Thời gian thấm thoát thoi đưa, thu qua đông tới chẳng mấy mà đã trải qua năm. Tại một ngôi làng nhỏ ven bìa rừng có một đám tiểu đồng đang hăng xay luyện võ, một vài đứa ngồi khoanh chân dưới gốc cây nhìn lại thì giống như ngồi thiền. Sơn thôn hẻo lánh cuộc sống cứ trải qua êm ả như thế, trên nương đám trâu bò đang gặm cỏ thi thoảng ngửa cái mặt lên trời điệu bộ hả hê. Bỗng một luồng sóng lực vô hình từ trong rừng phát ra, đánh lên những thân cây khiến cả khu rừng như rung động. Trong phút chốc chim muông từ khu rừng nhằm bốn phương tám hướng bay loạn mà đi. Đám tiểu đồng lúc này cũng đứng sững lại hướng phía khu rừng mà nhìn lại, trên khuôn mặt chúng hiện lên nét hâm mộ khó tả. Một đứa trong đám không kìm nét được hét lớn: “Là Sùng Thiên, hắn đang muốn đột phá sao?”
Trung tâm sơn thôn tọa lạc một tòa kiến trúc cổ kính tựa hồ có niên đại đã mấy ngàn năm. Bên trong bày một cái bàn lớn lúc này mọi người đang ngồi nghị sự. Ngồi vị trí cao nhất lúc này là một lão giả tóc bạc cột gọn sau lưng. Lão nhìn mọi người một lượt rồi lật tay lấy ra một khối đá màu ngọc bích, từ khối đá tản mát ra một loại khí tức bất phàm không giống như vật ở phàm trần thế tục. Ngay tại lúc lão giả định mở miệng nói điều gì đó thì chợt dừng thân hình, ánh mắt lóe lên kim quang nhìn về phía khu rừng. “Linh khí ba động thật mạnh mẽ, chẳng lẽ thằng nhóc Sùng Thiên đã đột phá bình cảnh Khí Linh tiến vào Trúc Linh?”. Lão già nheo mày tự hỏi, sau cùng lão lại lật tay thu hồi khối đá, nhắc nhở mấy người ở lại chờ lão quay lại rồi hóa thành một đạo tàn ảnh nhắm phía phát ra ba động linh khí bay tới.
Trên một khối cự thạch nằm trong bìa rừng một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, giờ phút này quanh người hắn tản mát ra một loại linh lực ba động. Linh lực ba động này đang không ngừng quán nhập vào thân thể hắn. Thiếu niên này không ai khác chính là Thiên.
Sau khi được đại hán đưa về Thiên đã phải mất hơn năm mới có thể hiểu được ngôn ngữ ở nơi này. Đại khái cậu nắm rõ ràng cậu đã xuyên không tới một nơi có tên là Văn Lang Đại Lục. Nhìn phục trang của người dân ở đây, thì tựa hồ không khác gì những trang phục trung cổ, của các dân tộc Việt cách đây mấy ngàn năm mà Thiên biết thông qua những bộ phim lịch sử. Con người ở đây đều tu luyện một thứ gọi là Linh Khí để đạt được một danh hiệu có tên là Linh Sư. Với tư chất thông minh từ thế giới cũ Thiên đã nhanh chóng học chữ và bắt đầu tìm đọc các quyển trục có ghi chép lại cách tu luyện Linh khí. Theo đó Linh Khí là khí lực do trời đất tạo ra giúp con người và mọi vật tu luyện. Linh Sư chia ra làm nhiều cấp bậc gồm có Khí Linh, Trúc Linh, Kết Linh, Anh Linh, Hóa Linh. Tất nhiên không phải ai cũng có thể tu luyện được. Mà điều kiện tu luyện ở đây cơ hồ còn phải có tư chất Linh căn. Linh căn cũng lần lượt chia ra loại là Thiên linh căn và Ngụy linh căn. Theo đó có dưới thuộc tính thì là Thiên linh căn và nhiều hơn thuộc tính thì sẽ là Ngụy linh căn nhưng nghiễm nhiên mỗi người chỉ có thể mang tối đa loại linh căn ( Ngũ hành Linh căn). Người mang Thiên linh căn sẽ tu luyện nhanh hơn người mang Ngụy linh căn. Các thuộc tính bao gồm thuộc tính ngũ hành là: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, cùng thuộc tính nằm ngoài ngũ hành là: Phong, Lôi, Băng, Quang.
Giờ phút này Thiên đang không ngừng hấp thu linh khí để củng cố cảnh giới Trúc Linh của hắn. tuổi hắn bắt đầu tu luyện từ Khí Linh tầng và đến bây giờ hảo hảo đã tụ Linh thành công và đột phá cảnh giới Trúc Linh. Dưới con mắt ngưỡng mộ của đám trẻ con trong làm thì Thiên đã nghiễm nhiên trở thành Thiếu niên Thiên Tài của cả làng từ trước đến nay. Phải biết để có thể tu luyện người ta phải đợi đến tuổi mới có thể tích lũy đủ linh khí để trắc nghiệm tư chất Linh căn. Mà đạt được tư chất Linh căn rồi thì cảnh giới Khí Linh cũng tiêu tốn của một ngươi mang trong mình đệ nhất thiên Linh căn ít nhất cũng đến năm. Lại nói Khí Linh Chia làm tầng. Khí Linh đại viên mãn phải ngưng khí tụ Linh thành công mới có thể đột phá cảnh giới Trúc Linh.
Mà trên thế gian này có không biết bao nhiêu thanh thiếu niên phải dừng chân tại cảnh giới Khí Linh đại viên mãn trở thành những phàm nhân bình thường. Nói chung là mọi thứ còn phải tùy thuộc vào cơ duyên.