Hoắc Chấn Châu gật đầu, nói: “Ừ, bọn chú cũng nghĩ như vậy, cho nên bây giờ bọn chú chỉ đăng ký thành lập công ty trước, tạm thời không kinh doanh, đợi đến khi dự án chính thức được khởi động và đấu thầu rộng rãi thì mới là lúc xung đột bắt đầu bạo phát”.
Lý Thần thở dài: “Nhiều chắc phải mất một năm, ít thì nửa năm. Đó mới chính là lúc lưỡi dao thấy máu thật sự, Bây giờ sắp đến năm mới rồi, chắc là sẽ không có động tĩnh gì nữa đâu”.
Hoắc Chấn Châu cười nói: “Chúng ta định ngày mai quay về Hồng Kông trước”.
Advertisement
Lý Thần ngạc nhiên nói: “Vậy bên này thì sao?”
Hoắc Chấn Châu nói: “Bên này tạm thời chưa có việc gì, ở Hồng Kông còn nhiều việc, chú không ở đó, rất nhiều việc không thể xử lý được. Hơn nữa ông cụ tuổi tác cũng đã cao rồi, không thích hợp ở bên ngoài lâu”.
Advertisement
Lý Thần cười nói: “Cũng đúng, không khí ở Yến Kinh ô nhiễm quá, không thích hợp cho ông cụ ở lâu”.
“Mấy dự án đầu tư ở nội địa, chú định giao cho Hoàn Vũ tiếp quản. Chú và ông cụ, còn cả An Lan nữa, ngày mai sẽ bay về. Ba đại gia tộc kia cũng vậy”, Hoắc Chấn Châu nói.
Lý Thần mỉm cười: “Trải qua nhiều chuyện như vậy chắc anh ấy cũng trưởng thành lên nhiều rồi”.
Hoắc Chấn Châu trầm giọng nói: “Thằng nhóc Hoàn Vũ này, chú hiểu nó quá rồi, không phải đứa ngu ngốc, chỉ là tâm tư vẫn chưa chịu đặt đúng chỗ. Lần này chú cố ý không gây áp lực cho nhà họ Lâm là vì muốn cho Hoàn Vũ nhớ kỹ bài học này!”
“Chuyện của nhà họ Lâm, một năm hoặc là nửa năm sau, khi dự án chính thức công bố, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có một trận quyết chiến. Nhưng Lâm Lang Thiên thì chú không thể đích thân ra mặt đối phó với cậu ta được, đây là chuyện riêng của Hoàn Vũ”.
“Mối thù này có thể trả được không phải xem bản lĩnh của nó, không trả được thì tự biết điều quay về Hồng Kông ngoan ngoãn làm cậu chủ nhà giàu, đừng có xuất hiện ở bên ngoài làm gia đình mất mặt nữa”.
Lý Thần nghiêm túc nói: “Nhà họ Lâm cũng không nhận được chút lợi ích nào. Thứ Lâm Lang Thiên nhận được chỉ là cổ phiếu rác của một công ty vỏ bọc, hoàn toàn không có giá trị gì. Về bản kế hoạch dự án, một khi bị lộ ra thì cũng chỉ là một mảnh giấy vụn không hơn không kém. Cho dù là chúng ta hay là nhà họ Lâm thì cũng không thể dùng được”.
“Chẳng qua chỉ là một cách để an ủi tâm lý mà thôi”.
Hoắc Chấn Châu gật đầu, vỗ vai Lý Thần, nói: “Lần này may mà có cháu, nếu không thể diện của nhà họ Hoắc mất sạch rồi”.
Lý Thần chân thành nói: “Chuyện này không thể thoái thác được, về tình về lý, cháu đều sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu”.
…
Chuyến bay của nhà họ Hoắc vào chiều hôm sau, buổi sáng Lý Thần tới nói chuyện với ông cụ Hoắc, sau khi ông cụ mệt rồi thì mới rời đi.
Vừa ra ngoài Lý Thần đã gặp Hoắc An Lan.
“Tuần sau em ra nước ngoài học tiếp, có khi Tết cũng không về được”, Hoắc An Lan đứng trước mặt Lý Thần, đưa tay vén lọn tóc vương trên mặt, nhẹ giọng nói.
“Anh sẽ tới thăm em”, Lý Thần nói.
Hoắc An Lan cười khẽ một tiếng: “Không sợ bạn gái ghen à?”
“Đưa cô ấy đi cùng luôn”, Lý Thần nghĩ một chút rồi nói.
Hoắc An Lan kinh ngạc nhìn Lý Thần một cái: “Lá gan không nhỏ nhỉ, có phải cảm giác ăn vụng trước mắt bạn gái rất kch thích đúng không?”