“Những chuyện giống như hai nhà liên hôn thế này rất phức tạp.” An Mộng Nhã bày ra vẻ mặt sầu khổ nói, “Nhất là gia tộc như nhà họ Trình, cô mà không thông minh một chút, gả sang đó bị người ta gặm đến xương cũng chẳng còn.”
An Lộc tiếp tục gật đầu: “Chị nói đúng lắm.”
“Tuy cô với Trình Dập đã chia tay, nhưng cũng coi như có đoạn thời gian tốt đẹp, chắc là hiểu anh ấy lắm nhỉ?” An Mộng Nhã bỗng hỏi cô
An Lộc mờ mịt nhìn cô ta: “Cũng tạm.”
An Mộng Nhã sáp lại bên cạnh cô: “Anh ấy thích kiểu con gái nào?”
“Vậy thì em không rõ.” An Lộc lắc đầu, “Dù sao cũng không thích kiểu như em.”
“Nói lời thừa, tôi đương nhiên biết anh ấy không thích kiểu như cô.” An Mộng Nhã gõ lên đầu cô một cái, chỉ vào bản thân mình: “Vậy, như tôi thì sao?”
An Lộc khổ não cau mày.
An Mộng Nhã lắc bả vai cô: “Cô nghĩ kỹ lại xem!”
Nghĩ kỹ lại, không biết vẫn là không biết thôi, tôi cũng chẳng phải là con giun trong bụng anh ta.
An Lộc oán thầm trong lòng, bưng ly sữa đậu lên uống một ngụm, nói: “Chị xinh đẹp lại thông minh thế này, là đàn ông thì đều thích mà. Hay là chị thử một chút, chẳng phải là sẽ biết ngay hay sao?”
“Thử xem?” mắt An Mộng Nhã sáng lên, “Anh ấy thích con gái chủ động à?”
An Lộc bình tĩnh gật đầu: “Chắc vậy.”
Tâm tình của An Mộng Nhã bỗng thay đổi, lại cầm đũa lên.
Hai người ăn xong, gọi ông chủ tính tiền.
“Cô gái, tổng cộng hết hai trăm tám mươi tám tệ, tiền mặt hay quét mã?”
“Cháu không có tiền mặt.” An Lộc nói, “Quét mã đi ạ.”
Ông chủ giơ mã QR ra, đưa cho cô.
An Lộc sờ sờ trong túi, đột nhiên kinh hô lên một tiếng.
An Mộng Nhã quay đầu hỏi: “Sao thế?”
An Lộc vò đầu bứt tai, ngại ngùng nhìn An Mộng Nhã, lại quay sang nhìn ông chủ: “Cái kia, hình như em không đem điện thoại.”
“Ôi chao cô gái này, cô ra ngoài không đem điện thoại cũng chẳng đem tiền mặt, định ra ngoài ăn chùa hay sao hả?” Ông chủ lúc trước vừa cười hì hì giây sau đã lật mặt.
An Lộc quẫn bách cắn môi: “Không phải đâu ạ.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Ông chủ nhíu mày: “Vậy thì phải làm sao? Chúng tôi mở hàng làm ăn chứ đâu phải đi từ thiện.”
“Cháu không có.”An Lộc ngừng lại, chỉ sang hướng An Mộng Nhã, “Nhưng chị gái cháu có.”
An Mộng Nhã trợn tròn mắt: “An Lộc, cô đã nói là cô mời!”
“Nhưng mà em không mang tiền.” An Lộc cúi mắt xuống, trông vô cùng đáng thương, “Vậy hay là chị về trước đi, nếu gặp ba mẹ em thì nói với bọn họ, em tự ở đây làm việc trả nợ.”
Nói xong nhìn về phía ông chủ, biểu tình chân thành nói: “Cháu thực sự không mang tiền, bây giờ cũng không liên lạc được với ba mẹ cháu, cháu ở lại đây giúp chú làm việc được không ạ?”
“….” An Mộng Nhã nghĩ, cô ta nào dám.
Để em gái ở đây gán nợ, thím tư nổi tiếng có lý không buông tha người kia của cô ta không đem cô ta cắn chết mới lạ.
“Được rồi, tôi thanh toán.” An Mộng Nhã tức giận lấy điện thoại ra, “Bao nhiêu tiền?”
Ông chủ: “Hai trăm tám mươi tám tệ.”
An Mộng Nhã quét mã, thanh toán tiền, dùng sức trợn mắt nhìn An Lộc một cái: “ tệ, cô ít nhất ăn hết tệ, còn nói cái gì mà mời tôi ăn, đầu tôi bị hỏng mới tin cô.”
An Lộc nhỏ giọng nói: “Chị à, quần áo chị mặc trên người không chỉ có hai vạn thôi đâu…”
“Có thể giống nhau sao?”
“….Ồ.” An Lộc cong môi, cười vô hại nói, “Cảm ơn chị.”
An Mộng Nhã khóc không được mà cười chẳng xong.
-
Ngày thứ hai, cả nhà chính thức đi trượt tuyết.
Vốn là An Lộc cũng biết trượt, nên hai vợ chồng Dư Tâm Nhu và An Phó Chi cũng chẳng quản cô, hai vợ chồng tự hợp lại đi chơi riêng.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
An Lộc nhẫn nại nghe nhân viên công tác hướng dẫn xong mới tự mình lên đường.
Vì quá lâu không trượt nên khi mới bắt đầu tốc độ hơi chậm một chút. Dần dần cô tìm được cảm giác lúc trượt tuyết, bắt đầu thỏa thích trượt.
Khu trượt tuyết của thành phố Y nổi tiếng gần xa, không chỉ vì diện tích lớn, thiết bị cao cấp, còn bởi vì cảnh đẹp làm say lòng người.
Nơi này bốn mùa trời xanh mây trắng, quang đãng trong lành, là diện mạo tự nhiên vốn có như chưa từng chịu qua ảnh hưởng ô nhiễm môi trường vậy.
Đặc biệt là vào buổi tối, trăng trong sao sáng, sắc đêm không biên giới, còn đẹp hơn so với tranh vẽ.
Cô xuyên qua nhóm khách du lịch ồn ã, dần dần trượt tới khu vực ít người.
An Lộc có chút đắc ý, còn ngâm nga một ca khúc, bốn bề xung quanh một mảng trắng xóa, cô cũng không chú ý bản thân mình trượt đến nơi nào.
Đằng trước có thể nhìn thấy một hàng cờ đỏ nhỏ, cô mới giật mình nhớ lại khi nhân viên công tác dặn dò, năm nay có một khu vực bị quây lại, nói là lúc kiểm tra an toàn có vấn đề, dễ xảy ra tại nạn, cho nên ngàn vạn không được đi qua.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Có lẽ chính là khu vực trước mắt rồi.
Bỗng hơi hoảng sợ, cô vội vàng giảm tốc độ.
Nhưng vì quá khẩn trương, nên vẫn chưa thể dừng lại, trực tiếp đâm vào gốc cây không xa.
Cô sợ hãi hét lên, tuyết vọng nhắm mắt lại.
Lần này xong rồi có khi thực sự ngã thành đồ ngốc luôn,vù…..
Vài giây sau, ngoài ý muốn không cảm nhận được cơn đau đớn nào.
Ngược lại là một trận trời đất quay cuồng, giống như bị thứ gì đó ôm lấy, bảo vệ, tiếp theo truyền tới một tiếng hự trầm thấp.
An Lộc chậm chạp mở mắt ra, chỉ thấy bản thân bò trên mặt tuyết, chính xác mà nói, là đang nằm trên một người.
Tuy đối phương đeo kính đen không nhìn thấy đôi mắt, nhưng lại cảm giác khuôn mặt này rất quen thuộc.
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều.
“….Cảm ơn.” An Lộc chống tay lên mặt tuyết, muốn đứng dậy, “Tiên sinh, anh có thể buông tay ra không?”
Vòng tay anh vẫn ôm lấy vai cô, sức lực khỏe đến kinh người.
“Chỉ sợ không được.” Người đàn ông dưới thân nhếch khóe môi lên, giọng nói phì phò có chút bất lực, “Cánh tay của anh trai bị tê cứng rồi, không động nổi.”
“….”
“Em xoa bóp cho anh?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Nửa khuôn mặt dưới chiếc kính đen, bỗng chốc đỏ lử.
-
Quán cà phê đang mở một ca khúc tiếng Pháp giai điệu chậm rãi thoải mái, trong không khí bao phủ bởi hương thơm của đồ ngọt cộng với hương cà phê.
“Anh Dập đột nhiên tới đây, là có chuyện gì sao ạ?” An Lộc bưng cốc cà phê uống một ngụm, xua đi hơi lạnh trong cơ thể.
Trình Dập chần chờ gật đầu: “Ừ, có chút việc.”
Anh không nói là việc gì, An Lộc cũng không truy hỏi.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình phải không nào.
An Lộc cười cười: “Vậy trùng hợp ghê á.”
“Đúng vậy, quá trùng hợp.” Trình Dập nâng mắt lên, đôi mắt sâu hun hút khóa lấy nụ cười ngây thơ của cô.
An Lộc thản nhiên nhấp ngụm cà phê.Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Trình Dập bỗng buông thìa xuống, chiếc đĩa nhỏ phát ra âm thanh giòn tan thanh thúy.
An Lộc ngẩng lên nhìn qua, đụng phải ánh mắt tìm tòi chăm chú của người đàn ông.
Trái tim run lên, hỏi: “Sao vậy ạ?”
“Anh tư của anh, em hiểu rõ người này không?” Trình Dập hỏi.
An Lộc nhanh chóng nghĩ ngợi, đáp: “Tứ thiếu rất tốt ạ, lúc còn nhỏ mỗi khi đến nhà em, anh ấy đều mang kẹo tới cho em, còn sợ em nhàm chán, dẫn em đi đánh đàn dương cầm. Tiệc tối lần trước có người bám lấy em, anh ấy cũng giúp em giải quyết đó.”
An Lộc tự hỏi mấy lý do này chắc không có việc gì đâu, cũng không thể lúc nào cũng nói xấu anh trai anh trước mặt anh được nhỉ.
Nhưng An Lộc phát hiện biểu tình của Trình Dập cũng không vui vẻ gì.
Thậm chí, bộ dạng này có chút nghiêm túc.
Giọng nói trầm thấp của Trình Dập vang lên: “Lẽ nào em nhận lời anh ta rồi?”
“Nhận lời gì chứ?” An Lộc mờ mịt.
“Hôm qua.” Anh dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lẽo, “Anh nghĩ anh biểu đạt ý tứ rất rõ ràng rồi, anh tư của anh phong lưu thành tính, không thích hợp với em.”
An Lộc ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ.”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
Biểu cảm của Trình Dập có chút thất bại: “Ồ là có ý gì?”
“Em biết rồi ạ.” An Lộc đặt cốc xuống, nhìn anh cười hì hì.
“Cho nên rốt cuộc em nghĩ thế nào?”
An Lộc thu lại nụ cười, nghi hoặc chớp mắt. Cô thực sự chả hiểu làm sao, Trình Dập quan tâm đến việc này như vậy, thậm chí còn có chút khẩn trương?
Nhìn thấy cô vẫn chưa trả lời, anh hiểu lầm, sắc mặt càng khẩn trương hơn: “Em thực sự muốn ở bên anh ta sao?”
An Lộc lắc đầu: “Em đâu có, em đã từ chối anh ấy rồi.”
Câu vừa nói ra, cô cảm giác được người đối diện thở phào một hơi.
Sự dữ dằn giữa mắt mày Trình Dập cũng theo đó mà biến mất, hồi phục bộ dạng tươi tắn sáng sủa như thường ngày.
Anh hắng giọng, dường như đối với sự thất thố ban nãy cảm giác không được tự nhiên nói: “Vậy em….từ chối anh ta như thế nào vậy?”
“Thì, chính là từ chối thôi ạ.” Tiện thể công kích tuổi tác của người ta thôi ha.
An Lộc ngại nói sự thật, dù sao cũng tiện thể công kích tuổi tác của anh nữa mà.
Nhìn bộ dáng trả lời cho có của cô, Trình Dập cũng không tiện hỏi nữa, bưng cà phê lên, “Ồ.” một tiếng.
“Sao chỉ có mình em? Bác trai bác gái đâu rồi?”Truyện được chuyển ngữ và đăng tải từ chương trở đi duy nhất tại minngoc.wordpress.com. Nếu bạn đọc được ở trang khác chứng tỏ đó là bản coppy, bản coppy sẽ không đầy đủ. Mong bạn đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất và ủng hộ nhóm dịch.
“Bọn họ trải qua thế giới của hai người rồi, sao có thể đem cái bóng đèn như em theo chứ?” An Lộc có chút không tình nguyện chu miệng lên.
“Vậy vừa đúng lúc, anh cũng chỉ một người.” Trình Dập cười cười, nhìn ánh mắt trong veo như nước của cô.
Trái tim An Lộc run lên không rõ lý do.
Anh nhẹ nhàng đứng lên, âm thanh mang chút dịu dàng nói: “Đi thôi, anh trai đưa em đi chơi nào.”
MIN: chà chà cha nội Dập không nhịn nổi mà mò đến rồi ha.