khỏi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Sắc mặt An Mộng Nhã lập tức cứng lại, lập tức nặn ra một nụ cười tươi: “Dựa vào quan hệ giữa hai nhà chúng ta….”
“Tôi là con út trong nhà, không có em gái.” Mặt Trình Dập không biểu cảm cắt ngang lời cô ta, cầm một điếu thuốc, chỉ về phía Trình Hạo Hiên: “Gọi anh ta thì được, khắp nơi trên toàn quốc đều là em gái anh ta.”
Mặt An Mộng Nhã tái mét.
Cô ta giơ tay ra, muốn lấy ít hạt dẻ cười từ đĩa nhỏ trước mặt An Lộc ăn cho đỡ sợ, nhưng có một đôi tay nhanh hơn cô ta một bước, đem đĩa ra chỗ khác.
“Không ăn thì cho anh.” Chiếc đĩa cạnh một tiếng trên mặt bàn, rơi vài hạt khô ra.
Trình Dập lấy bật lửa châm thuốc, ánh mắt lạnh lùng quét trên mặt An Lộc.
Da mặt An Mộng Nhã có dày hơn nữa, cũng là thiên kim tiểu thư nhà họ An nuôi dạy ra, nào có bị người ta đối xử tệ bạc đến mức rõ ràng như vậy, tức giận đến đỏ ửng mắt, đứng lên chạy đi khỏi.
“Mày thật là, đối xử với con gái có thể….” Trình Hạo Hiên trợn mắt nhìn Trình Dập, không còn lời nào để nói, bỏ chiếc ly xuống đuổi theo ra ngoài.
Người đàn ông đối diện chỉ lo phun khói, An Lộc không quen, khẽ ho mấy tiếng.
Tuy Trình Dập biểu hiện tức giận, nhưng vẫn dụi thuốc đi.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Cảm ơn anh.” An Lộc cắn môi, giải thích nói, “Chỉ là em không thích ăn hạt khô thôi.”
Sắc mặt người đàn ông chậm rãi ấm lên, rũ mắt xuống, bóc lấy một hạt dẻ cười, “Ồ.”
An Lộc cẩn thận nhìn anh, “Anh giận rồi ư?”
“Ừ, giận rồi.” Trình Dập đón lấy ánh mắt của cô.
An Lộc mê mang chớp mắt: “Vì chị Mộng Nhã muốn ăn hạt khô anh bóc sao? Anh không cho chị ấy ăn là được rồi mà.”
“….”
Trình Dập híp mắt, khóc cười không nổi.
Có một khắc nào đó, anh thực sự muốn lôi cô nhóc này ra dạy dỗ một trận, càng muốn dứt khoát làm một tên súc sinh trước mặt cô.
Anh quá muốn để cô rõ ràng tâm tư của mình, nhưng lại biết rằng không nên quá hấp tấp.
Bị từ chối là chắc luôn, ngộ nhỡ trực tiếp dọa người ta chạy mất thì đúng là không thỏa đáng.
Một đám ông chú hút thuốc đi ngang qua, An Lộc không nhịn được lại ho.
Trình Dập cau mày, đứng lên, ném chiếc khăn cho cô, “Đi thôi.”
Nơi này không phải nơi thích hợp để nói chuyện.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Con phố bên ngoài quán bar.
Trình Dập đi được vài bước lại dừng lại.
An Lộc không cẩn thận đâm sầm vào lưng anh, khẽ kêu lên một tiếng, nâng tay lên xoa mũi.
Đỏ ửng lên như một quả dâu tây nhỏ.
Trình Dập xoay người lại, nhìn cô, đôi mắt màu nâu nhạt trong bóng đêm nổi lên sắc đen như mực.
An Lộc ngẩng đầu, ánh mắt hơi run lên, cách lớp khăn choàng kêu lên một tiếng mềm mại ngọt ngào:
“Anh Dập.”
Trình Dập không biến sắc mà than nhẹ.
Đối mặt với bộ dáng này của cô, rất nhiều buồn bực vẫn chưa bắt đầu đã tan đi mất rồi.
Anh nâng tay lên, cách chiếc mũ khẽ xoa đầu cô, nhẹ than: “Sau này không được như vậy nữa.”
An Lộc chớp mắt: “Ah?”
“Anh tưởng là em tìm anh nên mới nói cho em biết.” Anh nhìn vào mắt cô, “Sau này mấy người chị em họ hay là bạn học của em,” Anh ngừng lại, nghiêm túc cúi người xuống “Ai muốn thông qua em tiếp cận anh, đều không được đồng ý.”
Thì ra là tức giận cái này nha.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc ngoan ngoãn thuận theo gật đầu: “Vâng.”
Trái tim bỗng mở rộng, khuôn mặt người đàn ông đẹp trai bỗng nhiên sáp lại.
Khoảng cách còn tầm cm, hô hấp nóng rực đều phả lên mặt cô, là mùi xen lẫn giữa khói thuốc và vị cồn, khiến con người ta không tự giác mà bị chuốc say.
Giọng nói người đàn ông càng giống như lớp sương mù, không quá rõ ràng bay vào tận trong tim cô:
“Anh trai chỉ cần một mình em là đủ rồi, biết không?”