Lục Quy Lan đem [ quần ma loạn vũ ] che chắn, đưa điện thoại di động phóng tới một bên ngủ một lát ngủ trưa.
Buổi chiều hai giờ đi học, Lục Quy Lan ngủ hơn hai mươi phút, nàng suy đoán Giang Miểu hẳn là không nghĩ muốn gặp được những người khác, cho nên sẽ ở gần sát giờ vào học mới đi.
Khi đó liền tính trên đường gặp những học sinh khác, bọn họ cũng chỉ lo vội vàng đến lớp, không có thời gian đối nàng chỉ chỉ trỏ trỏ.
giờ , Lục Quy Lan từ phòng ký túc xá ra tới, đến vị trí lúc tách ra cùng Giang Miểu, chờ Giang Miểu xuất hiện.
Linh tinh mấy học sinh từ ký túc xá ra tới hoảng loạn mà khóa cửa hướng dưới lầu chạy, Lục Quy Lan đứng ở ven tường, bọn học sinh đều là vội vàng đi ngang qua, căn bản không chú ý tới nàng.
giờ , ký túc xá hoàn toàn an tĩnh lại, đột nhiên, tiếng bước chân quen thuộc từ nơi không xa truyền đến, Lục Quy Lan xoay người, khuôn mặt Giang Miểu lãnh đạm diễm lệ ánh vào mi mắt.
Nàng mắt nhìn thẳng, như là không nhìn thấy Lục Quy Lan, trực tiếp đi xuống lầu.
Lục Quy Lan chậm một bước đi theo sau lưng nàng, trên đường gặp bốn năm người chạy ngang qua bên người, không một ai chú ý các nàng.
Lục Quy Lan cảm thấy chủ ý dùng Giang Miểu tránh né đám người thật là tuyệt diệu.
giờ , trước một phút vào học, Giang Miểu cùng Lục Quy Lan một trước một sau vào lớp.
Khoảnh khắc Giang Miểu xuất hiện, người trong lớp thấy nàng lập tức trợn trắng mắt xoay người, không cho nàng một ánh mắt.
Chờ đến Lục Quy Lan đi vào, đối mặt đúng là một đám đồng học đưa lưng về phía nàng.
Hai người mới vừa ngồi xuống, chuông đi học liền vang lên.
Giang Miểu đem thời gian tính toán vừa vặn tốt.
Hết tiết một, phòng học phía trước loa phát thanh bắt đầu tuần hoàn truyền phát tin "Thỉnh các bạn học đến sân thể dục tập hợp tham gia thể dục giữa giờ".
Giang Miểu bất động, Lục Quy Lan cũng bất động.
Những người khác đi gần hết, Hứa Mạt đã đi tới, trong tay cầm thẻ cơm của Lục Quy Lan, làm lơ Giang Miểu, vẻ mặt áy náy mà đối Lục Quy Lan nói: "Quy Lan, ta mới vừa phát hiện giữa trưa quên trả lại thẻ cơm của ngươi, thật xin lỗi."
Lục Quy Lan trong lòng rất phiền Hứa Mạt, rũ mắt, lông mi che khuất đôi mắt u buồn, thấp giọng nói: "Không sao."
Trong miệng nói không sao, cả người lại như là bị hơi thở ẩm ướt bao phủ, ai đều có thể nhìn ra nàng không rất cao hứng.
Hứa Mạt có chút xấu hổ, nàng vốn dĩ muốn hỏi một chút xem Lục Quy Lan là như thế nào ăn cơm trưa, nếu là Giang Miểu chủ động mời nàng ăn, liền khuyên nàng không cần bị Giang Miểu chút chỗ tốt thu mua, hiện tại lại bởi vì Lục Quy Lan thái độ chỉ có thể đem lời nói nghẹn ở trong miệng.
Hứa Mạt đặt thẻ cơm lên bàn Lục Quy Lan, nói: "Quy Lan, chuyện này là ta không đúng, ta buổi tối mời ngươi ăn cơm bồi tội được không?"
Lục Quy Lan nói: "Ta có hẹn người khác."
Hứa Mạt lập tức nổi giận trừng mắt nhìn Giang Miểu, "Ta cảnh cáo ngươi Giang Miểu, không được lại lừa Lục Quy Lan, nàng không phải đối tượng mà ngươi có thể tùy ý đùa bỡn."
Giang Miểu vốn dĩ không tính phản ứng Hứa Mạt, như vậy chỉ biết đưa tới càng quá mức trả thù, nhưng mà giờ phút này nàng lại không muốn tiếp tục nhẫn nhịn.
Giang Miểu đuôi mày sắc bén nhướng lên, đáy mắt cất giấu băng tuyết, "Hứa Mạt, ngươi có bệnh không đồng nghĩa ta cũng có bệnh. cẩu cái từ này rất thích hợp để hình dung ngươi, không ai cùng ngươi đoạt."
Hứa Mạt mở to hai mắt nhìn, không thể tin được Giang Miểu cũng dám châm chọc mình. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Giang Miểu, ngươi có phải hay không không muốn tiếp tục đến trường?"
Giang Miểu dưới đáy mắt băng tuyết dâng lên một thốc ngọn lửa: "Tình huống hiện tại có khác biệt sao? Mang theo cả lớp người cùng nhau cô lập ta không phải ngươi sao? Ta chờ xem ngươi làm cách nào đuổi ta ra khỏi trường, chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh này."
Lục Quy Lan ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, cảm thấy Giang Miểu giống như là vai chính muốn quật khởi.
Đáng tiếc nàng là nữ chủ chờ đợi bị nam chủ cứu vớt, vai phụ ác độc sẽ không đối nàng nhân từ nương tay.
Trong lớp có mấy học sinh còn chưa rời đi lập tức đi tới giúp Hứa Mạt tráng thanh thế, "Giang Miểu, đừng tưởng rằng ngươi là minh tinh liền cảm thấy chính mình đẳng cấp hơn người, lớp trưởng nàng rốt cuộc làm gì ngươi mà phải bị ngươi bôi nhọ?"
"Đúng thế, chính mình trong lòng đều là dơ bẩn, cho nên xem người khác đều không phải người tốt."
"Thật quá đáng, ta chưa thấy qua ngươi nào ghê tởm như ngươi."
"Fans ngươi có biết tính cách trong tối này của ngươi không?"
Một câu so một câu đả thương người, làm sắc mặt Giang Miểu nháy mắt trở nên trắng bệch.
Nàng rốt cuộc chỉ là một cô gái vừa mới thành niên, lời nói như dao bén ở trên người nàng chế tạo ra một đám vết thương máu chảy đầm đìa, vô pháp che giấu.
"Ta rốt cuộc đã làm chuyện gì dơ bẩn?" Giang Miểu nắm chặt nắm tay hơi hơi phát run.
Hứa Mạt hừ lạnh một tiếng: "Đã làm cái gì chính ngươi biết, mỗi ngày chỉ biết ở trường học giả đứng đắn."
"Kỳ thật ngươi ở giới giải trí tiếp thu qua không ít tiềm quy tắc đi? Ngươi trước theo Cao Hằng, sau lại theo một nhà làm phim hơn bốn mươi tuổi còn đã kết hôn, oẹ, ta nói ra mà thấy tởm muốn chết."
"Tiền liền quan trọng như vậy sao? Vì kiếm tiền bán thân cho mấy ông già là dạng cảm giác gì?"
"Lớp trưởng vẫn luôn kêu chúng ta đừng có giáp mặt cùng ngươi nói loại chuyện này, sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng, không nghĩ tới lòng tốt của lớp trưởng ngược lại thành lý do cho ngươi công kích nàng? Giang Miểu, ngươi biết vong ân phụ nghĩa bốn chữ viết như thế nào sao?"
Lục Quy Lan lần đầu tiên nhìn thấy người đổi trắng thay đen như vậy, quả thực làm nàng mở rộng tầm mắt.
Nguyên bản nàng kế hoạch là duy trì nhân thiết nguyên chủ, yên phận mà chờ hệ thống tìm được tân ký chủ sau đó trở về thay đổi nàng, nhưng hành vi của đám người Hứa Mạt thật sự là quá đáng.
Nếu Lục Quy Lan là Giang Miểu, căn bản sẽ không cho bọn họ cơ hội nói mê sảng, đã sớm một chân đá bay từng đứa.
Tuy rằng nàng bởi vì xã khủng, tài ăn nói không tốt lắm, nhưng vũ lực giá trị phương diện vẫn là thực có thể.
"Hứa Mạt." Thanh âm hơi khàn khàn vang lên, Lục Quy Lan nâng lên con ngươi, nỗ lực chịu đựng xúc động muốn dời đi tầm mắt, kiên định mà đối diện cùng mấy người tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ.
Mấy người nhìn tới con ngươi Lục Quy Lan đám sương mông lung, đều là ngẩn ra, trái tim không tự chủ được mà ra sức nhảy lên vài cái, gương mặt bắt đầu nóng lên.
Đặc biệt là Hứa Mạt bị Lục Quy Lan kêu tên, hưng phấn mà thiếu chút nữa tại chỗ nhảy dựng lên, "Quy Lan, ngươi kêu ta có chuyện gì?" Hứa Mạt trong ôn nhu hàm chứa ngượng ngùng hỏi.
"Các ngươi vừa rồi lời nói thực quá mức, hẳn là hướng Giang Miểu xin lỗi." Lục Quy Lan ở trong lòng tập luyện mấy lần, mới thông thuận mà nói ra, "Như thế nào có thể sử dụng ngôn ngữ ác độc như vậy bôi nhọ bạn cùng lớp?"
Lục Quy Lan trong mắt đầy tràn khó hiểu cùng thất vọng.
Giang Miểu quay đầu lại nhìn Lục Quy Lan một cái, không biết vì sao, thân thể căng chặt thế nhưng chậm rãi thả lỏng lại.
Giờ khắc này, nàng tình nguyện tin tưởng Lục Quy Lan là thật sự đang vì nàng nói chuyện, chứ không phải vì tiếp cận nàng mà diễn kịch.
Lúc nào cũng phải ác ý phỏng đoán hành vi người khác thật sự quá mệt mỏi.
Hứa Mạt sửng sốt, phản ứng lại đây Lục Quy Lan thế nhưng đang nói chuyện thay cho Giang Miểu, trong lòng vừa tức vừa gấp, "Quy Lan, Giang Miểu thật sự không phải người tốt, chuyện này không chỉ có lớp chúng ta biết, thậm chí toàn bộ người trong trường trừ bỏ lão sư đều biết. Giang Miểu vốn dĩ chính là diễn viên, diễn kịch đối nàng tới nói là chuyện thường ngày, ngươi chính là bị kỹ thuật diễn của nàng lừa dối mới có thể cảm thấy chúng ta nói chính là giả."
Mấy người khác vội vàng phụ họa, "Một người cảm thấy nàng có vấn đề ngươi không tin, chẳng lẽ toàn trường mấy ngàn người cảm thấy nàng có vấn đề cũng không tin sao?"
"Không tin." Lục Quy Lan nhìn Giang Miểu, nói, "Thông qua hôm nay ở chung ta phát hiện Giang Miểu cùng Lưu lão sư nói giống nhau, thiện lương lại thông minh, gặp được vấn đề nàng sẽ chủ động hỗ trợ giải quyết ( múc nước), làm bài nhanh lại còn đáp đúng, cho ta rất nhiều khích lệ, kế tiếp ta sẽ hướng nàng chăm chỉ học tập, tranh thủ thành tích có tiến bộ."
Lục Quy Lan một hơi nói xong, đối diện Hứa Mạt mấy người tất cả đều vẻ mặt không thể tin tưởng.
"Là giả thôi! Giả!"
"Nàng cố ý diễn cho ngươi xem, vì giành được ngươi hảo cảm!"
"Không cần tin tưởng nàng!"
Mọi người mồm năm miệng mười nỗ lực khuyên bảo Lục Quy Lan.
Sắc mặt vốn đã khôi phục của Giang Miểu lại bắt đầu trở nên trắng.
Lục Quy Lan nói: "Ta nói, ta tin tưởng nàng, trừ phi nàng ngay trước mặt ta làm chuyện gì không tốt, bằng không các ngươi nói cái gì cũng không ăn thua."
"Hứa Mạt, các ngươi xin lỗi đi." Lục Quy Lan nghiêm túc nói.
Hứa Mạt nhìn Giang Miểu, theo bản năng nói: "Không có khả năng!"
Vài người khác đều nhấp miệng không nói lời nào.
"Được thôi, các ngươi có thể không xin lỗi." Lục Quy Lan tâm bình khí hòa nói.
Hứa Mạt tức khắc vui vẻ lên, "Quy Lan......"
Lục Quy Lan đánh gãy nàng vui sướng, "Các ngươi một ngày không xin lỗi, liền một ngày không cần cùng ta nói chuyện, liền tính cùng ta nói chuyện ta cũng sẽ không phản ứng các ngươi. Ta không thích người giống như các ngươi làm bạn với ta."
Hứa Mạt nóng nảy, "Quy Lan, ta chẳng lẽ còn không quan trọng bằng Giang Miểu sao? Buổi sáng ta còn giúp ngươi mua đồ ăn sáng!"
Lục Quy Lan đã hạ quyết tâm, nói không xin lỗi liền không nói lời nào, chỉ đương không nghe thấy, nhẹ nhàng đẩy bả vai Giang Miểu, nói: "Hiện tại đi sân thể dục chưa?"
Giang Miểu bởi vì Lục Quy Lan đột nhiên đụng chạm thân thể hơi cương, cũng may Lục Quy Lan chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút tay liền rời đi.
Giang Miểu nhìn đồng hồ, nói: "Lại chờ năm phút."
"Ừ."
Hai người đối thoại ăn ý tự nhiên, Hứa Mạt ghen ghét đến đôi mắt đều sắp xuất huyết, "Quy Lan, ngươi cùng nàng ở bên nhau nhất định sẽ bị liên lụy, ta không nghĩ ngươi bị những người khác cô lập."
Lục Quy Lan thầm nghĩ: Ta ước gì không ai phản ứng.
Vẫn là không đáp lại.
Hứa Mạt gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nói một đống Lục Quy Lan một chữ đều không đáp lại, chỉ phải bất đắc dĩ mà đi trước.
Lục Quy Lan xem ra là nhất định sẽ cùng Giang Miểu cùng nhau đi, bọn họ không thể đi cùng, nếu không sẽ bị những người khác cho rằng bọn họ cùng Giang Miểu có quan hệ.
Cùng Giang Miểu dính lên quan hệ nhất định sẽ bị toàn trường khinh bỉ.
Trên đường đi sân thể dục Hứa Mạt nói: "Quy Lan sớm muộn gì sẽ hối hận."
Mấy người khác nói: "Đương nhiên, không phải tất cả mọi người giống chúng ta như vậy khoan dung, sẽ không bởi vì nàng tiếp cận Giang Miểu mà không phản ứng nàng."
"Chờ nàng chạm vào vách tường liền biết cái gì nên làm cái gì không nên làm."
Hứa Mạt là lớp trưởng, mỗi lần tới giờ thể dục đều phải phụ trách sửa sang lại đội ngũ, làm cho bọn họ chung quanh ngay ngắn chỉnh tề, hôm nay lại bởi vì khuyên bảo Lục Quy Lan đã tới chậm, - thành đội ngũ không chỉnh tề nhất, lúc Hứa Mạt chạy tới, chủ nhiệm lớp đang chỉ huy bọn họ đứng thành hàng.
Hứa Mạt thở hồng hộc mà chạy đến trước mặt chủ nhiệm lớp, "Lưu, Lưu lão sư hô...... Thực xin lỗi ta đã tới chậm."
"Không sao." Chủ nhiệm lớp ôn thanh hỏi: "Là bị sự tình gì chậm trễ sao?"
Hứa Mạt lau mồ hôi trên trán, ngượng ngùng nói: "Giang Miểu làm ta giúp nàng nhìn xem bảng tin, ta đề ra mấy cái ý kiến cho nàng, Giang Miểu không quá đồng ý, chúng ta thảo luận trong chốc lát, không cẩn thận quên mất thời gian......"