Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi Hoắc An Lan vừa nói đùa câu này, người đàn ông trước mặt đột nhiên tiến lên trước một bữa, tiến lại gần hơn với cô ấy.
Sự khác biệt về vóc dáng giữa nam và nữ ngay lập tức hiện ra rõ ràng, Hoắc An Lan áp chặt vào tường, không thể lui lại, nhưng ở phía trước, Lý Thần chỉ cách cô ấy có vài cm.
Vóc dáng cường tráng và hơi thở đều đặn của người đàn ông khiến Hoắc An Lan bối rối, tim đập loạn nhịp.
Advertisement
Ở khoảng cách gần như vậy, cô ấy thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim của đối phương.
Advertisement
Trái tim, đang ở rất gần, rất gần.
Cảm thấy cằm của mình bị nâng lên một cách khiêu khích, Hoắc An Lan bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lý Thần.
Ánh mắt của Lý Thần trầm ngâm, nhìn chằm chằm Hoắc An Lan, chậm rãi nói: “Có phải em nghĩ rằng anh không trị được em không?”
Hành động không hề báo trước này của Lý Thần khiến Hoắc An Lan co rúm cơ thể lại theo bản năng.
Cô ấy vô thức muốn đẩy Lý Thần ra, nhưng khi cô ấy đưa tay lên chạm vào ngực Lý Thần, cô ấy cảm thấy thân thể của người đàn ông này không phải thứ mà cô ấy có thể dùng sức để lay chuyển được.
Hơi thở thiêu đốt lẫn nhau khiến cho Hoắc An Lan cảm thấy bối rối. Cô ấy vô thức đảo mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Lý Thần.
“Anh, anh làm gì thế, mau bỏ em ra!”
Bản thân Hoắc An Lan cũng cảm thấy ngượng ngùng vì giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của mình.
Rõ ràng cô ấy phải rất cứng rắn nghiêm khắc, nhưng lời nói ra lại nhẹ nhàng bay bổng không có chút lực nào, ngược lại như thể dù cự tuyệt nhưng lại rất mong ngóng.
“Em sợ rồi à?”
Cảm nhận được cảm xúc đang bùng lên dữ dội của Hoắc An Lan lúc này, Lý Thần hơi nghiêng người, cười thầm bên tai Hoắc An Lan nói.
Khi câu này được nói ra, vành tai của Hoắc An Lan đã bị hơi thở ấm áp của Lý Thần vây quanh.
Chỉ cảm nhận được luồng hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, phả vào trong tai mình.
Luồng hơi thở này khiến cho Hoắc An Lan cảm thấy toàn bộ cơ thể và tay chân của mình đều mềm nhũn ra, cả người không còn chút sức lực nào.
Hoắc An Lan cảm thấy tim đập rất nhanh, toàn thân nóng rực, đặc biệt là hai má, không cần nhìn cũng biết rằng nhất định đã đỏ bừng rồi.
Lúc này, Hoắc An Lan không biết lấy sức mạnh ở đâu đẩy Lý Thần ra.
Lý Thần lùi lại phía sau hai bước, cười tủm tỉm nhìn Hoắc An Lan.