Vương Minh bước vào trong chuồng Linh Thú có một số con tỏ ra địch ý nhìn chằm chằm hắn thế những cũng có một số con lại tò mò nhìn về hắn, một con Thanh Diệp Hoa nhìn cứ như một đóa hoa biết đi còn tiến lại gần hắn.
Vương Minh nhìn con Thanh Diệp Hoa, đây là một loài Linh Thú hệ thực vật rất hiền lành có khả năng chiến đấu kém thế nhưng lại có khả năng chữa trị vì thế vẫn được một số Ngự Thú Sư nuôi dưỡng, thế nhưng không ai lại đi chọn một con Linh Thú khả năng chiến đầu yếu làm linh thú đầu tiên cả trừ phi muốn theo đuổi một nghề nghiệp chuyên biệt.
Thanh Diệp Hoa nhìn như một nụ hoa nhỏ rất đáng yêu nó không có vẻ gì là sợ hãi con người vì thế vừa nhìn thấy Vương Minh đã chạy tới trước mặt hắn, Vương Minh ôm lấy Thanh Diệp Hoa vuốt ve khiến nó tỏ ra rất vui vẻ.
Sau đó hắn tiếp tục lại gần con Ngân Lang, nó có vẻ cũng nhận thấy ý định của Vương Minh nên liếc mắt qua nhìn hắn, ánh mắt sắc lẹm toát ra hàn ý như muốn cứa đứt người Vương Minh.
Vương Minh nhận ra địch ý toát ra từ người Ngân Lang liền đặt Thanh Diệp Hoa xuống, hắn ta nhìn về phía con Ngân Lang thận trọng bước từng bước đến trước mặt nó.
Hắn không hiểu sao vừa nghe thấy trưởng lão nói nơi đây có một con Ngân Lang lại hưng phấn đến vậy cho nên dù biết nó có vấn đề vẫn muốn ký kết linh ước với nó.
Phía bên kia con Ngân Lang thấy việc đe dọa không có tác dụng liền đứng dậy, bộ lông của nó dựng hết cả lên, hai mắt nhìn đăm đăm về phía Vương Minh bốn chân thủ thế như thể có thể nhào về phía hắn bất cứ lúc nào.
Vương Minh có thể nhìn thấy sự đề phòng toát ra từ ánh mắt lạnh lùng kia, hắn biết nếu như mình tiến thêm một bước có thể sẽ phải hứng chịu một trận tấn công điên cuồng từ nó.
Vương Minh bắt đầu đánh giá con Linh Thú trước mặt mình, nó có vẻ lớn tuổi hơn những con Linh Thú khác nơi đây thế nhưng không biết vì lý do gì mà tố chất thân thể còn kém hơn những con ấu thú khác.
Bộ lông của nó không có màu bạc như những con Ngân Lang bình thường mà bộ lông của nó hơi ngả màu xám, với lại có vẻ như nó ăn uống không được đầy đủ nên có vẻ suy nhược làm ảnh hưởng đến việc phát dục của nó.
Có vẻ như nó không được chào đón ở nơi đây vì thế bị những con Linh Thú khác cô lập, Vương Minh còn nhìn thấy trên người của nó còn mang thương, có những vết cào chỉ vừa mới đóng vảy.
Vương Minh không có ý định lại gần nó, tính đề phòng của nó rất cao nếu cố gắng tiếp xúc thì chỉ khiến mọi việc trở nên tệ hơn.
Thế là Vương Minh rời khỏi chuồng linh thú, vị lam bào trưởng lão đứng ở ngoài nhìn hắn đầy chế diễu hắn cảm thấy Vương Minh đáng đời vì dám không nghe lời hắn.
“Thế nào cuối cùng cũng biết thân biết phận rồi sao, ta đã cảnh báo ngươi từ trước rồi cũng may không có chuyện gì xảy ra nếu không ta cũng không biết báo cáo với tông môn như thế nào” vị trưởng lão kia lên giọng răn dạy hắn.
Vương Minh đứng như trời trồng nhìn về phía con Ngân Lang đằng xa hắn vẫn không hiểu nổi vì sao mình lại chú ý nó đến như vậy.
“Thưa trưởng lão nơi đây vẫn nhận người làm thuê chứ, những con Linh Thú này dù sao vẫn cần có người chăm sóc phải không” Vương Minh quay sang nhìn vị trưởng lão bên cạnh lên tiếng.
“Ngươi làm vậy là vì con linh thú kia sao, làm như vậy có đáng hay không ngươi chỉ có thời gian một tháng để hoàn thành thử thách nhập môn hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để ngươi phân tâm” lam bào trưởng lão trầm ngâm suy nghĩ sau đó hỏi lại Vương Minh.
“Đệ tử không biết nữa thế nhưng nó đang bị thương ta không thể bỏ mặc nó như vậy được” Vương Minh quay mặt nhìn về phía con Ngân Lang đằng xa sau đó trả lời.
“Được rồi nếu ngươi đã cố chấp đến vậy thì ta có thể sắp xếp cho ngươi, thế nhưng do ngươi chỉ là người mới vậy nên ngươi chỉ cần chăm sóc đám linh thú ở nơi này là được, ngày cho chúng nó ăn đủ bữa và đừng để chúng nó gây chuyện, nếu có vấn đề gì thì phải nhanh chóng báo lại, rõ chưa” lam bào trưởng lão có vẻ hơi xúc động trước câu nói của Vương Minh nên cuối cùng cũng đồng ý.
“Cảm ơn trưởng lão ta sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, còn một việc nữa đệ tử vẫn chưa biết phải xưng hô với trưởng lão như thế nào” Vương Minh vui mừng chắp tay cảm tạ vị trưởng lão trước mặt.
“Ngươi có thể gọi ta là Doãn lão, thế hiện nay ngươi đã lựa chọn được Linh Thú đầu tiên của mình chưa” Doãn lão trả lời.
“Chọn nó đi” Vương Minh quay đầu sang nhìn về phía con Thanh Diệp Hoa bên cạnh, ngay từ lần gặp đầu tiên nó đã quấn lấy Vương Minh, hắn nghĩ hai người có duyên với nhau thế là quyết định chọn nó.
“Ngươi thật là một thằng nhóc kỳ lạ” Doãn lão lắc lắc đầu sau đó bỏ đi, trước khi đi không quên dặn hắn tìm Tử Tĩnh để hỏi thăm về những điều cần chú ý trong việc chăm sóc Linh Thú.
Vương Minh ôm Thanh Diệp Hoa dọc theo con đường cũ trở lại đại điện, sau khi hỏi thăm những người làm việc nơi đây Vương Minh cuối cùng cũng tìm đến Tử Tĩnh sư tỷ, hóa ra đó là cô gái đã nói chuyện với hắn khi hắn bước chân vào đại điện.
“Lại là sư đệ à, ngươi đã chọn được linh thú đầu tiên cho mình chưa” Tử Tĩnh sư tỷ vui vẻ hỏi Vương Minh sau đó đánh giá hắn từ trên xuống dưới cuối cùng ánh mắt dừng lại tại Thanh Diệp Hoa đang nằm trong lòng của Vương Minh.
“Ngươi đừng nói với ta là ngươi chọn Thanh Diệp Hoa chứ” nàng có vẻ ngạc nhiên với hình ảnh trước mặt vì thế phải hỏi lại Vương Minh.
“Tại sao ngươi lại chọn nó chứ một tân đệ tử như ngươi nên chọn một con linh thú có sức chiến đấu cao mà lại dễ nuôi dưỡng mới là lựa chọn tốt nhất” Tử Tĩnh cau mày khuyên nhủ Vương Minh.
“Không sao cả ta cảm thấy mình cùng nó rất có duyên nó rất quý ta và ta cũng vậy” Vương Minh vui vẻ vuốt ve Thanh Diệp Hoa trong lòng mình, nó cũng có vẻ rất hưởng thụ, những mảnh lá cây trên người nó đung đưa giống như đang nhảy múa.
Tử Tĩnh cũng chỉ phàn nàn vài câu sau đó cũng thôi, tiếp đến nàng bắt đầu hướng dẫn công việc cho Vương Minh, công việc hàng ngày của hắn bao gồm dọn vệ sinh chuồng linh thú, đảm bảo cung cấp đủ nước cùng với ngày ba bữa ăn cho chúng, đặc biệt là có một số loài khá hung dữ có thể tấn công những con linh thú khác vì thế cần phải chú ý không để chúng nó đánh nhau.
Lượng công việc nghe có vẻ không nhiều thế nhưng lại rất phiền phức, chuồng linh thú mà Vương Minh quản lý lại là chuồng linh thú do những tân đệ tử năm này thải loại còn lại thế nên những người khác cũng không thèm quan tâm đến.
Công việc chăm sóc linh thú này đối với phần đông các đệ tử là một công việc rất có lời bởi vì bọn họ ngoài nhận được tiền lương hàng tháng do tông môn cấp phát thì bọn họ còn có thể bồi dưỡng tình cảm với những con linh thú nơi đây tạo điều kiện cho bọn họ kiếm một con linh thú phù hợp sau này.
Cũng chính vì thế nếu được chăm sóc một chuồng có nhiều linh thú tư chất tốt vẫn là điều mà mọi người hướng tới còn những chuồng linh thú như thế này thì bọn họ rất vui vẻ khi có người lãnh phần công việc cực nhọc mà xương xóc như thế này.
Vương Minh sau khi hỏi thăm các điều cần chú ý về công việc lại hỏi thăm thêm về việc ký kết linh ước với linh thú xong liền quay trở về biệt viện.
Lúc hắn trở về thì thấy sân trước của biệt viện những người còn lại đang huấn luyện linh thú của mình, Vương Minh nhìn thấy một con Xích Hỏa Man Ngưu toàn thân đỏ chót, nó vẫn trong giai đoạn ấu niên kỳ thế nhưng thể trạng đã gần bằng một con man ngưu trưởng thành, mũi nó thở ra hơi nóng khiến không khí xung quanh đang vặn vẹo, con thú này đang kéo theo một đống đá lớn đằng sau chạy quanh sân huấn luyện của biệt viện, bốn vó nện trên mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai.
Ở một góc khác một con linh thú mà Vương Minh không biết tên, nó làm con con viên hầu to bằng một nửa người trưởng thành toàn thân màu trắng đang nhảy nhót trên các cọc gỗ, xung quanh cùng phía trên đầu giăng đầy những tấm lưới lớn được để con viên hầu thỉnh thoảng có thể bám vào đó để di chuyển từ nơi này sang nơi khác.
Vương Minh cuối cùng cũng nhìn thấy linh thú Trương mập mạp nó là một con Xích Hỏa Mã toàn thân màu trắng phần bờm và lông xung quanh bốn gót chân có màu đỏ như lửa đang chạy nhảy khắp nơi, Trương mập mạp đang hớt hải chạy theo sau nó kêu gào thảm thiết nhưng có vẻ con linh thú của hắn không chịu nghe lời.
Vương Minh cùng với Thanh Diệp Hoa phải khó khăn lắm mới giúp Trương mập mạp giữ chân con Xích Hỏa Mã kia lại được, Thanh Diệp Hoa vì thế cũng cháy xém vài chỗ đang ấm ức ôm lấy cánh tay của Vương Minh khiến hắn phải an ủi mãi mới thôi.
Con Xích Hỏa Mã bị trói lại bằng một sợi dây leo đang tìm cách vùng vẫy, những người khác nhìn thấy vậy cũng chỉ cười trên nỗi đau khổ của Trương mập mạp chứ không có ý định giúp đỡ nếu không có Vương Minh không biết đến khi nào Trương mập mạp mới có thể chế ngự được con thú này.
“Cảm ơn ngươi đã giúp ta, mà hai ngày nay ngươi đi đâu vậy, cả buổi gặp mặt đầu tiên của tân đệ tử cũng không thấy ngươi tham gia” Trương mập mạp một bên lau mồ hôi một bên nói.
Sau đó hắn quay sang nhìn Vương Minh lại nhìn Thanh Diệp Hoa đang quấn chặt lấy cánh tay của hắn liền ngạc nhiên.
“Đây là linh thú của ngươi à, sao ngươi lại chọn một con linh thú hệ chữa trị làm tinh thú đầu tiên vậy nếu vậy làm sao ngươi có thể vượt qua khảo hạch cuối tháng được chứ” Trương mập mạp nhìn Vương Minh lo lắng hỏi.
“Không sao cả cho dù không phải là một con linh thú tối ưu nhưng ta rất hài lòng với nó, với lại còn một tháng nữa cơ mà đến lúc đó sẽ có cách mà thôi, với lại ta đến nhận linh thú trễ nên có một con Thanh Diệp Hoa là đã tốt lắm rồi” Vương Minh một bên vuốt ve Thanh Diệp Hoa một bên cười nói với Trương mập mạp.
“Ngươi chắc chắn chứ cùng lắm ta có thể giúp ngươi kiếm một con linh thú khác, có thể không phải loại tư chất quá tốt nhưng có ít nhất vẫn hơn con Thanh Diệp Hoa này” Trương mập mạp vẫn xoắn xuýt nói.
Vương Minh mỉm cười tuy tiếp xúc chưa lâu nhưng hắn thấy Trương mập mạp tuy hơi ham lợi một chút thế nhưng lại rất giảng nghĩa khí, thậm chí bây giờ dám bỏ tiền ra để giúp hắn mua linh thú nữa một con linh thú cho dù tư chất bình thường cũng là một khoản tiền lớn.
Thanh Diệp Hoa có vẻ nghe hiểu những gì Trương mập mạp, Vương Minh thấy nó lắc người một cái một sợi dây leo từ trên người nó vươn ra quất về phía Trương mập mạp, sự việc xảy ra khiến cả Vương Minh cũng bất ngờ.
Trương mập mạp chỉ kịp hú lên một tiếng sau đó nhanh chóng lộn một vòng né tránh, dây leo của Thanh Diệp Hoa quất không trúng đích nhưng cả người Trương mập mạp cũng đầy bụi đất.