Say rượu cộng thêm bữa tối ngủ trễ, Song Hỉ mơ mơ màng màng thức dậy, trong ký túc xá một người cũng không có, điện thoại di động bởi vì không còn pin mà tự động tắt từ lâu. Song Hỉ thay pin khởi động máy, phát hiện rất nhiều tin nhắn, đều là của Lưu Hiệp gửi.
Song Hỉ bất giác lộ ra tươi cười, nhưng khi nhìn thấy đồng hồ liền im bặt!
Đã gần đến giữa trưa rồi!
Song Hỉ nhanh chóng chạy về phòng vệ sinh rửa mặt, thay đổi quần áo bỏ chạy, cũng không nỡ tiếc tiền, ngoài cửa trường bắt taxi đi thẳng tới Hoa Nguyên.
Thở hồng hộc chạy ra khỏi thang máy, đâm đầu vào lòng một người.
“Em làm sao bây giờ mới đến?” Lưu Hiệp kéo Song Hỉ ra, bất mãn cau mày, từ hôm qua đến bây giờ vẫn gọi điện cho cô, tiếc rằng di động tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, buổi sáng hôm nay cũng không có tới làm, sợ đến mức hắn nghĩ cô giận hờn chạy trốn.
“Xin lỗi tổng giám đốc, tôi ngủ quên!” Song Hỉ khúm núm nói áy náy, lại đưa tới sự bất mãn của hắn lớn hơn nữa.
“Được rồi, tôi bây giờ có việc phải đi ra ngoài, em. . .buổi tối chờ tôi cùng nhau ăn cơm!”
Song Hỉ âm thầm nắm tay, lấy đủ dũng khí cự tuyệt: “Rất xin lỗi, em. . . . . . buổi tối em có việc, không rảnh!”
Phương Tình nói rất đúng, không thể để cho bản thân mình bị hại, trước khi hắn xử lý tốt hồng nhan tri kỷ của hắn nhất định phải bảo trì khoảng cách! Huống chi hắn cái gì cũng không có bày tỏ, muốn làm cho mình tự mình đa tình sao?
Lưu Hiệp nheo mắt hoa đào xinh đẹp, khiến Song Hỉ chột dạ.
Song Hỉ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái [] thêm nói: “Vậy… vậy nếu không có việc gì nữa, em đi làm việc trước”
Lưu Hiệp nhìn thấy cô chạy trối chết, trong lòng một bụng bực mình.
Phương Tình ngồi trong thư viện, ánh nắng mùa thu ấm dào dạt, Phương Tình vừa uống cà phê, vừa trang có trang không đọc sách
Sáng sớm liền gọi đến toà soạn xin nghỉ, cô suy nghĩ một đêm, bất luận như thế nào cũng không có thể đi Thành Hân hòa thân. Đại khái người học văn đều có tính kiêu ngạo, cho nên Phương Tình coi như là bất cứ giá nào, cùng lắm thì mặc kệ, cuối cùng vẫn coi cô là thương kiếm điều khiển, cô càng không phản kháng lại càng khiến cho người ta nghĩ rằng cô dễ bắt nạt.
“Ôi, cuộc sống gia đình ổn định quá, đủ ghen tỵ a!”
Phương Tình lười biếng ngẩng đầu nhìn cô bạn liếc mắt một cái: “Cố Tiểu Mạch cậu sao lại ở chổ này? có giờ lên lớp sao?”
Cố Mạch ngồi xuống, lấy quyển sách trên bàn thuận tay giở ra, không chút nào để ý nói: “Tớ từ chức !”
“Vì sao?” Phương Tình bỏ sách xuống kinh ngạc hỏi.
Cố Mạch nhún nhún vai, mí mắt cũng chưa nâng lên nói: “Cảm thấy nhàm chán thì không làm, dù sao tớ cũng sẽ không tội gì vì một hai đồng tiền mà để bản thân chịu uất ức.”
Phương Tình biết nhà cô bạn có điều kiện cực tốt, nhìn cô nàng đầy khinh bỉ nói: “Nữ phá sản!”
Cố Mạch lạnh lùng liếc mắt nhìn cô bạn một cái: “Vậy còn cậu? Trốn tránh ai đây?”
Phương Tình mất tự nhiên cười cười: “Nào có? Tớ mấy ngày nay quá mệt mỏi cho nên nghỉ ngơi một chút!”
Cố Mạch cũng không thèm truy hỏi nữa, gật gật đầu nói: “Có thể không mệt sao? Cả tuần đều là xe sang đưa về tới, về tới ký túc xá đều là đóng cửa nghỉ ngơi.”
Phương Tình biết giấu không được Cố Mạch, cũng không nghĩ tới giấu cô, do dự trong chốc lát, vẫn là đem chuyện Lục Hân nói ra.
Cố Mạch cúi đầu có chút đăm chiêu: “Lục Hân? Con trai Lục gia Thành Nam?”
Phương Tình lắc đầu: “Không biết.”
Cố Mạch đứng lên, vỗ vỗ bả vai cô: “Trốn tránh không phải biện pháp, nghĩ cho kỹ rồi đi đối mặt thế nào đi!” đi được hai bước quay đầu lại nói “Nếu đã quyết định buông quá khứ, như vậy đối với trước mắt, cũng đừng làm kiêu như vậy. Xuân Hồng không phải thường nói, lúc cô đơn tịch mịch, miệng vết thương tình yêu sẽ đau đớn khó chịu sao? Cho nên quên một đoạn tình phương pháp tốt nhất đó là bắt đầu một đoạn tình mới khác!”
Lục Hân bực bội nới lỏng cà-vạt, đứng ở dưới lầu ký túc xá nữ sinh quả thực không phải ý kiến hay, nữ sinh qua lại đều nhìn hắn chỉ trỏ. Lục Hân tựa vào thân xe, càng ngày càng không kiên nhẫn, cả người tản ra hơi thở chớ lại gần, khiến cho người đi tới đều đi vòng quanh.
“Lục tiên sinh?” Cố Mạch xinh đẹp thản nhiên bước tới, vui vẻ mở miệng.
Lục Hân lạnh lẽo nhìn cô nàng một cái, không doạ được cô nàng lui, ngược lại còn khiến cho cô cười khẽ.
“Lục tiên sinh là tới tìm Phương Tình sao?”
Lục Hân nghe thấy tên Phương Tình, rốt cục cũng để cô nàng vào trong mắt: “Cô là?”
“Tôi là bạn cùng phòng Phương Tình , Cố Mạch.” Cố Mạch cảm thấy được thật sự là khéo, vừa mới ở bên kia trò chuyện với người nào đó, bên này đã có người tìm đến tận cửa.
“Phương Tình ở đâu?” Lục Hân không ép chế được kiên nhẫn, hỏi
“Ồ, Lục tiên sinh đây là ở chất vấn tôi sao?” Cố Mạch nhíu mày, tươi cười càng sâu sắc.
Lục Hân cố gắng khống chế tính tình của mình, nhìu mày thật sâu nhìn cô nàng một cái, trên mặt hiện lên một ý hiểu rõ, giọng điệu nhẹ hỏi: “Xin hỏi, Phương Tình hiện tại đang ở đâu?”
Cố Mạch vui mừng gật gật đầu: “Ừ, như vậy mới đúng, khi có việc cầu người hơn nữa cần phải biết lễ phép, thật sự là trẻ nhỏ dễ dạy!”
Cố Mạch mãn nguyện nhìn mặt hắn biến thành đen, vừa lòng hỏi: “Lục tiên sinh tìm Phương Tình có chuyện gì sao?”
Lục Hân lạnh lùng xa cách nói: “Không liên quan đến cô!”
Cố Mạch đảo mắt: “Nếu không liên quan đến tôi…vậy Lục tiên sinh tự mình đi tìm đi, tạm biệt!”
“Chờ một chút! cô. . . . muốn làm cái gì?” Lục Hân lui từng bước, cảm thấy đầu giãn to ra, không nghĩ tới bên cạnh Phương Tình không phải chỉ có Song Hỉ đơn giản, còn có một cô gái liếc mắt một cái cũng đủ biết người rất phiền phức..
“Tình Tử chúng tôi không hiểu chuyện, có cái gì đắc tội Lục tiên sinh, xin ngài thủ hạ lưu tình!”
Lục Hân biết cô gái trước mắt này không dễ đối phó, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh: “Phương Tình nào có đắc tội với tôi, có lẽ cô ấy có chút hiểu lầm”
Cố Mạch rất có thâm ý nói: “Sao? Phải không? Không biết là tôi hiểu sai ý hay vẫn là Phương Tình hiểu sai tình cảm rồi, Lục tiên sinh quả nhiên là cố tình trêu cợt nàng?”
Lục Hân cảm thấy sáng tỏ, quả nhiên ‘vật dĩ loại tụ’ [] , Phương Tình chạy đến Lưu Hiệp thăm dò, lúc này lại đây một người giúp đỡ Phương Tình hỏi nông sâu.
Lục Hân tựa vào xe không chút để ý xắn cổ tay áo trắng: “Làm sao có thể? Tôi còn đang theo đuổi cô ấy đấy chứ!”
Cố Mạch trong lòng kinh sợ, không nghĩ tới hắn sẽ thản nhiên thừa nhận như vậy, vừa rồi nghe Phương Tình miêu tả, cô chỉ biết Lục Hân nhất định vừa ý cô bạn. Nếu bằng không sao có thể vô vị ba lần bốn lượt tìm tới cô nàng. Cho nên thấy hắn, cô mới nhịn không được đi đến hỏi thăm dò thử.
“Lục tiên sinh chân thành thực sự?”
Lục Hân khẽ cười : “Cô không phải vì sợ Phương Tình bị hại mới đứng ở chổ này sao? Sao, tôi đã đưa câu trả lời rồi còn không có vừa lòng?”
Cố Mạch lạnh lùng khoanh tay cười: “Lục tiên sinh nếu chỉ là muốn tìm cảm giác mới mẻ, vẫn là nên tìm người khác tốt hơn”
Lục Hân nghe xong, rất muốn phản bác lại, nhưng lời đến bên mép đều thay đổi, vẫn không cần thêm phiền toái nữa là tốt, vì thế nghiêm túc nhìn cô nàng nói: “Tôi bây giờ không thể bảo đảm cái gì, tôi chỉ có thể nói, đối với Phương Tình, hiện tại cùng tương lai là một khoảng thời gian dài, tôi cũng chưa có ý nghĩ buông cô ấy ra!”
Cố Mạch kinh ngạc nhìn hắn, nếu là hắn thề non hẹn biển nói cái gì vĩnh viễn không thay đổi tâm cô còn cảm thấy thật giả khó tin. Nếu là hắn không nhắc tới cô cũng chuẩn bị tâm lý tốt có sẵn lý do thoái thác, nhưng cố tình khiến cho cô không còn lời nào để nói. Đúng vậy, ai có thể xác định tương lai sẽ xảy ra chuyện gì? Huống chi hai người mới quen biết không lâu, làm gì đã có tình cảm trời long đất lở! Hắn có thể nói như vậy, hoàn toàn chứng minh hắn nghiêm túc lo lắng nghĩ về tương lai. Nếu hắn bây giờ có thể hứa mang lại tương lai cho Phương Tình, đã nói lên hắn là thật lòng!!
“Lục tiên sinh có cái gì cần tôi giúp . . . . dù sao cũng không cần khách sáo!”
Lục Hân trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vươn tay: “Tôi nhất định sẽ không khách sáo! Ân tình của Cố tiểu thư, tôi nhận!”
Cố Mạch cũng vươn tay, thản nhiên cười thoải mái: “Tình Tử ấy, xuất thân từ dòng dõi Nho học, ít nhiều cũng có mấy phần tính nghệ sĩ quái dị, đối với cô nàng mà nói tư tưởng tình yêu nam nữ, chẳng qua là tồn tại trong ảo mộng tưởng tượng mà thôi, không phải quá mức hoa lệ thì đó là quá mức ưu thương. Hơn nữa, người đàn ông sống bằng lý trí sẽ khiến cho cô nàng cảm thấy khô khan không có tình thú. Nếu là không đủ khả năng thỏa mãn yêu cầu về tình yêu và cuộc sống của cô nàng, vẫn là sớm buông tay sớm, vậy mới tốt!”
Lục Hân có chút đăm chiêu nhìn cô nàng trong chốc lát, cười cười nói: “Tôi hiểu, cám ơn!”
Cố Mạch ưu nhã xoay người: “Tôi nói rồi không cần khách sáo mà, đúng rồi, Tình Tử lúc này còn trong thư viện!” Nghĩ nghĩ, lại quay đầu, “Suýt chút nữa quên, Tình Tử không nói chuyện yêu đương, đối với tình cảm nhận thức khá chậm, có phần thẳng tính, nói thẳng sẽ tốt hơn!”
Lục Hân lặng lẽ nhìn người đi xa, cô gái này hình như đã gặp qua ở đâu, hơn nữa… cô nàng làm sao biết mình chứ?
Phương Tình ôm mấy quyển sách mới vừa đi ra khỏi cửa thư viện liền nhìn thấy Lục Hân, khi đó chính vào lúc giữa trưa, ánh nắng tươi sáng nhưng không có cảm thấy gay gắt. Lục Hân áo sơ mi trắng quần đen im lặng đứng dưới tàng cây. Phương Tình đột nhiên cảm thấy được hắn giống như giam mình trong thế giới bóng tối thật lâu, như một tấm ảnh chụp đen trắng cũ kỹ, ngay sau đó khoảng khắc này liền ghi sâu vào kí ức mãi mãi..
Hoá ra thực sự sẽ có thời khắc như vậy, chung quanh mọi tiếng động đều biến mất, giống như trong rạp phim im ắng, yên tĩnh không vội vàng chiếu từng thước phim.
“Anh vì sao ở đây?” Phương Tình hoảng hốt giây phút nhanh chóng hoàn hồn, điều chỉnh cảm xúc tốt mới đi tới.
Lục Hân không nói, cứ cúi đầu lẳng lặng nhìn cô như thế.
Phương Tình đối diện với ánh mắt hắn, vẫn sâu như thế không thấy đáy, không được tự nhiên nghiêng đầu qua, bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn kia, có chút xấu hổ hỏi: “Anh ở chỗ này làm chi!”
Lục Hân trong mắt hiện lên ý cười, rút sách cô đang ôm trong lòng, sau đó trong khi cô còn đang rơi vào trạng thái mơ hồ, quyết đoán dắt cô đi về phía trước.
“Đói bụng chứ, nơi này em rõ, mời tôi ăn cơm đi!”
Phương Tình có phần ngây ngốc, trong lòng rối rắm có nên từ chối hay không, cứ như vậy bị hắn nắm tay băng qua hơn nữa vườn trường.
Lục Hân dẫn cô tìm được một nhà hàng trang trí rất thú vị, quy mô không lớn, lúc này người ăn cơm rất nhiều, phòng bao đều kín chổ, cũng chỉ có thể kiên nhẫn xếp hàng rồi tìm ghế ngồi xuống.
Phương Tình nhìn thấy hắn thân sĩ đem menu thức ăn đưa đến trước mặt cô, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi không mang tiền. . ..”
Phương Tình nhìn hắn trầm mặc không nói, nghĩ tới hắn không tin, đành phải giải thích: “Tôi chỉ là đi thư viện đọc sách, chỉ mang theo thẻ cơm ở căn tin . . . . .” Nghĩ nghĩ có chút buồn bực, “Tôi lại không biết anh lại tới đây!.”
Lục Hân cơ thể ngã ra sau, không chút để ý vuốt ve cổ tay áo: “Không có việc gì, lần này tôi mời, lần sau em mời tôi ăn là được!”
Phương Tình không để ý lắm gật gật đầu, bắt đầu gọi món ăn.
“Tại sao xin nghỉ?”
Phương Tình dừng chiếc đũa lại, trong lòng nhanh chóng tính toán một phen mới mở miệng: “À, không có gì, ngày hôm qua cùng Song Hỉ uống rượu, nó say khướt, dày vò cả đêm, cho nên sáng nay không có thể dậy nổi, xin phép nghỉ ngơi một ngày.”
Lục Hân gắp chút đồ ăn: “Không phải bởi vì phỏng vấn dự án mua đất?”
Phương Tình kinh ngạc: “Anh làm sao biết?”
Nhìn thấy Lục Hân vẻ mặt hiểu rõ, Phương Tình coi như hiểu, lại bị chụp mũ!
“Vì sao không muốn đến Thành Hân phỏng vấn?” mặt Lục Hân ảm đảm xuống.
“Không vì sao hết. . . . .” Phương Tình đâm đâm cơm trong chén, có chút buồn bực trả lời: “Không muốn làm bia đỡ đạn, bọn họ cho tôi đi phỏng vấn Thành Hân không phải vì tôi có năng lực, chẳng qua vì cho rằng tôi cùng anh trong lúc đó….”
“Em và tôi trong lúc đó làm sao vậy?” sắc mặt Lục Hân nhẹ đi chút, ẩn ẩn có ý cười.
Phương Tình gác đũa, tức giận nói: “Còn nói sao, đều là anh! Nếu không phải anh giở trò quỷ bắt tôi và anh cùng tham dự tiệc rượu kia, hại tôi bị người khác hiểu nhầm!”
Lục Hân thản nhiên nói: “Em chẳng lẽ không có lấy được tin tức từ tôi? Chúng ta chẳng qua là theo như nhu cầu mà thôi!”
Theo như nhu cầu, hoá ra là như vậy, hắn là bởi vì muốn lợi dụng bản thân mình tạo dư luận nên mới đưa cô đi tham gia tiệc rượu.
Phương Tình trong lòng đầy tư vị nói không nên lời, rõ ràng có cảm giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút mất mác.
“Nếu như vậy, chúng ta xem như thanh toán xong , về sau Lục tiên sinh vẫn là không cần tìm tôi là tốt! Tôi ăn no, cám ơn bữa trưa của ngài, tạm biệt!!”
Phương Tình đứng lên, trước khi Lục Hân phản ứng lại đã nhanh chóng đi ra ngoài.
Lục Hân không rõ cô vừa rồi vui vẻ vậy sao bỗng nhiên trở mặt, vội vàng tính tiền, còn không chờ tiền lẻ thối lại, vội vàng chạy ra, nắm chặt cổ tay cô, thần sắc có chút tức giận: “Em làm sao?? Làm sao đang vui vẻ lại trở tính vậy!”
Chú thích
[] NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
[] Vật hợp theo loài, ý nói bạn bè chơi chung tính tình cũng giống y nhau, hoặc ý nói chó theo chó mèo theo mèo đấy mà