Lúc Kha Dĩ Huân đi vào đại sảnh, mẹ con dì Ba đang ngồi trên ghế sofa thì thầm, thần sắc khinh khỉnh nhìn phía bên ngoài. Anh theo ánh mắt bọn họ nhìn qua, Diệp Nhiễm đang cùng ba mẹ anh nói chuyện.
Kha Dĩ Huân nhếch miệng cười, trời sinh nội trợ quả nhiên có lợi, anh cho rằng cô đã về rồi, nhưng lúc này nhìn thấy cảnh tượng kia, sự việc tựa hồ có tiến triển.
Diệp Nhiễm kể nhiều chuyện cười khiến ông bà Kha thích thú. Kha Dĩ Huân đi tới, hai vợ chồng nhìn con trai, đại khái là biết con trai trở về có dụng ý gì, nhưng trước mặt Diệp Nhiễm bọn họ không nói ra. Diệp Nhiễm nhìn thấy Kha Dĩ Huân thì vô cùng mừng rỡ, thừa dịp ông bà Kha không chú ý cô còn hướng về phía anh ta mỉm cười. Kha Dĩ Huân lạnh lùng không để ý tới.
“Đã trễ thế này!” Bà Kha nhìn nhìn đồng hồ: “Tiểu Nhiễm, hay là cháu ở lại đây dùng cơm tối nhé.”
“Vâng ạ!” Diệp Nhiễm vui vẻ đáp ứng. “Bác trai, bác gái, cháu đi trộn rau cho hai bác, người lớn tuổi trời nóng tốt nhất nên ăn cháo trắng với chút rau, dạ dày sẽ nhẹ hơn, giấc ngủ cũng ngon hơn ạ.”
Người ít nói chuyện như Kha Thiệu Vĩ cũng gật đầu “Ừ” một tiếng.
“Ăn cháo trắng cũng tốt, Dĩ Huân cũng thích ăn.” Bà Kha tán thành cười nói.
Diệp Nhiễm cười trộm, không ngờ anh ta cũng thích ăn cháo trắng? Có lẽ ăn nhiều món ngon rồi, ăn món giản dị một chút cũng không phải chuyện lạ.
“Cháu bỏ nhiều dấm quá, bác thấy hơi chua rồi đó.” Bà Hồ vừa ăn rau Diệp Nhiễm vừa cất lời, thậm chí quệt miệng phê bình.
“Chị lại cảm thấy rất ngon.” Bà Kha nhìn Diệp Nhiễm cười thiện cảm, rõ ràng đang bênh vực cô: “Tiểu Nhiễm, không nghĩ tới cháu gói hoành thánh ngon mà trộn rau cũng ngon như vậy.”
Diệp Nhiễm gật đầu cảm ơn, vốn định kìm nén sung sướng nhưng sự việc tiến hành thuận lợi như vậy khiến cô mặt mày hớn hở, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tương đối thành công.
“Chẳng trách, các cửa tiệm hoành thánh đa phần đổ dấm chua vào để che giấu nguyên liệu không tươi, cô ấy là do quen tay.” Kha Dĩ Huân nói lời mỉa mai. Không biết vì sao khi nhìn thấy cô mỉm cười vui vẻ anh đã khó chịu nói ngay, anh không thích cô cười.
Mẹ con bà Hồ lập tức cười ha ha, Dĩ Huân rõ ràng khinh thường cô, những uất ức từ nãy giờ đều khiến hai mẹ con bà Hồ phá lệ thống khoái. Mặt Diệp Nhiễm trở nên trắng bệch, trừng mắt nhìn Kha Dĩ Huân: “Anh nói bậy! Chính Hoa luôn dùng nguyên liệu tươi mới để chế biến! Anh cho là tôi giống anh sao? Gian thương!” Hai mẹ con bà Hồ ngừng cười, nhưng ý cười trong mắt bọn họ càng hiện rõ.
Diệp Nhiễm nghẹn lời, hỏng rồi! Tại sao cô lại ở trước mặt ba mẹ anh ta nói điều này! Cô chột dạ lén nhìn ông bà Kha, may quá, bọn họ đều cúi đầu yên lặng ăn cơm, không phản ứng. Diệp Nhiễm vụng trộm thở hắt ra, ngàn vạn lần đừng sắp thành công lại thất bại!
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Nhiễm đứng dậy cáo từ.
Kha Thiệu Vĩ gật đầu đáp lại, còn nói: “Để Dĩ Huân đưa cháu về.”
Trong lòng Diệp Nhiễm vui vẻ, thái độ của ông Kha đối với cô tốt hơn rất nhiều, hôm nay cô thành công rồi.
Bà Kha lưu luyến nói: “Về sau có rảnh lại đến.”
“Vâng, vâng ạ!” Diệp Nhiễm liên tục gật đầu.
Khay đựng thức ăn trống rỗng nhưng kích thước của khay rất to, dáng người thấp bé của cô mang theo khay đựng thức ăn trèo vào chiếc xe của Kha Dĩ Huân có chút vướng bận. Sau khi Diệp Nhiễm an ổn ngồi ở trong xe, cô sung sướng cười ra tiếng, đãi ngộ quả nhiên bất đồng, còn đặc biệt được đưa về.
Kha Dĩ Huân lên xe, thoáng nhìn nụ cười đắc ý còn chưa kịp tắt trên môi Diệp Nhiễm, phát động xe, anh cười lạnh: “Em quả nhiên có tài, ba mẹ tôi bình thường không dễ đối phó.”
Diệp Nhiễm lắc đầu qua lại cười cười: “Tôi được ông nội một tay nuôi lớn, vì vậy khá hiểu tính người già.”
“Trời sinh nội trợ.” Kha Dĩ Huân cười nhạo một tiếng.
Diệp Nhiễm trừng mắt nhìn anh ta, về sau cô nhất định phải ở cùng chuyến tuyến với cha mẹ chồng, Nhà họ Kha dù sao cũng chỉ có Kha Dĩ Huân, nếu không thì sẽ bị anh ta bắt nạt suốt đời! Cô phải biểu hiện thật tốt, khiến cho bọn họ tin tưởng tuyệt đối, cô cam đoan có thể quản lý tốt con trai cưng của bọn họ.
Cô cười hì hì suy tính những điều nhỏ nhặt trong đầu, hình ảnh này khiến Kha Dĩ Huân đột nhiên phiền chán, cô như vậy...... Khiến anh có cảm giác người ngồi bên cạnh chính là Thần Thần.
Đột ngột dừng xe, anh mãnh liệt mở cửa: “Xuống đi! Tự em về nhà, tôi còn bận phải đến nơi khác.”
Gần như là cô bị anh hối thúc xuống xe, cô còn chưa đứng vững anh đã đóng sầm cửa nghênh ngang lái đi. Khốn kiếp! Không nghe lời ba mẹ, sớm hay muộn cũng phải chịu đừng! Cô thở phì phò trừng mắt nhìn thân ảnh ngày càng nhỏ của chiếc xe, còn rất xa cửa chính của khu biệt thự, trong lòng Diệp Nhiễm mắng chửi Kha Dĩ Huân đúng lần, có ném thì cũng nên ném ở trạm xe buýt chứ?