Vừa lật xem tạp chí Thành Hân, vừa uống cà phê, ngang nhiên như thế thực là có chút thích ý.
Không bao lâu điện thoại vang lên, là An Lập Nhiên.
“A lô, Tình Tử, em bây giờ ở văn phòng toà soạn sao?”
“Không có, em ở bên ngoài. Anh Lập Nhiên có chuyện gì sao?”
“Ừ, em nếu không bận chúng ta gặp mặt được không?”
Phương Tình nghĩ nghĩ, đoán chừng Lục Hân không quay về nhanh như vậy, lập tức nói được, hẹn ở nhà hàng ngay gần đây gặp mặt.
Trước khi đi, Phương Tình để tờ giấy lại trên bàn, cũng thật thà nói cô đang ở nhà hàng, nếu muốn ăn cái gì cô mời.
Thần sắc An Lập Nhiên có chút mỏi mệt, lúc thấy Phương Tình ánh mắt vẫn là rất trong trẻo.
Phương Tình có chút đau lòng, tuy nói anh ở quê nhà rất có uy tín danh dự, nhưng ở bối cảnh thành phố N, chắc chắn làm việc rất vất vả
“Bé con, công việc ở toà soạn vất vả không? Có hay không bị người khác bắt nạt?”
Phương Tình cười nói: “Em cũng không phải trẻ con, làm sao còn có thể tuỳ tiện để người ta bắt nạt? Công tác rất tốt, tất cả mọi người rất chú ý tới em! Song thực ra anh Lập Nhiên, anh cũng gầy hẳn đi!”
“Không vất vả là tốt rồi!” An Lập Nhiên thân thiết nói, “Nếu có chuyện gì nhớ rõ tìm anh nha, anh Lập Nhiên nhất định theo truyền mà tới!”
Phương Tình nhu thuận gật gật đầu.
“Đúng rồi, Tình Tử em cùng Lục tổng Thành Hân quan hệ thế nào??” An Lập Nhiên giống như tùy ý hỏi.
“Hắn là đối tượng phỏng vấn của em!” Phương Tình cũng không dám nói ân oán giữa mình và hắn, nếu An Lập Nhiên biết bản thân mình đi quán bar, đùa giỡn người khác, còn đánh nhau, anh nhất định cho rằng cô không phải cô gái ngoan.
An Lập Nhiên cười cười: “Anh nhìn thấy em cùng hắn rất thân mật, còn tưởng rằng hai người….”
“Không có, không có!” Phương Tình vội vàng giải thích, “Đó là hiểu lầm. . . . . .”
An Lập Nhiên hình như thở nhẹ một hơi, lập tức lấy lại vẻ mặt trịnh trọng nói: “Bé con, Lục Hân loại người này…. em không biết, hắn không phải dễ chọc, về sau em vẫn là cách hắn xa một chút!”
Phương Tình còn không có mở miệng, chợt nghe thấy tiếng nói lạnh như băng vang lên: “Như vậy, An tiên sinh cho rằng tôi là loại người nào?”
“Sao anh lại tới đây?” Phương Tình kinh ngạc ngẩng đầu.
Lục Hân cũng không thèm nhìn tới cô, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào An Lập Nhiên, An Lập Nhiên ngồi, hắn đứng, lúc này đầy người là khí lạnh, lập tức khiến cho An Lập Nhiên có cảm giác bị áp bách rất mạnh liệt.
Phương Tình kéo ống tay áo hắn, lúc này cô cũng có chút sợ hãi, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn lạnh lùng như thế.
Lục Hân cũng không có quay đầu lại, trở tay nắm trọn cổ tay cô, nhìn chằm chằm An Lập Nhiên từng chữ từng chữ nói: “Tôi Lục Hân không có xấu, cũng không ở sau lưng người khác nói tiếng thị phi, hơn nữa. . . . . .” Lục Hân đột nhiên đặc biệt phong độ nở nụ cười, nhưng tươi cười kia có chút khiến người ta sợ, ánh mắt như trước lạnh như băng và bén nhọn, “Chuyện của hắn không cần anh quan tâm!”
Sau đó kéo Phương Tình, sải bước đi ra ngoài.
An Lập Nhiên ngơ ngác ngồi tại chổ, cảm thấy được trước nay chưa từng có thất bại cùng không cam lòng. Người kia tác phong mạnh mẽ như thế, ở trước mặt hắn, bản thân mình triệt để chẳng là cái gì.
“Này, này! Lục Hân anh buông tay a!” Phương Tình giãy dụa, bất luận thế nào cũng không làm được, tay hắn vẫn gắt gao siết mạnh cổ tay cô.
Phương Tình bị hắn kéo đi khiến phải chạy chậm, tiếp theo mạnh mẽ bị nhét vào bên trong xe, không để cho cô có cơ hội chạy trốn, Lục Hân lập tức ấn khoá.
“Anh, tóm lại muốn làm gì!” Phương Tình tức giận rống to về phía hắn, Lục Hân lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, một chân giẫm chân ga, xe ầm ầm chạy như bay.
Phương Tình khẩn trương cài dây an toàn, mắt thấy Lục Hân không nhìn đèn giao thông chạy bừa, không khỏi mở miệng tức giận mắng: “Lục Hân đầu óc anh bị úng não hả, anh không muốn sống không cần lôi kéo tôi! Anh mau dừng lại, nghe thấy không! Mau dừng xe cho tôi!”
Lục Hân bỗng nhiên dừng xe lại, Phương Tình bởi vì theo quán tính mà thân mình dúi về phía trước, bởi vì cài sẵn an toàn nên thân mình lại dội đập vào ghế.
Phương Tình chậm rãi thở ra, trong lòng đầy giận dữ: “Lục Hân anh bệnh thần kinh! Từ ngày biết anh toàn không có chuyện tốt, anh không ngừng đập phá các mối quan hệ của tôi, nhưng hôm nay anh như vậy thật sự hơi quá đáng!”
Lục Hân ánh mắt tàn nhẫn trừng mắt nhìn cô: “Cô thật không biết?”
“Tôi biết! Tôi biết anh bị trợn mắt tất báo, anh tiểu nhân bỉ ổi chèn ép trả thù tôi! Không phải bởi vì đánh anh thôi sao? Anh đường đường đấng nam nhi bị tôi đánh ngã bị truyền ra ngoài còn mặt mũi nào cho nên hứng thú tìm tôi báo thù! Bản thân mình không có bản lĩnh còn lo nhân phẩm người khác sao, anh nói xem anh khi dễ bắt nạt một cô gái như tôi anh có thấy xấu hổ hay không…..”
Lục Hân cả người tản ra hơi độc, đột nhiên nghiêng thân mình thật mạnh đặt trên mặt Phương Tình, không để cho cô kịp phản ứng, cúi đầu, vừa nhanh vừa chuẩn cắn lên đôi môi đang lải nhải.
Trong lúc này, trời đất im lặng, bên trong xe chỉ có tiếng thở dốc cùng thanh âm mút mát.
Phương Tình mắt mở thật to, bản năng ngơ ngác muốn hỏi hắn muốn làm gì, mới vừa hé ra miệng lại bị hắn thừa dịp mà luồn vào, hơi thở nam tính hừng hực ùn ùn kéo đến.
Phương Tình chợt cảm giác sống lưng bị một sức mạnh ấm áp nào đó đảo qua, thân mình run lên, loại cảm giác tê dại này khiến cô trong chớp mắt thanh tỉnh lại, lập tức tay bị nắm để trước ngực hắn biến thành đẩy, dùng sức đẩy hắn ra.
Lục Hân dằng một tay ra, bắt lấy tay cô, cổ tay quấn ra sau lưng cũng nhanh chóng ngả người dán vào người cô, tay kia thì vòng đến sau gáy cô ôm trọn nó, trước đó không quên thuận tay điều chỉnh chổ ngồi thấp xuống.
Phương Tình bị đai an toàn chế chặt vốn không dễ phản kháng, lúc này hai tay bị không chế, cả người bị Lục Hân gắt gao ngăn chận lại một chút cũng không thể động đậy.
Lục Hân hôn hỗn loạn lẫn tức giận, đầu lưỡi mạnh mẽ khiêu mở hàm răng của cô, ở trong tuỳ ý càn quét, công thành đoạt đất không chút do dự.
Phương Tình bị đè nặng hôn như vậy, không khí trong lồng ngực bị hút đi không ít, thiếu dưỡng khí khiến cho cô có ý nghĩ ngất đi, huyệt thái dương giật giật, trong đầu là từng mảnh từng mảnh ánh sáng trắng, cái gì muốn cũng đạt đến, rồi lại giống như cái gì muốn đều không được. Miệng rất đau, đầu lưỡi rất xót, sớm chẳng còn sức tránh né nổi đầu lưỡi linh hoạt của hắn, chỉ có thể bị động cùng hắn môi lưỡi dây dưa.
Ngay khi Phương Tình cảm thấy lồng ngực sắp nổ tung, Lục Hân rốt cục cũng thoáng buông lỏng cô, đợi cô mạnh mẽ hút mấy ngụm không khí sau lại lần nữa phủ lên, gió mạnh mưa rào ào ào không ngớt.
Không biết qua bao lâu, Lục Hân rốt cục dần dần chậm lại, lại từng chút mút mát môi cùng khoé môi cô, nhìn đôi môi cô bị giày vò sưng đỏ, lại nhẹ nhàng cắn môi dưới, chậm rãi ma sát.
Người dưới thân mềm như dòng nước, Lục Hân dần dần thả lỏng.
Cảm giác sức nặng đặt trên người dần dần rút đi, không biết ở đâu tay có sức mạnh, Phương Tình rốt cục đẩy hắn ra.
Lục Hân cảm thấy không ngờ môi cô lại mềm mại như vậy, từ phản ứng của cô có thể thấy đó là nụ hôn đầu tiên, trong lòng Lục Hân chưa từng bao giờ có thoả mãn cùng vui mừng như thế.
Phương Tình vừa tức vừa thẹn, mặt sưng đỏ hồng, trừng mắt nhìn hắn bởi vì vui sướng mà gương mặt đã nhu hoà đi, đồng tử Lục Hân sáng trong giống như tuyết rơi đầu mùa, tinh thể trong suốt.
“Em nhìn tôi, dáng vẻ thực câu dẫn người!” giọng nói Lục Hân có chút ách kỳ lạ, không trong trẻo lạnh lùng như ngày thường, có chút ý trêu chọc gợi cảm.
Phương Tình tức giận đến hốc mắt chậm rãi đỏ, vừa thẹn vừa giận, trong lòng có cảm giác nói không rõ, như là tủi thân vì bị khi dễ, lại có chút hương vị đau xót chua chát. Khiến cho cô cái gì cũng không nói nên lời, mắng không được, chạy cũng không được, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Lục Hân trong mắt toát ra bối rối, rút khăn tay, nhẹ nhàng lau khoé mắt cô.
“Em khóc cái gì?”
Phương Tình giật lấy khăn tay, hất tay hắn ra, vừa khóc vừa cả giận nói: “Anh là đồ lưu manh! Tôi phải tố cáo anh tội quấy nhiễu tình dục!”
Lục Hân nhíu mày: “Đừng khóc nữa, không phải một cái hôn sao, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Phương Tình càng tức giận, bắt đầu nói lời không suy nghĩ: “Tôi mới không cần anh chịu trách nhiệm, ai muốn anh chịu trách nhiệm anh đi hôn người đó đi! Anh tng trùng tồn tại não đi tìm phụ nữ khác hoặc đàn ông gay mắc chi cứ tìm tới tôi chứ!”
Lục Hân trong lòng cũng đầy bụng giận, lại còn cố áp chế, nắm lấy tay cô đang gạt nước mắt lung tung, nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô nói rõ từng chữ: “Em hỏi tôi vì sao tìm em, Phương Tình em thật sự không rõ sao? Tôi thích em cho nên tôi hao hết tâm tư tới gần em, tôi thích em cho nên kìm không được muốn bắt nạt em nhìn thấy đủ loại vẻ mặt của em, tôi thích em cho nên…. . . Kìm lòng không đặng hôn em! Phương Tình, em hiểu chưa!”
Phương Tình khi nghe hắn nói câu đầu tiên đã ngừng khóc, ngây ngốc nhìn dáng vẻ dịu dàng trước nay chưa từng có ở hắn qua làn nước mắt mông lung. Góc cạnh trên mặt rõ ràng mang theo chút hờn giận cùng. . . . . . không dễ phát hiện hơi phiếm hồng. Đôi mắt từ trước đến này đều tràn đầy băng tuyết lúc này bị ánh mặt trời làm cho tan rã, chỉ còn lại quyến luyến cùng nồng nàn, dịu dàng dập dờn.
“Anh… anh ….nói bậy!” Phương Tình lắp bắp.
Lục Hân trịnh trọng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không lấy mấy chuyện này nói giỡn!”
Phương Tình cảm thấy ánh mắt hắn lúc này như muốn thiêu đốt người, cô chống đỡ không nổi, trốn tránh ánh mắt hắn
Lục Hân híp mắt mị hoặc, không muốn bức ép cô quá đáng, thở dài nói: “Tôi đưa em về trường học nghỉ ngơi trước, bản thảo không thành vấn đề em có thể đăng tải, không cần lo lắng .”
Một đường không nói chuyện, Phương Tình trong đầu lần lượt chỉ quanh quẩn ở chổ thổ lộ khi nãy, vẫn bị vây trong trạng thái tinh thần rời rạc.
Lục Hân. . . . . . làm sao có thể thích mình?
Khi xuống xe Phương Tình rất chật vật muốn chạy nhanh, lại vẫn là bị Lục Hân đúng lúc giữ chặt.
“Phương Tình, tôi nghiêm túc thực sự!”
Phương Tình qua quýt vội gật đầu, tránh khỏi tay hắn nhanh như chớp chạy vào trường học, bây giờ cô rất hỗn loạn, cần suy nghĩ lại mọi chuyện.
Từ ngày nào đó Lưu Hiệp “không” chọ phép gọi cơm, giữ vững truyền thống phẩm chất tốt không được lãng phí mời Song Hỉ cùng hắn ăn cơm trưa, sau đó, hắn liền thường xuyên có các loại lý do kéo cô cùng hắn dùng cơm ở văn phòng, mà bây giờ Lưu Hiệp đã chẳng còn cần tìm cớ cũng có thể rất tự nhiên ăn cơm trưa cùng Song Hỉ.
Chẳng qua cơm trưa hôm nay vừa mới dùng đến một nửa đã tới một vị khách không mời mà đến.
“Hiệp, mấy ngày nay anh cũng không đến chổ em!!” Áo sơ mi màu trắng bó sát người, để hở hai nút, lộ ra bộ ngực no đủ khe hở thật sâu, váy bút chì màu đen bó sát người, cách ăn mặc trang điểm thời thượng lại già dặn, giọng nói yêu kiều như giọt nước rơi trên ngói ngọc.
Song Hỉ trong chớp mắt toàn thân cứng chặt, không tự giác tay cầm thìa nắm chặt, đầu cúi thấp đi chút.
“Đan Đan? Em tới làm cái gì?” Lưu Hiệp sửng sốt, lập tức nhíu mày mất hứng hỏi.
“Bác Lưu nói anh gần đây công việc bề bộn, cho nên em sẽ mang cho anh cơm trưa tình yêu.” Đan Đan giơ lên gì đó trên tay nghiêng đầu cười tươi với hắn, lộ ra ý nghịch ngợm. Sau đó chẳng thèm nhìn Song Hỉ đang ngồi ở trên sô pha, một tay lấy thức ăn trên bàn gom lại, bỏ xuống hộp giữ ấm trong tay rất có khuôn mẫu kiểu nữ chủ nhân “Anh xem anh kìa, làm sao có thể ăn mấy thứ này đây? Bên ngoài làm nhiều mỡ không thể ăn, nhìn xem, em nấu canh anh thích nhất!”
Song Hỉ lặng lẽ buông thìa, đứng lên, Lưu Hiệp khẩn trương giữ chặt tay cô: “Chớ đi!”
Đan Đan rốt cục con mắt cũng nhìn về phía cô, ánh mắt chợt lóe, xinh đẹp cười cười: “Hiệp, em gái đưa hàng này thực sự đáng yêu, anh phải phụ cấp thêm ít phí nha!”
Thần sắc Song Hỉ dần dần thay đổi, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, lại vẫn là cực lực chịu đựng, cứ như vậy mặt không chút thay đổi nhìn mắt hắn, nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc, buông tay.”
Hoa đào trong mắt Lưu Hiệp hiện lên bối rối, vẻ mặt của cô có chút ngỡ ngàng cùng khó chịu, thấy vậy tim hắn nhói đau.
“Để cho tôi đi ra ngoài.”
Trong giọng nói Song Hỉ mang theo chút khẩn cầu.
Lưu Hiệp hiểu rõ đây không phải lúc giải thích, chỉ có thể buông ra, Song Hỉ rút tay ra, cũng không quay đầu rời đi, đi rồi còn không quên có lòng tốt đóng cửa.
Lưu Hiệp có chút suy sụp ngồi xuống, vươn tay xoa huyệt thái dương.
Đan Đan có chút đăm chiêu nhìn hắn trong chốc lát, cầm lấy túi, đi về phía trước cười đầy quyến rũ, ý vị thâm trường nói: “Hiệp, cháu trắng cùng dưa cải thỉnh thoảng ăn bữa sáng cũng tốt, thường xuyên ăn sẽ phải gặp vị chát đó!”
Song Hỉ mờ mịt quay trở lại vị trí, còn không có ngồi xuống đã bị Phương Tình gọi điện thoại kêu đi ra ngoài.
Hạ Khải Minh không ở “Biệt lai vô dạng”, lý do là vì buổi chiều, khách ở quán bar không nhiều lắm.
Phương Tình đã gọi rất nhiều rượu, trên bàn đã có vài cái chai không, Song Hỉ đặt mông ngồi xuống, không nói một lời đã khui một chai uống.
“Ai nha, làm sao vậy, ai bắt nạt Hỉ Bảo nhà chúng ta??” Phương Tình vốn đang muốn tìm một người ra ngoài uống rượu phát tiết một chút, không nghĩ tới đến đây một người còn buồn bực hơn cả cô.
“Tình Tử –” Song Hỉ hai tay nắm chai rượu, rầu rĩ hỏi: “Cậu nói. . . . . . Thích một người là cảm giác thế nào?”
Phương Tình híp mắt: “Thích. . . . . . Chỉ không phải là đơn giản như vậy, tình yêu có rất nhiều dáng vẻ, trước khi cậu gặp nó vĩnh viễn không biết nó có tư vị như thế nào”
Tình cảm trong thế giới này đều tuyệt vời, yêu không cần phương thức, quan tâm, là yêu người kia. Tình yêu hoá ra là không có tên, trước khi gặp nhau, chờ đợi chính là tên của nó.
Song Hỉ khinh bỉ nhìn cô một cái: “Cậu ở đằng kia bày ra dáng vẻ nghiêng bốn mươi lăm độ ưu thương ngửa mặt nhìn trời, giả bộ cái gì nữ thanh niên nhà văn nghệ sĩ a!”
Phương Tình cười lạnh một tiếng, một cước đá văng cô bạn.
Hai người đều có tâm sự, trầm mặc hồi lâu, cứ từng ngụm từng ngụm uống rượu.
Sau một lúc lâu, Song Hỉ nhịn không được lại hỏi: “Vậy còn cậu, cậu còn thích An Lập Nhiên không?”
Phương Tình lắc lắc đầu: “Có lẽ thích, nhưng tuyệt không còn thích giống như trước, dù sao chuyện ngày đó tớ không có khả năng coi nó chưa từng xảy ra”
Song Hỉ hiểu rõ cô bắt gặp An Lập Nhiên cùng người khác thân thiết sau đó đau lòng, bằng không cũng sẽ không chạy tới Vân Nam xa như vậy tìm kiếm giải thoát.
Nghĩ đến đây, Song Hỉ nhịn không được phun nước.
“Tình Tử, cậu thật đúng là. . . . . . lập dị!”
Phương Tình tức giận đạp cô nàng một cái: “Tớ không phải lập dị, tớ chẳng qua có chút thích tình yêu trong sáng thôi!”
Gương mặt Lục Hân lạnh lùng lại hiện lên trong đầu cô, Phương Tình bực bội uống nửa chai rượu, đá đá Song Hỉ: “Bé con động lòng rồi hả?”
“Nào có!” Song Hỉ đề cao giọng nói, giấu đầu hở đuôi.
Phương Tình vừa nghe giọng nói thay đổi của cô nàng, vội ngồi thẳng thân mình: “Làm sao vậy, Lưu Hiệp chọc cậu giận?”
Song Hỉ gật gật đầu lại lắc đầu: “Tình Tử, Lưu Hiệp từ trước tới nay chỉ là trêu đùa tớ!”
“Cậu xác định? Tớ cảm thấy Lưu Hiệp đối với cậu rất thật lòng!”
“Thật lòng cái gì chứ. . . . .” Song Hỉ buồn bực mà đem chuyện hôm nay đã xảy ra.
Phương Tình cười châm chọc: “Còn nói cậu không động lòng? Nếu cậu không thích Lưu Hiệp vì sao lại có thể ghen như thế?!”
Song Hỉ kinh hãi: “Cậu làm sao. . . . . .”
“Hừ!” Phương Tình khinh thường hừ lạnh, “Nếu nói hắn là một viên kim cương vương lão ngũ, thế nào cũng coi như là ngôi sao sáng trong biển rộng bao la, một người đàn ông như vậy cả ngày đi theo sau, cậu hơn hai mươi năm còn phòng không gối chiếc còn không thể nảy mầm sao?”
Song Hỉ ưu sầu đến rượu đều uống không nổi nữa: “Tớ có phải đặc biệt nên không nên thích anh ấy?”
“Không có gì có nên hay không, thích chính là thích, anh ta cũng không tệ lắm, đáng giá để cậu thích, không có việc gì!”
Song Hỉ bĩu môi: “Anh ấy rất đẹp trai!”
Phương Tình cảm thấy rất buồn cười: “Hắn nếu không có cái xác đẹp mã đó cậu có hoa mắt si mê không?”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Song Hỉ, cậu luôn như vậy, gặp được chuyện gì sẽ suy nghĩ, nếu chị của cậu thì sẽ làm thế nào, nghĩ đến chuyện gì chị ấy đều có thể làm được còn chuyện gì cậu không làm được liền tự ti, sau đó sẽ lùi bước trốn tránh. Kỳ thật không nhất thiết phải so đo cùng chị ấy, cũng có một việc là cậu có thể làm chị ấy không thể làm được. Phải biết rằng cậu cũng tốt lắm a, bằng không Lưu Hiệp sẽ không thích cậu.”
Song Hỉ vừa nghe, lập tức ngây ngô cười rộ lên: “Cậu là nói. . . . . . Lưu Hiệp anh ấy. . . . . . Thích tớ?”
Phương Tình nhìn vẻ mặt cô bạn như trẻ con không thể dạy, vẻ mặt như mê gái nhìn mình, tức giận nói: “Cậu có nghe hiểu không, có nghe hiểu vấn đề chính không!!”
Song Hỉ nở nụ cười nửa ngày đột nhiên lại nghĩ đến chuyện giữa trưa, buồn bực nói: “Nhưng anh ta có rất nhiều phụ nữ… . . . . .”
“Ai có thể là giấy trắng đâu? Hắn lại không biết về sau gặp mặt một người như cậu, có chút quá khứ là tất nhiên!” Phương Tình lạnh nhạt cười cười, “Có điều là . . . . . trước khi hắn xử lý hết quá khứ này, cậu không nên dễ dàng trưng ra hết tình cảm, ngàn vạn lần đừng để cho bản thân mình không bỏ xuống được!”
Song Hỉ có chút say, tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu, cô làm sao có thể trưng ra hết tình cảm? Lưu Hiệp là tốt lắm, nhưng khi cùng hắn cùng một chổ cô không có cảm giác an toàn. Cô tuy rằng không thông minh, nhưng mà cũng không ngốc như vậy, bản thân mình cũng trải qua không ít giai đoạn trưởng thành. Hơn nữa, như lời Phương Tình nói, cô bây giờ thích hắn đơn giản là vì cái xác đẹp mã kia!!
Phương Tình nhìn thấy Song Hỉ đã uống đến độ nằm úp xuống rồi, cười vui mừng, Song Hỉ là người thế nào cô hiểu rõ nhất, nếu không phải bởi vì để ý, cô nàng mới lười lo lắng suy nghĩ đấy chứ.