Z-Zero… dừng lại…
Dòng chất lỏng nóng ấm tràn vào cơ thể Zero trong sự lạnh giá của bóng đêm và hơi ấm của nó lan tỏa ra cái không khí lạnh buốt quanh cậu như đang bao bọc sưởi ấm cơ thể cậu trong hơi ấm ngọt ngào đó. Cậu vẫn rất khát. Thậm chí khi từng ngụm chất lỏng ấm áp sôi sục mãnh liệt đó lướt qua đôi môi của mình và trôi dọc xuống cổ họng khô rát của Zero thì cũng vẫn chưa đủ. Cậu muốn nhiều hơn thế.
Làm ơn… cậu đang làm tớ đau…Zero.
Có cái gì đó đang cố dữ dội đẩy ngực cậu ra mặc dù cậu khó có thể cảm nhận được sự tấn công ấy. Trong một thoáng cậu gần như đã dứt ra được cái mê cung lầm đường dẫn cậu đến được với nguồn sức mạnh ấm áp át đi cơn lạnh bên trong cơ thể mình, thế nhưng cậu lại sớm trở về làn da mềm mại ấy để tiếp tục tìm kiếm cảm giác tuyệt vời kia. Như là điều cậu luôn khao khát để dập tắt đi sự sôi sục đau đớn trong tim. Cảm giác cô đơn rung mạnh âm ỉ tận sâu nhất trong tâm hồn cậu.
Zero, đừng…mà…
Cơ thể trong tay cậu lịm đi và mắt Zero bừng mở. Cậu nhìn xuống giật mình trước hình hài rõ rệt trước mặt như mới vừa được tháo dải băng bịt mắt ra vậy, chỉ toàn là máu. Máu nhiều quá. Cậu thấy được chóp mái tóc nâu bồng bềnh của Yuuki, cậu nhận ra đôi bàn tay yếu ớt của cô đang giữ lấy cánh tay mình khi cậu ôm cô. Một tay cậu đang ôm chặt lấy cơ thể mảnh mai đó, còn tay kia thì siết cằm cô đẩy sang một bên để thoải mái nốc máu. Như một con ác thú. Ngay lập tức cậu hoảng sợ thả cô ra.
“Yuuki…”
Cô gái tội nghiệp run lên yếu ớt tự đứng vững trên đôi chân của mình, một tay cô đang che đi vết cắn đang chảy máu nơi cổ, đôi mắt nâu đượm buồn nhìn cậu. “Zero…”
“Yuuki!”
Zero ngây người vì giọng nói đó rồi ngẩng đầu lên bắt gặp hình dáng một người mà cậu không hề muốn thấy đang chạy đến kêu gọi tên cô khi anh tiến gần đến bậc thang. Yuuki quay lại và lập tức bước lên về phía Kaname nhưng sức mạnh trong cơ thể cô cuối cùng đã cạn kiệt và rồi ngã về phía trước. “Kaname-senp…”
Kaname ôm lấy Yuuki ngay khi người cô ngã quỵ và anh nhẹ nhàng bế cô lên trong vòng tay của mình. Khi nhìn lên Zero, anh đã phải kiềm nén một cơn giận đang dâng trào. Cảnh Zero say trong máu Yuuki…Máu vương khắp mặt và quần áo, và rỉ ra từ khóe miệng cậu nữa.
“Không phải cô ấy là người cậu luôn muốn bảo vệ sao?”
Ngập ngừng vì những lời lẽ khắc nghiệt ấy, Zero xấu hổ quay mặt đi.
“Từ chối uống máu ta dẫn đến việc này. Cậu không thể kiềm chế được cơn khát của mình, cậu ngấu nghiến cô ấy không thương tiếc.” Kaname lặng lẽ nhìn xuống Yuuki. Gương mặt cô vương đầy máu của chính mình. Anh biết mình phải chặn vết thương lại ngay. Chỉ bằng ánh nhìn anh biết rằng cô đã vật vã chống cự nhưng chỉ làm cho mọi chuyện thêm tệ hơn cho mình thôi.
“Cậu thích máu của Yuuki nhiều đến thế sao?”
Lưng Zero đột ngột tê cứng lại. Cậu há hốc nhìn Kuran trong kinh sợ. Không…Cậu chỉ hành động vì nhất thời mất đi lí trí. Một khi đã cắn cô, cậu không thể dừng lại. Tất cả những gì cậu nghĩ được chỉ là chừng đó vẫn chưa đủ. Đôi mắt đen tối của Kuran đâm thấu qua cậu. Zero thấy được anh đang kiềm nén cơn thịnh nộ dữ dội chỉ bởi vì Yuuki đang nằm trong vòng tay anh. Và Zero là người gây ra điều đó.
“Zero-kun! Kaname-kun!” Viện trưởng chạy nhanh lên và thở hổn hển khi bắt gặp cảnh tượng đẫm máu trước mặt mà ông đã được Seiren báo cho trước đó. Trong phút chốc ấy, sự cảm thông dâng đầy trong mắt khi ông nhìn chằm vào Zero rồi lo lắng đổi hướng về Yuuki, người đang nằm bất động trong vòng tay Kaname cách ông vài bước.
“Tôi sẽ đưa Yuuki đến phòng y tế,” Kaname lên tiếng và ngắt đi ánh nhìn giận dữ với Zero. Sẽ tốt nhất nếu anh không ở gần tên thợ săn khát máu vào lúc này. Anh có thể giải quyết cậu trong riêng tư sau này. Còn bây giờ, viện trưởng phải canh chừng Zero để đảm bảo cậu sẽ không làm bất cứ điều gì liều lĩnh nữa.
Nhiều máu hơn đi…
Mùi hương đó đến được Ruka khi cô đang nằm lặng đi trên giường. Cô xoay người lại và nhắm mắt. Cô không quan tâm.
“Ý cậu là gì hả?” Ruka hỏi bật lại, mặt cô cau có quyết liệt lúc nghe những lời lố bịch của Hanabusa về việc Kaname cố tình để bị bắn.
“Cô nghe rồi đấy.” Đôi mắt xanh biển trở nên nghiêm túc, đe dọa cô dám phủ nhận những gì cô đã nghe lén được.
Thật sự Ruka đã nghe được cuộc đối thoại giữa tay sao đỏ và Kaname-sama. Thậm chí từ nơi cô đứng, cô cũng có thể nghe thấy được cái cách dịu dàng mà Kaname-sama gọi tên Kiryu. Anh đã nói rằng cậu không phải chỉ là một món đồ chơi. Ruka ắt phải là một con ngốc mới không hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.Kiryu là người mà Kaname-sama luôn quan tâm như thế. Sự thật thì chỉ với những từ anh thốt ra cũng đã chứng minh được việc đó và những gì anh nói tiếp theo sau…Cậu cần phải uống máu ta đã. Chúng ta có thể nói chuyện sau…
Kaname-sama là một thuần chủng, làm sao tên level D thấp hèn đó có ý nghĩa gì với anh được?! Bên cạnh đó, việc để Kiryu uống máu anh là… Cô không thể chấp nhận được! “Nhưng việc mà ngài ấy đang làm là-“
“Tôi biết.” Hanabusa xen vào trước khi cô kịp nói to điều đó ra.Như thể câu nói đó sẽ ngăn chặn không cho việc này trở thành sự thật vậy. Kiryu rất phiền toái, nhưng nếu như Kaname-sama có tình cảm với cậu thì Hanabusa chỉ có thể cố hết sức để chịu đựng cậu. Đó là lí do tại sao cậu phải ngăn Ruka can thiệp vào. “Nhưng đó là quyết định của Kaname-sama. Liệu cô có thể không đồng ý nếu điều ngài ấy muốn là như thế?”
Ruka nhắm chặt mắt lại trước từng từ của Hanabusa và cố thúc giục cơ thể mình chìm vào giấc ngủ. Cô không muốn nghĩ về nó, nhưng câu trả lời đã quá rõ. Làm sao cô có thể ngáng đường Kaname-sama? Thậm chí cả khi cô căm ghét điều đó thì cũng phải chấp nhận việc đang diễn ra giữa Zero Kiryu và Kaname-sama bởi vì cô trung thành với anh.
Từng ngón tay Kaname lướt dọc trên gương mặt Yuuki khi anh nhìn cô ngủ. Có lẽ lỗi là do anh. Anh đã ép buộc Zero nhưng lại không thể làm cậu khuất phục. Sự thất bại trong việc bắt cậu uống máu anh đã gây nên điều này. Zero quá ngoan cố thế nhưng Yuuki lại dễ dàng làm cậu đầu hàng cơn khát mà không cần mất chút sức lực nào. Kaname lướt nhẹ tay lên miếng gạc đang che đi vết nanh sâu của Zero nơi cổ Yuuki.
“Tha thứ cho ta, Yuuki” – Anh thì thầm cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Bây giờ anh sẽ đi gặp Zero để giải quyết chuyện này. Anh đứng dậy bên giường Yuuki và quay đi nhưng thình lình khựng lại
“Em nên nghỉ đi.”
“Kaname-senpai…Zero…?”
Người thuần chủng thở nhẹ quay lại nhìn Yuuki. “Viện trưởng đã đưa Zero về phòng rồi. Cậu ấy sẽ ổn thôi.”
Nước ngấn mọng đôi mắt nâu long lanh khi cô vô hồn nhìn lên trần nhà. Cô nhẹ nhõm vì Zero không sao, nhưng vì lí do nào đó cô cũng rất buồn. Kaname xoa nhẹ mái tóc nâu và cúi người xuống che đi tầm nhìn của trần nhà trước mắt Yuuki với gương mặt hơi lo lắng.
“Yuuki, em ổn chứ. Em có đau ở đâu không?”
Yuuki lắc đầu lấy tay dụi nước mắt đi. Cô biết việc này có vẻ lố bịch nhưng … “Kaname-senpai…anh yêu Zero?”
Kaname không hề do dự. “Đúng vậy.”
Đôi mắt nâu hé rộng ra trước lời đáp trả nhanh chóng. Vết hồng phết trên gò má Yuuki và cô tránh ánh nhìn chân thành trên khuôn mặt anh.
“Em hiểu rồi.”
“Điều đó làm em bận tâm phải không Yuuki?” Kaname cau mày.
Yuuki không trả lời. Cô dán mắt vào bức tường rất lâu. Cả khoảng thời gian này cô đã luôn lo lắng cho cả hai người thế nhưng Zero và Kaname-senpai đã trở nên gần gũi nhau vượt quá sức tưởng tượng của cô. Nhưng nó mơ hồ quá. Zero luôn nói xấu Kaname. Mặc dù cô để tâm đến những dòng suy nghĩ hời hợt này nhưng cô vẫn cảm thấy tổn thương bởi tình cảm của chính mình dành cho vị vampire đã cứu cô khi mới chỉ là một đứa trẻ. Cô yêu Kaname-senpai.
“Yuuki.” Kaname dịu dàng quệt đi dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ bé kia. “Em đã chịu đựng một đêm khủng khiếp rồi.”
“Zero có cảm thấy như thế không ạh?” Bất chợt Yuuki bật hỏi tò mò.
Kaname chớp mắt. Anh không thể trả lời cô. Anh không biết. Thành thật thì anh nghi ngờ điều này.
Tiếng gõ cửa vang lên ngắt quãng bầu không khí mỏng manh nhưng Kaname lại thấy nhẹ nhõm. Kaname và Yuuki quay nhìn Kaien Cross bước vào phòng, ông có vẻ lo lắng. Với ngài, Yuuki nhìn vẫn rất trắng bệch thậm chí khi màu hồng phết vẫn còn trên đôi má cô. Nhìn cô rất nhợt nhạt.
“Yuuki.” Ông mỉm cười với cô trước khi nhìn Kaname. “Con bé sao rồi?”
“Cô ấy ổn,” Kaname đảm bảo.
“Uhm, thật nhẹ nhõm.” Ông đặt tay lên ngực thở dài. “Ta chắc là Zero sẽ mừng lắm khi biết con vẫn ổn, Yuuki àh.”
“Viện trưởng.” Yuuki ngồi dậy cố ra khỏi giường. “Zero-“
“Yuuki!” Kaname ôm lấy cô trong vòng tay ấm áp của anh khi cô gần như ngã choạng xuống nền đất. Anh đẩy cô nằm xuống và cau mày lo lắng. “Cơ thể em vẫn chưa hồi phục được.”
“Em muốn gặp Zero,” cô chống cự yếu ớt.
“Không,” Kaname lặng lẽ ra lệnh yêu cầu cô hoàn toàn không được làm thế.
“Ah,” viện trưởng nhận ra tình huống khó xử và vui vẻ lên tiếng để phá đi không khí căng thẳng. “Zero-kun vẫn khỏe. Cậu ấy đang nghỉ ngơi. Cậu ấy có vẻ kiệt sức lắm. Ta đã đề nghị Zero uống máu ta nhưng ta e là ta không phải tuýp cậu ấy thích. Chúng ta nên để Zero nghỉ thì tốt hơn.”
Yuuki thở dài lờ đi những câu nói luyên thuyên của ông. Cô rất muốn gặp Zero. Cô biết cậu rất rõ. Cô biết rằng cậu sẽ lại tự căm ghét bản thân bởi những gì đã làm. Cậu sẽ rất buồn nếu cô không đến gặp. Cậu luôn là như thế.
“Yuuki.”
Cô sao đỏ nhìn lên.
“Em không cần phải lo lắng đâu.” Kaname mỉm cười dịu dàng. “ Ta sẽ để em ở lại với viện trưởng. Yuuki, hãy làm ơn tự chăm sóc bản thân.”
Yuuki lặng lẽ gật đầu khi anh bước ra khỏi phòng.
“Kaname-sama.”
Kaname liếc nhìn vampire đang đứng ngoài phòng y tế kiên nhẫn chờ anh. Sau khi cô chạy đi báo tin cho Kaien Cross theo lệnh Kaname, cô lại quay trở về bên anh với tư cách là cánh tay trung thành.
“Cảm ơn Seiren. Cô có thể đi được rồi.”
Cô cau mày nhưng không hỏi lí do tại sao anh không cùng mình quay về. Vì đã rất khuya rồi. Nhưng rồi cô gật đầu và quay về khu kí túc xá mặt trăng một mình theo lệnh Kaname.
Zero ngồi tựa vào thành giường trên sàn nhà lạnh lẽo. Cậu ghét bản thân mình. Ghét thứ mà những tên ác quỉ chết tiệt kia đã biến cậu trở thành. Cậu nhắm mắt nhớ lại cách Yuuki sợ hãi van xin cậu dừng lại. Cách cơ thể cô run lên trong tay cậu. Cách cô gọi đi gọi lại tên cậu như thể tên quái vật đó và cậu là một. Cậu dùng tay ôm mặt lại. Cậu là một con quái vật. Là một người luôn dễ dàng bị cơn khát điều khiển. Và cậu đã đói khát đến nhường nào khi gần như hút cạn từng giọt máu trong người Yuuki.
“Đứng lên.”
Tim Zero trật một nhịp. Mở to mắt, cậu nhìn lên Kaname Kuran đang đứng giữa phòng mình. Một loạt câu hỏi xoay vòng trong đầu óc Zero. Toàn những câu hỏi không ăn nhập một chút nào cả, chẳng hạn như làm sao mà Kaname vào được đây? Anh đã thay quần áo ướt đẫm máu từ khi nào? Cậu không mang theo bloody rose bên mình, nó ở đâu? Nếu cậu cần đến, cậu có kịp cầm lấy nó không? Yuuki có ổn không? Sao cơ thể cậu lại run lên dữ dội thế này?
“Anh muốn gì?” Zero lẩm bẩm quay mặt đi. Cậu không thể nhìn người thuần chủng.
“Tên level-D hỗn xược.” Kaname bước dài đến và mạnh bạo cúi xuống kéo cổ áo Zero buộc cậu phải đứng lên.
Zero thở gấp ra nhưng tiếng động đó bị nghẹt lại khi Kuran ôm chặt môi với cậu. Sững sờ nhưng Zero bất lực để môi Kuran lên xuống một cách thô bạo không hề có chút đam mê nào trong đó, đồng thời pha đầy sự trừng phạt. Tay Kuran siết chặt giữ yên lấy nắm tóc cậu và kéo mạnh đầu cậu về thật đau đớn làm cậu phải thở dốc ra một lần nữa. Lợi dụng cơ hội này, người thuần chủng đưa lưỡi vào sâu hơn trong miệng cậu, rà soát khắp lưỡi cậu và rồi đâm thẳng xuống cuống họng cậu thợ săn.
Zero bấu chặt lấy vai Kuran mà chống cự, cậu không thể nào thở được bởi sự tấn công dữ dội của anh. Trái lại, bàn tay ấy siết tóc cậu chặt hơn và chiếc lưỡi tham lam kia chiếm hết cả đôi môi cậu một cách gần như là hoang dại như thể nó đang tìm kiếm cái gì đó sâu bên trong gò má và vòm miệng. Nó hoàn toàn không hề giống như cách Kuran đã từng hôn cậu và cảm giác này làm cậu kinh tởm đến ngây người.
“D-Dừng lại!” Zero thở hổn hển đẩy anh ra và ngã xuống chiếc giường phía sau, nhưng chỉ bởi vì Kuran đã thả cậu ra. Cậu chống tay quét đi vệt nước dãi trên môi – bằng chứng cho nụ hôn vừa rồi. Kuran lạnh lùng khinh bỉ liếc cậu khi Zero nhìn lên anh, cậu cố bắt lại hơi thở thật chậm và sâu sau nụ hôn nghẹt thở.
“Cậu có mùi máu Yuuki.”
Đôi mắt lilac mở to. Tay Zero tê cứng che lấy miệng khi cậu nhận ra lưỡi Kuran đã nếm thấy điều gì.
“Chỉ bởi vì sự cố chấp của cậu mà Yuuki bị tổn thương.” Đôi mắt đen láy của Kaname hẹp lại đầy nguy hiểm. “Ta nên trừng phạt cậu vì điều đó.”
Từ từ, Zero hạ tay xuống khỏi miệng. Ngồi dậy cảnh giác, Zero ngước nhìn Kuran mặc dù trong mắt cậu giờ đây hầu như không còn sự đe dọa nào cả.
“Tôi không phải là người duy nhất có lỗi.”
Kaname nhìn chằm chằm vào cậu.
“Nếu không phải vì anh thì tôi đã không trở nên tồi tệ như thế này! Chỉ bởi vì anh không thể kìm chế được bản thân nên tôi đã phải-“ Zero giật mình ngưng lại trước khi cậu kịp hé lộ ra những tình cảm luôn mang đến phiền phức cho mình. Những suy nghĩ và giấc mơ về người thuần chủng luôn đùa cợt chuốc say ý thức cậu và cố lôi kéo cậu vào ham muốn mãnh liệt đối với anh. Cách cơ thể cậu bệnh hoạn khát khao thứ máu ghê tởm kia làm cậu thợ săn run lên biết chắc chắn rằng điều gì sẽ xảy ra tiếp sau đó. Cậu khao khát điều đó nhiều hơn cả máu của anh. Nó đang khiến cậu trở nên mất trí.
“Người mất kiểm soát là cậu. Ta chỉ đề nghị trao đổi máu với thứ ta mong muốn.”
Và vốn dĩ, Yuuki lẽ ra không nên bị lôi kéo vào định mệnh này.
“Máu anh như độc dược…” Zero yên lặng lẩm bẩm nhìn ra nơi khác, cậu không thể nhìn thẳng vào mắt Kaname được.
“Vậy cậu thích máu Yuuki hơn?”
Cậu thợ săn ngây đi. “Không…”
Kaname khó mà nghe được lời thì thầm run rẩy ấy khi cậu cúi gầm xuống để giấu đi khuôn mặt mình. Dù vẫn đang rất tức giận hoặc là rất muốn như thế nhưng Kaname cũng phần nào đó cảm thông với Kiryu vì nhiều lí do. Dầu rằng cái cảm giác đang chạy dọc khắp người anh bây giờ chả liên quan gì đến cơn thịnh nộ hay niềm thông cảm cả. “Cậu tham lam ngấu nghiến máu Yuuki chỉ vì cậu không thể dập tắt cơn khát của chính mình.”
Zero chớp mắt. Bằng cách nào đó, Kaname phải âm thầm thừa nhận rằng điều ấy làm anh vui vì biết rõ anh là người duy nhất có thể thỏa mãn khao khát của Zero. Anh di chuyển đến gần cậu nhóc trên giường trong khi cố tình lờ đi tia cảnh giác đang ánh lên trong mắt cậu. Anh dịu dàng ôm lấy gò má mềm mại kia và cậu ngập ngừng nhìn anh, giật mình vì cử chỉ ấm áp ấy. “Cậu sẽ không bao giờ phản bội Yuuki. Đó là lí do tại sao cậu không cố ý tấn công cô bé.”
Zero cau mày vì từng từ của anh. Sự thật thì dù cho Kaname đã rất khó chịu bởi hành động của cậu đối với Yuuki, anh càng buồn hơn bởi người cậu chọn là cô. Thậm chí nếu như Kaname biết Zero đã không ý thức được việc làm của mình thì nó vẫn làm anh giận. Không phải anh đã nguyện cho cậu uống máu mình khi từng giọt chất lỏng đỏ tươi ấy rơi tí tách xuống khuôn mặt Zero sao? Và rồi, cậu vẫn chối từ. Kaname để ý quan sát những biểu hiện dày vò mà Zero đang chịu đựng, nhưng cậu lại hạ ánh nhìn xuống. Từng ngón tay thanh mảnh nhẹ nhàng lướt khắp làn da Zero để rồi mân mê lấy đôi môi mềm mại ấy.
“Nhưng, cậu vẫn đang rất khát phải không?”
Zero nép người vào. Kaname ấn mạnh ngón tay xuống môi dưới cho đến khi cậu hé miệng ra. Cậu không thể từ chối được nữa, nhất là sau những gì mình đã làm. Cảm giác tội lỗi sẽ luôn đè nặng lên con tim cậu. Có lẽ anh sẽ trừng phạt cậu bằng một cách khác? Kaname giữ nguyên bàn tay trước mặt cậu thợ săn và kiên nhẫn chờ đợi.
Thở nhẹ đầu hàng, Zero há miệng rộng hơn, nâng người lên trước và ngậm lấy lòng bàn tay Kaname. Hai chiếc nanh nhọn cắm hờ trên làn da trắng và Zero ngưng lại, vị mặn trên tay Kaname đang ở ngay trên đầu lưỡi thế nhưng cậu lại ngập ngừng.
“Làm đi,” Kaname ra lệnh rồi nâng tay lên để nanh Zero cắm vào. Máu anh tuôn mạnh ra khắp lưỡi Zero và cậu yếu ớt run lên.
Kaname dịu dàng xoa nhẹ mái tóc bạch kim khi cậu đang tận hưởng mùi vị đam mê ấy. Tận hưởng cảm giác tiếp xúc giữa đôi môi cậu và làn da anh khi cậu nuốt từng ngụm khiến Kaname như tan chảy ra. Giây phút này, Kaname thầm nghĩ về tình yêu anh dành cho Zero. Đôi mắt xinh đẹp kia sửng sốt bật mở và nhìn chằm vào anh ngạc nhiên. Thình lình, cậu thấy được điều đó. Nó là lí do vì sao Zero luôn cứng rắn chối từ máu anh.
“Cậu có thể nếm thấy nó trong máu ta phải không? Câu trả lời cho cậu.”
Zero cẩn thận rời miệng khỏi tay Kuran và tránh ánh nhìn của người thuần chủng. Kaname đẩy cậu nằm xuống giường và cúi xuống che cả tầm nhìn của Zero. Cậu nhìn anh không rời, cậu ngưỡng mộ gương mặt đẹp trai của tên vampire mà mình luôn căm ghét. Làn da trắng hoàn mĩ, đôi mắt chocolate sâu thẳm, và cả cách từng lọn tóc đen mượt kia bồng bềnh khẽ lay động che đi khuôn mặt vô cảm. Anh thật sự là một vị thuần chủng rất quyến rũ. Đã biết là như thế nhưng sao tim cậu vẫn nhói lên vì anh? Zero lặng lẽ nhìn lên.
“Anh…”
“Ta sao?” Kaname tiếp lời.
“Anh yêu Yuuki.”
“Đúng thế.” Kaname cúi xuống hôn Zero. Cậu thợ săn vội quay mặt sang một bên và Kaname dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên thành cổ cậu rồi lướt dọc xuống bờ vai ngọt ngào ấy. Cậu đang trốn tránh sao? Kaname chắc chắn rằng Zero đang rụt rè sử dụng Yuuki như một tấm lá chắn.
Đúng vậy. Anh luôn yêu Yuuki. Cũng như Yuuki luôn yêu anh. Không cần thiết tí nào để Zero phải hỏi một câu đã quá rõ như thế. Thế nhưng, mỗi khi anh chạm vào tôi… cô ấy là người anh luôn nghĩ về sao? Zero tự hỏi. Dĩ nhiên phải là như thế rồi. Sao điều đó lại làm Zero bực đến thế? Cậu không muốn tình cảm của tên thuần chủng. Anh chỉ là đang lợi dụng Zero, cậu đã biết rõ thế này ngay từ khi mới bắt đầu. Anh thật sự là một kẻ đáng khinh.
“Trong máu ta, cậu còn thấy gì khác nữa?” Kaname thúc dục khi anh nhận thấy sự khuất phục trong Zero. Anh nâng người lên khóa chặt mắt vào hai viên tim thể tím ấy, nhưng chúng lại không hướng về anh. Cậu đang ghen sao? Kaname bỗng chốc thấy một niềm vui vớ vẩn dâng lên trong mình. Zero ghen. Kaname ngồi dậy sát mép giường cạnh cậu.
“Bản thân cậu không thể đối mặt với điều đó phải không?”
“Im đi,” Zero nhắm mắt lại thì thầm. Cậu quay mặt đi khỏi con người đang ngồi đó dù rằng đối diện cậu chỉ là tấm lưng của anh.
Kaname bắt chéo chân và tựa khuỷu tay lên đầu gối. Dù anh biết cậu vẫn sẽ chối bỏ nhưng…
“Cậu ghen với Yuuki?”
“Không.”
“Ta không chạm vào cô ấy như cách ta làm với cậu,” anh lặng lẽ lên tiếng. “Ta cũng không nhìn cô ấy như cách ta nhìn cậu.”
Từng từ âm thầm ấy làm tay Zero siết mạnh lại. Cậu không quan tâm, nhưng vẫn cảm thấy phần nào nhẹ nhõm.
“Kiryu, nói cho ta nghe, cậu nghĩ gì về Yuuki?”
Người con trai tóc bạc chớp mắt. Yuuki là gì đối với tôi? Cậu thắc mắc. Cậu liếc nhìn Kuran. Trông anh vẫn luôn vô tâm như bao giờ, như thể cuộc đối thoại này chẳng hề có chút gì đáng để tâm dù cho Zero có thể nhận thấy sự căng thẳng đang dâng lên từ phía sau lưng anh và nét nghiêm túc đè nặng lên câu trả lời của cậu. Tại sao tim cậu lại đập nhanh thế này?
“Tôi…chỉ muốn cô ấy hạnh phúc.”
Kaname từ từ chống cằm lên khuôn mặt nghiêm nghị nơi anh. “Cậu có yêu cô ấy không? Cậu có nghĩ về cô ấy như cách ta nghĩ về cậu?”
Sự căng thẳng trong cơ thể người thuần chủng tăng nhẹ lên. Zero do dự trả lời chỉ bởi vì tim cậu đang đập rất mạnh đến nỗi nếu Kuran không nghe được thì phải là một điều thần kì.
“…không.”
Câu trả lời của Zero dường như không thể làm anh thỏa mãn. Kaname nhắm mắt lại thở một hơi thật sâu và đều trước khi anh cất tiếng. “Cậu đã thì thầm tên cô ấy vào đêm đó.”
Thì thầm tên cô ấy… Zero ngây người. Anh ta có ý gì khi nói ‘đêm đó’?
“Ta chỉ không hiểu tại sao điều đó lại làm ta giận đến như thế. Ta biết cậu và Yuuki có một mối ràng buộc rất mật thiết. Thế nhưng…” Kaname thả trôi câu nói đi. Có phải chăng đây thực sự là điều anh muốn làm? Chứng tỏ cho Zero thấy anh khống chế được cậu nhiều như thế nào sao? Kiryu không phải là loại người dễ dàng khuất phục. Ép buộc cậu ta vào mối quan hệ này sẽ không làm cậu ta chấp nhận cậu. Cậu nên tìm hiểu Kiryu có cảm giác như thế nào thay vì ép buộc cậu ấy theo ý mình. Cứ cố lôi kéo Kiryu theo cách này thì… Cậu nên biết rằng cậu ta sẽ chống cự lại. Sao cậu không thử nói sự thật cho cậu ấy biết, nói cho Kiryu biết cậu nghĩ gì về cậu ta. Kaname âm thầm thở dài.
“Tôi không nghĩ về Yuuki như thế,” Zero lặng lẽ thừa nhận. Làm sao cậu có thể chứ? Cậu đã không còn là con người giống như cô nữa. Vĩnh viễn tồn tại một vách ngăn cách giữa cả hai dù cho Zero luôn cố gắng hết sức để không phải nhớ lại những quá khứ cay nghiệt ấy. Nhưng cậu biết mình không thể có tình cảm với cô.
“Có vẻ là như thế.” Vẻ mặt người thuần chủng vẫn không đổi thay. Trông anh vẫn buồn chán khi Zero nhìn chằm vào để tìm kiếm một vết cảm xúc về những gì anh đang nghĩ, dù chỉ là một chút thôi. Trước đó, Kuran đã nói rằng cậu ghen. Nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng thật sự thì Zero lại thầm nghĩ liệu rằng Kuran cũng cảm thấy như thế ngay giờ phút này.
“Anh nghe như có vẻ đang ghen.” Vốn cậu cho rằng câu nói này sẽ có vẻ chế nhạo thế nhưng khi cậu thốt ra, nó gần như là căng thẳng.
“Và nếu đúng như thế?” Câu đáp lại của Kuran rất nhanh. Khi nghe thấy Zero thở gấp ra, Kaname quay lại liếc nhìn vào đôi mắt lilac ánh bạc kia đang mở rộng nhìn mình một cách hoài nghi. Ánh nhìn sững sờ choáng váng trên khuôn mặt Zero làm môi anh cong lên.
“Tại sao cậu không nói ra cậu đã cảm thấy điều gì trong máu ta, Kiryu?”
“Ta biết cậu đã thấy nó. Ta thấy được điều ấy trong mắt cậu ngay chính giây phút cậu nhận ra.” Kaname tiến về phía Zero lần nữa, tay anh chống hai bên cơ thể cậu để giữ thăng bằng lúc anh chìm sâu vào đôi mắt Kiryu và khóa ánh nhìn cậu lại. Kaname là một thuần chủng. Anh đã quá quen với việc có được mọi thứ mình muốn. Nhưng lòng tự trọng của Zero quá cao. Cậu sẽ không để bất kì ai lấy đi thứ gì từ mình mà không chống cự. Đó là lí do tại sao…
“Nếu cậu không nói thì ta sẽ làm thay.”
“Tôi không muốn nghe điều đó,” Zero rít lên và tránh mắt anh.
“Không, cậu muốn đấy,” Kaname lẩm bẩm lúc anh cúi xuống đưa môi ôm lấy tai Zero. Cơ thể bên dưới anh lập tức căng lại và khi anh thì thầm những lời đó, anh cười mãn nguyện nhìn Zero run lên.
“Ta yêu cậu.”
“Đừng nói dối… anh đã từng nói rằng anh không cảm thấy điều gì khác cả ngoại trừ ham muốn!” Anh nói những từ ấy để ám ảnh cậu ư? Không, Zero thừa nhận rằng anh không hề nói dối. Sự giận dữ trong đôi mắt anh đang cảnh báo cậu không được phép chối bỏ mùi vị chân thành ấy trong máu anh.
“Anh luôn là người nắm kiểm soát như thế.”
“Đúng vậy. Ta đã đưa ra quyết định việc cho việc này.” Kaname gần như sợ hãi sự thật rằng anh sẽ phải đánh mất lòng kiêu hãnh trong tay Zero. “Tuy nhiên, cậu phải quyết định ngay bây giờ, Kiryu.”
“Sao cơ?” Zero cau mày.
“Liệu cậu có muốn tiếp tục việc này không. Cậu đã biết ta nghĩ gì về cậu nhưng cậu lại không cho ta biết những tình cảm thật sự của mình. Nếu cậu bảo ta đi, ta sẽ không bao giờ làm phiền nữa. Nếu cậu bảo ta ở lại…”. Từng từ mờ đi với lời hứa không thể thốt ra làm cơ thể Zero phản ứng khó chịu. “Ta sẽ không ép cậu ở bên mình nếu như đó thật sự là điều cậu không muốn. Đó là lí do vì sao cậu sẽ phải quyết định ngay bây giờ.”
Dù cố đến thế nào, Zero vẫn không thể tránh đi ánh nhìn nơi đôi mắt đen láy kia khi chúng buộc cậu phải nói ra câu trả lời. Tất nhiên câu trả lời sẽ là không. Zero đã từng bị Kuran tấn công ngay từ lần đầu tiên ở trong tháp chuông, mặc dù cậu đã hòa vào với anh…một cách bất lực, nhưng cậu vẫn không thể nào tha thứ cho anh được. Sau đó Kuran lại buộc cậu uống máu để trao đổi , nhưng, cậu lại đồng ý. Zero không muốn Kuran… thậm chí nếu cơ thể cậu kêu gào anh, đó chỉ đơn thuần là ham muốn. Việc ấy, ít nhất thì cũng là một cái gì đó Zero đã vốn biết từ lâu. Nhưng nếu nó chỉ là ham muốn thì tại sao khung cảnh Kuran xoa đầu Yuuki lại làm cậu giận đến nỗi hành động ngoài lí trí?!
“Kiryu?”
Đôi mày Zero cong lên run bật khi cậu cố tìm kiếm câu trả lời. Cậu thậm chí cũng không hiểu vì sao cậu lại cần phải suy nghĩ làm gì. Câu trả lời đã có sẵn rồi mà, phải không? Làm sao cậu có thể do dự khi từ chối một tên vampire? Bọn chúng không phải con người, chúng là lũ quái vật. Thế nhưng, bản thân cậu vẫn…
“Đối với cậu ta là cái gì?”
Tim cậu thợ săn nhói lại trước câu hỏi trớ trêu. Là câu mà cậu đã từng hỏi anh. Câu trả lời cậu nhận được từ Kuran quá rõ ràng cho tình cảm của anh đối với cậu, nhưng câu trả lời của Zero…
Zero thở dài quay mặt đi. “Tôi không biết…”
“Ta hiểu rồi.”
Ngay khi Kuran rời khỏi giường, Zero ngồi bật dậy nhìn anh quay lưng đi.
“Nếu như thế thì ta xin lỗi vì những rắc rối ta đã mang lại cho cậu, Kiryu.”
Đi nào… Cái gì đấy vang lên trong đầu cậu. Dừng lại, cậu tự kiềm chế bản thân mình khỏi cơn thúc dục không thể phủ nhận khi cậu muốn rời khỏi giường. Sẽ tốt nhất nếu cả hai quên đi mọi chuyện đã xảy ra, cậu tự trấn an mình. Cậu và Kuran là kẻ thù.
Chết tiệt!
Kaname đứng sững lại bởi cái níu nhẹ quanh cánh tay mình. Anh không dám dâng lên một chút hi vọng nào khi quay sang nhìn đôi mắt điềm nhiên nhưng khó chịu của Zero. “Tôi không biết tôi có cảm giác gì với anh.”
“Tôi không… yêu anh, tôi biết điều đó.” Có vẻ ngượng nghịu khi Zero phải thốt ra những câu như thế này. Cậu biết nếu cậu không nói gì thì Kuran sẽ bỏ đi và Zero sẽ không bao giờ có cơ hội để nói chuyện với anh như thế này nữa.
“Từ lúc gặp anh, tôi đã luôn ghét anh. Đấy là lí do tại sao tôi không hiểu…sao tôi lại cảm thấy thế này…”
Không thể ghép được những suy nghĩ rời rạc của mình lại, cậu buông tay Kuran ra, cậu thật sự rất mơ hồ. “Sau tất cả những gì anh làm, tôi nên ghét anh. Vậy thì vì cái quái gì mà tôi…”
Đây không phải là tình yêu, cậu không hề nghi ngờ gì điều này. Và cậu cũng biết rằng cậu chỉ là không thể để anh đi.
“Đó không phải là một câu trả lời chính xác.”
“Tôi không yêu anh,” cậu lặp lại như để cam đoan chắc hơn. Cậu không muốn Kuran hiểu lầm. Zero thở một hơi thật sâu và nhắm mắt lại một giây trước khi quay sang Kaname.
“…đúng vậy.”
Một cơn lạnh chạy khắp cơ thể Kaname nhưng anh cố hết sức kiềm nén cảm giác này một cách mãnh liệt. Anh không muốn chủ động làm gì cả, chưa phải là bây giờ. “Cậu có chắc đây là những gì cậu muốn?”
Zero lắc đầu. “Tôi không chắc.”
“Ta cần câu trả lời chắc chắn.” Kaname thật sự rất, rất cần nghe, anh suy nghĩ trong khi đang kiểm soát sự thôi thúc tiến tới và ôm chặt Zero Kiryu trong vòng tay của mình.
“…Tôi không thể yêu anh. Tôi sẽ không bao giờ.” Đó là một lời hứa sắt đá dội lại trong ánh nhìn màu bạc điềm nhiên.
“Ổn thôi,” Kaname lên tiếng mặc dù nghe giọng anh nghe như có vẻ thách thức. “Miễn là cậu vẫn muốn ta, thậm chí chỉ là một phần nhỏ.”
Zero lặng lẽ gật đầu. Dòng máu nóng ấm đang mãnh liệt chảy mạnh bên dưới làn da cậu thợ săn. Đây là một ý rất tồi, cậu chắc như thế, nhưng cậu sẽ không hối hận vì quyết định này.
“Vậy cậu sẽ là người chủ động.” Kaname mở lời mời.
Zero cất bước về phía trước cho đến khi cậu và anh đối mặt nhau. Vì trước đó Kuran đã tự nguyện vất bỏ đi lòng tự trọng của mình nên cậu cho rằng đây có lẽ là một phần trong kế hoạch ‘trả thù’ của anh bởi lẽ Zero thật sự không dễ chịu tí nào khi phải là người chủ động. Phần lớn chỉ vì điều ấy có nghĩa là cậu khao khát Kuran. Nhưng thật sự thì lại đúng như vậy. Hơn cả thế nữa là đằng khác. Cậu chỉ là không hề muốn thừa nhận.
Kaname nhìn Zero run rẩy đưa tay lên giống như sự dũng cảm của cậu đã biến đi đâu mất. Từng ngón tay thanh mảnh đó luồn vào mái tóc nâu mềm khi Zero nâng người lên trong hơi thở hồi hộp cố giấu đi sự đam mê dịu ngọt. Hứng thú dâng đầy lên trong Kaname với cái cách chậm rãi và thiếu tự tin đến không chịu đựng được mà Zero đang di chuyển. Anh đang cố tận dụng hết năng lượng ý chí trong người mình để không phải đè cậu xuống và thoát khỏi sự dày vò này. Kaname mỉm cười vì cuối cùng đôi môi đỏ mọng kia cũng bao phủ lấy môi anh. Anh quan sát những biểu hiện lướt qua trên chiếc mặt nạ thiếu quyết đoán đang che lấp đi khuôn mặt xinh đẹp của cậu và rồi mắt anh khép lại khi làn môi quen thuộc đó lướt nhẹ khắp môi mình.
Zero dứt khỏi nụ hôn rồi cau mày nhìn lên Kuran, cậu buông tay khỏi mái tóc anh. Anh ta đang làm cái quái gì thế?- Cậu tự nhủ. Không phải Kuran đã không hòa vào cùng cậu, nhưng, theo như Zero quan sát kĩ thì tay anh vẫn đang buông thỏng hai bên. Cậu đã hi vọng rằng ít nhất thì anh sẽ ôm mình trong suốt lúc đó.
Dường như dễ dàng đọc được nét thất vọng trong mắt cậu thợ săn, Kaname mỉm cười. “Tháo bỏ quần áo ta đi.”
Zero ngây lại và cố gắng chống lại vệt hồng đang đậm dần hai bên má. Tránh đi ánh nhìn đầy cám dỗ nơi người thuần chủng, cậu chầm chậm cởi nút trên chiếc áo sơ mi lụa đen. Mỗi khi từng hạt nút được thả, một phần cơ thể Kuran lại lộ ra. Ngực, cơ bụng, hông và cả lằn quần của anh. Trong tất cả những lần hai người làm chuyện ấy, không khi nào Zero chạm vào anh như cách Kuran làm với cơ thể cậu.
Cậu nhớ lại lần Kuran bịt mắt mình trong phòng làm việc và rồi cơn lạnh chạy dọc cột sống cậu trước cái kí ức đó. Giây phút làn da của Zero lộ rõ ra cho Kuran, anh đã dùng các đầu ngón tay chậm rãi lướt nhẹ khắp lên cơ thể cậu trong những cái chạm mỏng manh. Khi cậu cũng lặp lại y chang hành động ấy đối với Kuran bằng cách kéo lê ngón tay lên phía trên giữa hai vạt áo hở, cậu thấy người thuần chủng run lên. Cậu cảm giác cơ thể chính mình cũng phản ứng lại như thế. Đột nhiên sự tò mò sôi sục trong Zero thúc giục cậu khám phá cơ thể của tên vampire trước mặt mình để tìm ra những điểm có thể làm anh đáp trả mãnh liệt. Cậu cần phải tháo bỏ áo của anh ra trước đã.
Kaname thấy được ánh nhìn trong đôi mắt Zero và lập tức ngần ngại nhận ra thứ cảm giác đó với một chút hứng thú trong mình. Zero đưa tay lên đẩy vai áo khỏi lưng anh để nó tự do rơi xuống sàn và cho cậu một vẻ nhìn toàn diện về con người ấy. Kaname luồn tay vào tóc Zero và áp môi hôn lấy từng lọn tóc bạch kim khi môi cậu thợ săn đang mân mê vùng da quen thuộc nơi cổ anh. Mắt anh run lên lúc đầu lưỡi ấy quét nhẹ lên làn da mình và cậu cắn níu lấy vai anh. Anh thầm nghĩ liệu mình đã từng bao giờ dám nghĩ đến chuyện này… Anh đã từng mơ về Zero rất nhiều nhưng trong số đó không bao giờ có hình ảnh cậu sẽ chạm anh như thế này cả.
Zero mân mê khắp cơ thể Kuran khám phá trong sự hồi hộp tò mò. Tay cậu lướt khắp lưng anh chạy dọc theo cột sống rồi di chuyển xuống bụng. Cách từng bắp cơ của anh co lại trước khi duỗi ra dưới những cái chạm của Zero và cách mà hơi thở Kuran vút cao lên bên tai làm cho đầu óc Zero quay cuồng. Cậu ép sát hông anh vào người hơn và hổn hển thở nhẹ lên làn da trắng mịn mà không lâu trước đó cậu đã nhâm nhi khi nhận ra phản ứng khá thú vị của Kuran. Việc có thể khiến Kuran, một thuần chủng tối cao, phản ứng như thế này làm Zero cảm thấy một chút quyền lực và có ưu thế hơn. Cậu bỗng chốc nhớ lại một điều nữa Kuran thường thích làm với mình. Khi hai đầu ngón cái của cậu quét nhẹ qua hai đầu nhũ của người thuần chủng, Zero nghe được tiếng hít mạnh nơi anh. Một ham muốn tinh quái dâng lên trong cậu để trừng phạt anh về những lần ‘dày vò’ mình và cậu cúi đầu xuống quét lưỡi ngang qua một trong hai đầu nhũ đỏ đang cứng lên của Kaname. Và anh rít lên.
Zero nhận thấy những ngón tay thanh mảnh đang luồn vào tóc mình liên tục ấn nhẹ vào đầu cậu một cách dục đến nỗi cậu muốn rên lên. Cậu lại quét lưỡi qua chóp đỏ ấy một lần nữa trước khi vòm miệng nóng bỏng bao phủ lấy nó rồi thích thú tận hưởng cách Kuran siết chặt tóc mình hơn. Cậu cắn nhá lấy nó để rồi rùng mình nghe thấy hơi thở gấp và cậu dùng tay còn lại bóp nắn đầu nhũ kia của anh. Đột nhiên Kaname nắm chặt lấy cánh tay Zero khiến cậu thợ săn cau mày nhìn lên một chốc trước khi người thuần chủng ép chặt môi lại với cậu, lưỡi anh khao khát lôi kéo Zero.
Kaname bắt đầu đẩy cậu lùi về cho đến khi chân người thợ săn chạm vào thành giường rồi cả hai cùng ngã xuống. Zero khó có thời gian để bắt lấy hơi thở lúc ngã vì đôi môi tham lam của Kaname không chịu buông tha trong khi anh trườn người lên và luồn tay xuống bên dưới tấm áo sơ mi để đùa nghịch lại với đầu nhũ của cậu. Khoái cảm đó làm Zero phải rên lên. Cơ thể cậu mong nhớ những cái va chạm của tên khốn ấy. Cậu ghét điều đó. Kuran thả từng nụ hôn dọc xuống cổ cậu còn tay anh thì kéo chiếc áo cotton lên để vòm miệng có thể thỏa thích ngấu nghiến cơ thể bên dưới.
Tim Kaname đập mạnh đau nhói trong g ngực và hơi thở của anh vang rõ bên tai chính mình khi chạm vào cậu nhóc nhạy cảm ấy.
“Cậu rất đẹp…” – Anh thì thầm trước khi có thể dừng lại.
Zero liếc lên. “Đừng nói từ ‘đẹp’ “.
Kaname ngập ngừng một thoáng cười nghịch nhìn Zero. “Điều đó làm cậu ngượng sao?”
Cậu thợ săn chỉ quay mặt đi mà không nói gì. Kaname bỗng cười thầm bởi cử chỉ của cậu rồi lại tiếp tục tận hưởng cơ thể Zero bằng đầu lưỡi nơi anh. Giọng nói dịu dàng ấm áp ấy làm Zero run lên khi nằm bên dưới Kuran, cậu biết chắc chắn người thuần chủng ắt đang cảm thấy quyền lực đến nhường nào. Thậm chí khi cậu rất muốn cố ngăn lại những phản ứng cứ tuôn ra từ cơ thể mình thì vẫn không thể không thốt ra từng tiếng lẩm bẩm được nữa, huống gì là những tiếng rên van và hơi thở gấp. Cậu không thể dừng được khi Kuran tháo bỏ quần áo của cả hai, khi anh thưởng thức từng centimet trên cơ thể Zero hay khi tay anh trượt xuống bên dưới để ôm lấy hông cậu mà thúc vào người. Và cả lúc anh cắn nhẹ vào bên dưới bắp đùi trắng nõn ấy, cậu đã rên lên và ngồi bật dậy vươn tay ôm Kaname.
Đôi môi của anh và cậu khóa chặt vào nhau đam mê nồng nàn để rồi Zero ngay lập tức bị chuốc say bởi hương vị ngọt ngào của nụ hôn khi Kuran nâng gò má cậu lên. Lưỡi cả hai quấn chặt lấy nhau nóng bỏng không rời, hơi thở hai bên nghẹn lại bên dưới cuống họng. Khi Kaname ngồi dậy, anh nắm lấy tay Zero. Ánh nhìn tăm tối trong mắt anh giữ chặt đôi mắt Zero tạo nên một cơn rùng mình chạy khắp da cậu. Sự khao khát tột độ đó hiện rõ trên gương mặt Kaname và lúc anh đưa tay Zero đến cái đang cương lên đau đớn của mình, cậu thợ săn thở bật ra. Cậu ngây người.
“Chạm vào ta đi,” anh ra lệnh bằng một chất giọng đầy hiểm nguy đồng thời pha đặc ham muốn.
Zero không muốn nghe theo bởi vì mình đang bị khống chế hoặc Kuran đã yêu cầu một cách quá đòi hỏi như thế, nhưng cậu lại không thể làm gì khác ngoài việc nghe theo anh. Thế nhưng, cậu làm việc này chỉ vì ánh nhìn hoang dại trong đôi mắt của tên vampire kia. Cậu háo hức muốn thấy nó trở thành ánh nhìn bất lực như thế nào. Cậu muốn thấy sự điềm tĩnh của Kuran mất đi. Zero nuốt nước bọt và cầm gọn lấy cái đó nơi anh rồi giật mình với cách đôi mắt đen thẳm đó ánh lên tia đỏ rực. Bàn tay Kuran áp lên tay cậu gợi ý Zero siết chặt hơn một tí. Một khi cậu làm theo, Kaname hướng tay Zero vào một nhịp điệu xoa nắn khắp chiều dài cái đó. Trong suốt lúc ấy, anh và cậu nhìn chằm vào nhau, không ai có thể quay mặt đi được.
Mê mẩn bởi cảnh tượng của vị thuần chủng tuyệt đẹp trước mắt mình, Zero cố hết sức mình để theo dõi từng phản ứng nơi anh và nghe theo tất cả cử chỉ mà tay anh đang hướng dẫn cậu. Mí mắt Kuran run bật lên trước khi hàng mi đen mượt nhẹ nhàng khép lại và đôi môi đỏ mọng của anh dịu dàng hé ra. Zero có thể nhận thấy ngực anh đang nhấp nhô lên xuống nhanh hơn bình thường trong tốc độ nhanh dần nơi tay họ, phản ứng của anh làm cổ họng Zero nghẹn lại trước hình hài tuyệt vời của vị vampire tối cao. Cậu thấy được nanh Knamae giữa làn môi ấy… nước dãi cậu tiết ra mạnh hơn. Tay Kuran thật sự rất nóng khi đang dẫn dắt cậu, Zero chỉ có thể tưởng tượng tay cậu đang mang lại cảm giác gì cho Kuran. Một giọt mồ hôi lăn dài xuống khuôn mặt anh và cậu biết tên vampire đó cũng đang cảm thấy rất nóng.
Thật sự thì cảm giác của bàn tay Zero khắp cái đó của anh là một sự khoái cảm không thể tưởng được. Nhiệt độ cơ thể anh đang vượt mức giớ hạn lúc đưa tay Zero xoa nắn lấy cái đang cứng lên của mình. Anh nuốt nước bọt nhưng lại nhận ra cổ họng mình khô rát… Anh cảm giác được cơn lạnh chạy dọc xương sống mình, cơ bụng anh quặn lại và cả sự tiếp xúc ngọt ngào của bàn tay Zero. Tất cả việc này đang làm anh nóng lên. Khi Zero tự ý siết chặt lại mà không theo chỉ dẫn của mình, Kaname đã rên lớn lên.
Lúc Zero nghe được nó, đầu óc cậu cứng đơ. Tay cậu liên tục ấn mạnh hơn. Và cậu lại nhận được những tiếng rên năn nỉ của người thuần chủng để van xin nhiều hơn nhưng cậu lại không biết chắc là mình có thể duy trì như thế này được bao lâu. Cậu đã bắt đầu hổn hển thở và thứ chất lỏng trắng đục nhầy nhụa đang rỉ ra khắp tay cậu từ Kuran càng làm cơ thể cậu trở nên kì lạ hơn.
Kaname cũng không chịu được nữa rồi, anh kéo tay cậu ra, nâng người lên trước và vội vàng tách rộng chân Zero ra. Cách bất lực Kuran đè cậu xuống thật sự khiến tim cậu đập nhanh hơn. “Ta muốn cậu,” –Kaname thầm thì trong hơi thở nóng ấm đùa cợt môi cậu trước khi anh hôn Zero. Cậu cảm thấy Kaname đang chuẩn bị tư thế xâm nhập vào.
“Thậm chí nếu như đây chỉ là khoái cảm thì vẫn tốt hơn là không có gì cả. Ngay lúc này.”
Khi anh đi vào, đó là một cú đẩy gọn đến nỗi Zero rên lên thỏa mãn và bật lưng ra khỏi giường bởi dòng điện khoái cảm truyền thẳng đến não cậu. Kaname đã hoàn toàn lấp đầy cái hang ấy chỉ với một lần thế nhưng cậu lại không hề thấy có bất cứ nỗi đau đớn nào cả. Cậu thắc mắc điều đó khi người thuần chủng yên đi một chốc để kiềm chế hơi thở nặng nhọc của anh. Kaname chỉ mỉm cười trao cho cậu một nụ hôn dịu dàng. “Ta đã bảo sẽ tốt hơn rất nhiều nếu cậu chịu khuất phục.”
Tim Zero đập liên hồi. Nó đang đau đớn rung lên bên trong ngực như sắp nổ tung ra. Hơi thở cậu nghẹn lại dưới cổ họng và khi mở mắt ra, cậu thấy Kuran đang che đi tầm nhìn của mình, mái tóc nâu đen mượt che đi khuôn mặt anh, từng lọn tóc ấy nhẹ nhàng bồng bềnh trong gió… cậu đã phải quay mặt đi.
Tim cậu thực sự rất đau, nhịp tim lớn đến nỗi Kaname có thể dễ dàng nghe được khi anh nằm trên Zero. Như thể cậu đang sợ sệt vậy, nhưng Kaname còn thấy được cậu cũng đang đồng thời rất cương và vô vọng. Anh bắt đầu đưa đẩy chầm chậm trong khi nhịp nhàng điều chỉnh cơ thể đang run lên của mình. Zero nhăn mày ngập ngừng khi mỗi cái đẩy mạnh vào cướp đi hơi thở của cậu. Cậu không thể chịu đựng được, cậu đang sắp ngất đi khi cái đó của Kaname đâm vào sâu và sâu hơn nữa đến khi Zero rên lên. Đầu lưỡi của hai người dữ dội tìm nhau khi Kaname tăng tốc độ lên và luồn tay xuống tìm cái cương lên bỏng rát của cậu để rồi bóp nắn mãnh liệt làm người thợ săn phải thở hổn hển khó khăn liên hồi. Tay Zero bấu mạnh vào lưng anh lúc anh xâm nhập vào bên trong cậu càng lúc càng mạnh bạo hơn. Đầu cậu kịch liệt xoay vòng trên gối khi áp lực tụ lại trong bụng và tất cả các cơ căng cứng mong muốn được giải phóng. Chúa ơi… cậu không thể chịu được nữa. “Kuran!”
Kaname vùi mặt vào giường bên cạnh đầu Zero để đẩy vào càng lúc càng mạnh và tiến sâu hơn rồi run lên mỗi lần Zero vô thức bóp chặt lại phần thân dưới đau đớn của anh. Khi Zero bắt đầu rên lên đầy nhục dục, anh cảnh giác định mở lời bảo cậu hạ giọng xuống nhưng, hành động ấy dường như đang bộc lộ khoái lạc một cách đầy thống thiết cũng như trong cơ thể anh, và rồi tiếng rên của anh hòa vào với cậu. Anh cảm giác Zero ôm chặt lấy tấm lưng ướt đẫm của mình như thể đang bất lực van nài cơ thể cả hai áp gần nhau hơn và cử chỉ ấy vô tình đã làm cho Kaname quyết tâm mang lại cho cậu khoái lạc nhiều hơn.
“Kuran…”- Zero bất lực gọi anh, hết lần này đến lần khác. Đó là một âm thanh buộc con tim Kaname phải đập mạnh. Cách cậu van xin anh chứng tỏ chỉ mình Kaname mới có thể đem lại khoái cảm đầy đam mê mà cậu đang vô vọng tìm kiếm. Khi Kaname đẩy vào trong lần nữa, cơn quặn co thắt nơi phần thân dưới của cậu bật dãn ra và dòng chất lỏng ấm áp bắn vào người thuần chủng. Zero ra trong tiếng thổn thức làm cơ thể Kaname rung lên và theo sau cậu trong tiếng rên nhẹ nhòa đi nơi vai Zero. Cơn đỉnh điểm truyền mãnh liệt khắp cơ thể cả hai khi anh và cậu cố hớp lấy không khí để kéo dài sự thỏa mãn ngất ngây, nhưng từng cơ thịt của họ đều đau đớn ê ẩm nên không lâu sau Kaname cũng đổ sập xuống người Zero, vô cùng kiệt sức và mệt nhoài. Cơn rùng mình bao phủ lấy cả hai sau trận mưa gió dữ dội khi họ cố điều chỉnh lại hơi thở.
Một chốc sau, Kaname nâng người lên lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Zero. “Ta yêu cậu.”-anh khàn giọng lên tiếng. Người tình của anh chớp mắt rồi sững sờ nhìn chằm lên anh trong vẻ khổ đau mà Kaname đang dần làm quen. Kaname không quan tâm đến việc giấu đi tình cảm của mình nữa. Cách Zero bám chặt lấy và thì thầm tên anh cho biết rõ ràng không nghi ngờ gì Zero Kiryu sẽ hoàn toàn là của anh. Anh cúi xuống hôn lên ngực Zero như thể anh chạm vào được trực tiếp trái tim của cậu.
Zero căng người lại. “Kuran…”
Anh dí mặt vào ngực Zero để hít lên mùi hương ngọt ngào. “Kaname,” anh đề nghị cậu gọi thẳng tên mình.
Không. Cậu sẽ không gọi chính tên anh. Cậu không thể…
“Zero…” Kaname liếc nhìn lên người tình của mình trong đôi mắt u sầu. “Ta yêu cậu.”
“Dừng lại đi…”- Zero lẩm bẩm như đang van anh. “Tôi không muốn nghe-“ Kaname rướn lên và hạ môi xuống với cậu. Thật dịu dàng, nhẹ nhàng và âu yếm. Nụ hôn làm cậu ngây người khi nó kéo cậu sâu hơn vào giác cảm mơ hồ và khiến cậu choáng váng. Mọi thứ về người thuần chủng, về cả hai người họ, xoay vòng trong tim cậu. Vô vàn những dòng suy nghĩ âm ỉ điên cuồng trong đầu Zero đến nỗi cậu phải rên lên. Cậu không thể yêu anh… Cậu không thể yêu Kaname Kuran…
Kaname ngắm nhìn Zero say ngủ. Đó là một việc anh luôn thích làm. Anh biết mình cần phải trở về Kí túc xá Mặt trăng ngay. Anh không thể ngủ lại đây được, dù rằng cơ thể Zero sưởi ấm anh và cậu cũng đã không yêu cầu anh đi về. Cậu đã chìm vào giấc ngủ trong khi Kaname trìu mến vuốt từng lọn tóc bạch kim. Ban đầu cậu dường như khó chịu bởi hành động ấy và đã bảo anh không được nhìn mình như thế, thế nhưng trời đã gần sáng và Zero lập tức bị kéo vào cơn mê ngủ sau khi càu nhàu anh.
Anh quyết định sẽ ở thêm năm phút nữa. Khi thời gian trôi nhanh hơn mình tưởng, anh quyết định thêm ba mươi phút nữa, rồi một tiếng. Anh không thể cưỡng lại được làn da ấy, anh muốn chạm vào cậu mãi mãi – một tay anh luồn vào trong mái tóc bạc trong khi từng đầu ngón tay mân mê những chi tiết trên gương mặt cậu thợ săn còn tay kia thì xoa nhẹ vết xăm đen phong ấn mà anh không chắc là mình thích. Bằng cách nào đó, Kaname hài lòng với hiện tại này. Cả hai đã không còn bản thỏa thuận nào nữa, mà là một mối quan hệ. Và, Zero cũng đã chấp nhận. Kaname đã buộc cậu phải quyết định. Bỗng nhiên niềm vui dâng lên trong anh khi nhận ra rằng Zero đã không để anh đi. Anh cúi xuống cậu thợ săn trong vòng tay mình và hôn nhẹ lên thái dương cậu. Dù cậu có thừa nhận hay không, nhưng chắc chắn rằng Zero quan tâm Kaname. Anh sẽ không hối thúc ép buộc cậu. Nếu anh ngoan cố thúc đẩy, Zero sẽ hoàn toàn quay lưng lại. Thế nhưng, Kaname quyết tâm khiến Zero phải yêu anh.
Trò chơi đã thay đổi.