Diệp Nhiễm bước xuống xe buýt, Kha Dĩ Huân chết tiệt, phái người nói cho cô biết địa chỉ và thời gian gặp mặt thì tưởng rằng xong việc, giống như chuyện lần này giữa cô và anh ta không hề có quan hệ gì.
Sửa sang lại váy áo chỉnh tề, Diệp Nhiễm nhìn khay đựng thức ăn bằng plastic trong tay mình, hình ảnh này rất giống nhân viên giao hàng. Diệp Nhiễm bĩu môi cười khổ, không sai, đúng là cô muốn gả vào nhà họ Kha để đẩy mạnh mức tiêu thụ của cửa tiệm hoành thánh.
Biệt thự nhà họ Kha rất xa hoa, nằm trong một khu biệt lập, phải đi một đoạn bằng xe buýt rất lâu, Diệp Nhiễm mang giày cao gót, chân cô tê rần, mang theo khay đựng thức ăn càng chật vật hơn. Bảo an của tiểu khu gọi điện đến nhà họ Kha xác nhận, sau đó mới dám mở cửa cho cô đi vào, chỉ riêng cánh cổng cũng rất giống hoàng cung rồi, Diệp Nhiễm không tin tán thưởng, trời ạ, đúng là người giàu có khác, vào đến cửa chính còn phải đi bộ một đoạn!
Rốt cục Diệp Nhiễm cũng đi đến cửa lớn nhà họ Kha, cô thở hổn hển, buông khay đựng thức ăn, xoa xoa mồ hôi trên trán, chỉnh đốn biểu cảm trên mặt, lại hít sâu, cuối cùng mới lấy gương soi lại mình. Ngoại trừ gương mặt bị ửng hồng vì nắng, dáng vẻ cô bây giờ vẫn rất xinh đẹp, Diệp Nhiễm nhe răng nở nụ cười, có chút nghịch ngợm.
Ấn chuông cửa, người hầu đưa cô vào phòng khách, cô hơi khẩn trương nhưng vẫn ra lệnh cho bản thân nỗ lực, cười ngọt ngào, muốn lưu lại ấn tượng tốt nhất đối với bọn họ.
“Xin chào ạ!” Trong đại sảnh rất nhiều người ngồi trên ghế sofa, cô cũng không thể lần lượt đi tới bắt tay từng người, đành phải cung kính chào hỏi bằng cách cơ bản.
“Ngồi đi.” Giọng nói dịu dàng của người đàn bà vang lên.
Người giúp việc rất chuyên nghiệp, họ luôn cầm giúp cô khay đựng thức ăn, khi họ dự tính mang lễ vật vào nhà bếp Diệp Nhiễm tự động giằng lại. Nữ giúp việc có chút bất lực, cô ta nhìn về phía bà chủ xin chỉ thị, bà Kha buồn cười nhưng vẫn cố kìm chế, chỉ một cái liếc mắt, nữ giúp việc liền buông tay thối lui.
Diệp Nhiễm thuận lợi ngồi vào ghế sofa, đem khay đựng thức ăn đặt ở bên cạnh, cô nghe thấy tiếng cười thầm pha lẫn xấu hổ. Ngồi xuống mới có cơ hội nhìn hết mọi người trong đại sảnh. Người ngồi ở giữa hẳn là ba của Kha Dĩ Huân, ông lãnh đạm nhìn cô vài lần, sau đó chủ động đeo kiếng tiếp tục đọc báo. Người ngồi sát vách hẳn là mẹ của Kha Dĩ Huân, là mẫu người đàn bà có tính cách đoan trang, so với thái độ của Kha Thiệu Vĩ thân thiện hơn nhiều, Diệp Nhiễm cảm kích nhìn bà khẽ cười. Bà cũng vui lòng gật đầu một cái.
Kế bên bà Kha là một người đàn bà trung niên, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Nhiễm vừa soi mói vừa khiêu khích tiếp cận, Diệp Nhiễm vừa nhìn thấy bà ta thì trong lòng trở nên khó chịu.
Ngồi ở một nơi khác là cô gái lớn hơn cô vài tuổi, cũng trang điểm, đeo phụ kiện từ đầu đến chân, so với cây thông Noel còn rực rỡ hơn. Vừa rồi người cười thầm cô chính là cô ta, bây giờ vẫn còn tươi cười. Hồ Doanh thấy Diệp Nhiễm nhìn mình thì càng nở nụ cười châm chọc, ánh mắt quan sát khay đựng thức ăn: “Đó là cái gì?”
Diệp Nhiễm nhìn thấy cô ta thì khó chịu muôn phần, lại sợ cô ta là em gái của Kha Dĩ Huân, vì vậy không dám đắc tội, cô tươi cười nói: “Vỏ bánh và thịt để làm hoành thánh, lát nữa đến giờ cơm trưa tôi sẽ nấu cho mọi người ăn, rất ngon ạ.”.
“Hay quá.” Bà Kha trả lời rất nhiệt tình: “Đã nhiều năm rồi bác chưa ăn.”
Kha Thiệu Vĩ nãy giờ không nói chuyện, cũng tò mò lén nhìn một chút.
Bà Kha và em gái luân phiên hỏi Diệp Nhiễm, năm nay bao nhiêu tuổi, học hành ở đâu, đích thị là đang học ngành gì, trong nhà còn có ai, bình thường có trông chừng cửa tiệm hay không. Diệp Nhiễm nhẫn nại trả lời từng câu, giữ vững nét mặt tươi cười.
May mắn là cô có thể trò chuyện cùng bà Kha, còn thái độ của ông Kha khiến cô không yên lòng, thái độ khó chịu hết sức rõ ràng.
Những gì nên hỏi cũng đều hỏi xong, bầu không khí lâm vào cục diện bế tắc.
Nãy giờ bọn họ nói chuyện Kha Thiệu Vĩ đều nghe, ông xếp tờ báo đi tới thư phòng, không muốn xen vào chuyện của đàn bà phụ nữ. Diệp Nhiễm lập tức chạy nhanh đến chỗ Kha Thiệu Vĩ: “Chào bác, cháu có chuyện muốn nói cùng bác ạ.” Phải đem thành ý của cô nói cho rõ ràng.
Hồ Doanh ở sau lưng cô nhíu mày, bà Hồ cũng quệt miệng cười.
“Muốn nói chuyện gì với tôi? Ngồi đi.” Kha Thiệu Vĩ ôn hoà nhìn cách xử sự non nớt của cô gái nhỏ, dũng khí quả thật không nhỏ, còn dám yêu cầu đàm phán cùng ông.
“Cháu cảm thấy bác không tán thành hôn sự này ạ?” Diệp Nhiễm ngồi đối diện với Kha Thiệu Vĩ, lòng bàn tay cô ươn ướt, tồi tệ hơn là trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, giống như phạm nhân đang ngồi giải thích với cảnh sát sau khi tội phạm.
“Đúng vậy.” Kha Thiệu Vĩ bộc trực trả lời: “Con trai tôi không cần vì lợi ích mà kết hôn.”
Diệp Nhiễm nghẹn lời, đúng vậy, người có tiền đều như vậy, làm sao có thể vì mấy mảnh đất mà miễn cưỡng.
“Bác trai, có lẽ bác cảm thấy cháu thật hợm hĩnh, nhưng cháu thật sự muốn gìn giữ thành quả lâu năm của ông nội! Cháu muốn các người giúp, mà cháu lại không thể lấy cái gì để trao đổi. Làm sao để cho các người tin tưởng cháu? Cháu chỉ có thể đưa ra điều kiện như vậy, cháu chỉ có thể báo đáp các người như vậy! Nếu các người tiếp nhận cháu, trợ giúp cháu, cháu rất cảm ơn, cháu hứa là sẽ đối xửa tốt với con trai bác! Mặc kệ kết hôn là vì cái gì, cháu sẽ nghiêm túc! Trừ phi con trai bác không cần cháu, bằng không cả đời này cháu sẽ luôn luôn nghe lời anh ta!”
Kha Thiệu Vĩ nhìn vào đôi mắt tràn đầy nhiệt huyết đối diện, một lời ông cũng không nói.
Diệp Nhiễm mím môi, nỗ lực không để rơi nước mắt. Cô thành khẩn như vậy, trịnh trọng cam đoan như vậy, nhưng vẻ mặt của Kha Thiệu Vĩ vẫn không tin cô, cô thật sự nhụt chí. Đúng vậy, cô chân thành cũng vô dụng, dù sao nói miệng cũng không thể hiện bằng chứng!
“Hoành thánh của Chính Hoa......” Ngay lúc cô sắp tuyệt vọng, Kha Thiệu Vĩ thong thả nói: “Vẫn ngon chứ?”
“A?” Diệp Nhiễm nhất thời không phản ứng kịp: “Vâng! Vâng ạ! Rất ngon! Cháu làm cho bác ăn thử!”