Không khí ảm đạm trong căn phòng sinh hoạt lớn của kí túc xá Mặt trăng càng lúc càng dày lên đến mức những người đang ngồi nơi đó khó mà chịu đựng được, mặc dù điều này chả liên quan gì đến thời tiết ngoài trời cả. Mưa cứ rơi tầm tã không ngớt từ những đám mây đen kịt che phủ cả bầu trời trên cùng. Tiếng lách tách mưa rơi dường như có vẻ dội lại trong sự tĩnh lặng khi tất cả học sinh lớp Đêm đang ngồi tụ lại lo lắng cho vị leader Kuran-sama của họ. Takuma Ichijou lật sang một trang sách mới một cách cẩn thận để không phải làm cho Shiki thức giấc trên bờ vai mình. Vị phó chủ tịch từ từ liếc nhìn những người khác xung quanh. Đầu tiên là Ruka, người mà dường như chưa bao giờ có thể ngồi yên một chỗ khi đang lo lắng. Cô đứng đó vòng tay ngang ngực và ánh nhìn của cô chằm chằm cố định vào các bậc thang dẫn lên phòng của Kaname như thể cô nhìn thấy được Kaname đang ở đâu trong phòng anh vậy.
Kain đang ngồi trên chiếc sofa mộc trước Ichijou. Vampire tóc cam này có vẻ bình tĩnh hơn so với Ruka và Hanabusa. Tên vampire tóc vàng to mồm đang đứng nơi cửa sổ mà lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Từ nơi Takuma ngồi, cậu có thể thấy nét đăm chiêu trên khuôn mặt Hanabusa thông qua lớp gương thủy tinh phản chiếu. Ichijou thở nhẹ rồi lại tiếp tục chăm chú vào quyển sách. Với một bên góc mắt cậu liếc nhìn Rima, người ngồi cạnh Shiki và đang che tay ngáp ngủ. Tất cả bọn họ đều cảm nhận được cơn giận của Kaname anh lại như lúc trước, suy tư khăng khăng không chịu rời phòng.
Hanabusa âm thầm quan sát cơn mưa nặng hạt như đang trút nước bên ngoài, từng giọt mưa rơi tí tách ướt hết lên cả bậc thềm đá ngoài kí túc xá, hết giọt này đến giọt khác kế tiếp nhau bắn tung lên như đang nhảy múa dọc thềm vậy, tuy nhiên suy nghĩ của cậu lại đang hướng về một vấn đề khác. Vì lí do nào đó, cậu cảm thấy hơi tội lỗi trong việc này. Kaname-sama thật sự rất buồn phiền và cũng chẳng nghi ngờ gì lỗi là do tên sao đỏ kia. Tên đó đã phạm lỗi gì đấy mà làm Kaname-sama trở nên thế này, nhưng Hanabusa cũng không thể tránh được cảm giác chỉ vì cậu đã biết trước là Kiryu có gì đó không ổn. Aido nhớ lại vẻ mặt Kiryu sau khi hỏi cậu là gì đối với Kaname-sama. Zero đã không trả lời.
Bởi vì cô gái đó? Ruka ngập ngừng tức giận vì cô gái ấy có thể tác động đến Kaname-sama đến như vậy. Việc này đang gặm nhấm dần con người của cô. Có lẽ không phải cô ta. Chắc là ai khác đã làm ngài ấy giận. Chắc như vậy rồi. Không chịu đựng được nữa, Ruka xoay người lại và gầm lên chỉ tay về phía Hanabusa buộc tội. Cô cần phải xả ra cơn ức chế này. “Cậu đã làm gì Kaname-sama?!”
Hanabusa ngây người cố hiểu từng từ của Ruka khi cô vô tình đánh bật cậu ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Ánh nhìn căm phẫn của Aido ngay lập tức rời khỏi cửa sổ hướng đến cô học sinh tóc màu mật ong đang cau có. “Tôi ư?! Tôi không làm gì Kaname-sama cả!”
Đôi mắt xanh biển trong vắt của Rima hứng thú hướng về phía trận chiến ồn ào chen ngang bầu tĩnh lặng. Cô nhìn Ruka và Hanabusa lại đang ầm ĩ cãi nhau như thường ngày, rồi cô quay sang nhìn Ichijou-san đóng nhẹ sách lại. Takuma nhã nhặn cười. “Không phiền chứ…?”
Rima chớp mắt khi Ichijou nhẹ nhàng đẩy đầu Shiki ra khỏi vai mình để hướng về vai cô. Cô gái tóc dâu tây hơi ngạc nhiên liếc xuống khuôn mặt say ngủ của Shiki lúc đầu cậu nhẹ rơi trên vai mình. Cử động này có vẻ đã đánh thức cậu. Shiki chớp mắt một cách buồn ngủ và cau mày khó hiểu nhìn lên Rima. Cậu thề rằng là mình đang ngủ trên vai Ichijou-san lúc nãy mà.
“Ngài định đi nói chuyện với chủ tịch Kuran àh?” Kain lặng lẽ hỏi khi Ichijou đứng dậy và rời khỏi bàn tiến lên cầu thang. Mọi người lập tức hướng về vị phó chủ tịch chờ câu trả lời.
“Đúng thế,” cậu ngừng nơi chân bậc thang. Takuma mỉm cười bảo đảm. “Đã trễ rồi, tất cả nên đi nghỉ thì tốt hơn.”
Dường như không ai muốn bước chân đi, nhưng quả thực thì đã rất trễ rồi. Họ buộc phải đứng lên rời khỏi phòng khi Ichijou đi lên.
“Oh, Rima” – phó chủ tịch gọi lại. “Hãy đưa giúp Shiki về phòng hộ tôi, được không?”
“Tại sao lại là tôi?” Rima lẩm bẩm dù rằng cô thực sự không thấy phiền chút nào. Cô đứng dậy nắm lấy ống tay áo của Shiki và bắt đầu kéo cậu vampire buồn ngủ về phòng khi mọi người đã đi cả.
Mưa rơi âm thầm bên ngoài cánh cửa sổ trong căn phòng làm việc của Kaname, nơi mà người thuần chủng đứng nhìn ra ngoài màn đêm tắm tối. Bầu trời đen tối có vẻ thích hợp nhất với tâm trạng u sầu của Kaname bây giờ. Mọi việc đã nhanh chóng trở nên khó mà cân bằng được. Kể từ đêm đó trở đi, đêm mà Zero thì thầm tên của cô, mọi thứ đã thay đổi. Kaname căm ghét việc này hơn ai hết khi anh không có được điều mình muốn. Và, Zero dĩ nhiên đang cố gắng rất tốt để chắc rằng anh sẽ không bao giờ có được. Thậm chí ngay cả sau khi thỏa hiệp của họ được thiết lập, Zero luôn chọn cách phá bỏ nó. Lúc này đây, Kaname cuối cùng cũng đã nhận ra được anh khao khát Zero đến nhường nào. Tên thợ săn ngang bướng đó đang làm mọi việc để tránh anh nhưng vì Yuuki luôn ở bên cậu nên Kaname không thể nào nói được điều gì.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên làm Kaname bị kéo khỏi tràng suy nghĩ. Anh không buồn đáp trả nên Ichijou đã tự đi vào. Takuma nhìn chăm chú vào Kaname trong căn phòng tối đen, ngọn đèn lửa nhỏ nơi chiếc bàn đang dần mờ đi. Cậu lại nhìn hình ảnh phản chiếu của bạn mình qua tấm gương và dù Kaname rất hiếm khi biểu hiện cảm xúc ra bên ngoài nhưng cậu có thể thấy được cơn giận sôi sục âm thầm bên dưới đôi mắt sâu thẳm của anh. Ichijou ngần ngại trước khi cất tiếng. “Kaname, Kiryu không đến đâu.”
Đôi mắt màu tối ấy thoáng hướng về Ichijou thông qua tấm kính thủy tinh phản chiếu trước mặt và lọ mực nhỏ trên bàn Kaname bỗng tan vỡ. Người con trai tóc vàng ngây lại giật mình bởi phản ứng của Kaname. Đã một tuần rồi và Kiryu – người đáng lẽ ra nên có mặt ở đây lại không hề xuất hiện. Nhưng điều đó cũng không mấy ngạc nhiên khi xem xét lại cách ứng xử của cả hai người trong tình trạng hiện tại này. Cậu chắc chắn Kaname đã ý thức được nó. Ichijou chỉ thở dài.
Cậu lưu tâm đến dòng mực đen bị giải phóng khỏi ngôi nhà nhỏ của nó đang giờ tìm cách trả thù khi từ từ lan dần đến xấp giấy tờ trên bàn. Ichijou nhanh chóng dịch chuyển đến để không cho công sức vất vả của Kaname lãng phí đi. Takuma thật sự rất muốn giúp Kaname bởi vì họ là bạn của nhau, nhưng đôi khi Kaname khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn cho Ichijou. Cậu tôn kính Kaname như một vị thuần chủng và trung thành với anh như một người bạn. Đó là lí do tại sao rất khó nói với Kaname rằng anh đang phạm sai lầm. Kaname luôn giỏi giải quyết nhiều tình huống rất khó nhưng Ichijou biết chắc rằng, đối với Kiryu, Kaname đã vô tình đặt chân lên một con đường hiểm nguy. Bằng chứng là Kaname chẳng hề kiểm soát được việc gì cả. Có lẽ, giây phút này Kiryu là người đang nắm giữ mệnh lệnh. Cậu chắc chắn Kaname không hề thích việc chính mình không nắm giữ quyền lực vì thế nên không nghi ngờ chính cơn giận này của anh là quyết tâm cố gắng dành lại sự thống trị. Kết cục sẽ rất tồi tệ.
“Kaname… Kiryu không phải là loại người dễ dàng khuất phục. Có lẽ cậu đã đi nhầm đường rồi. Ép buộc cậu ta vào mối quan hệ này sẽ không làm cậu ta chấp nhận cậu,” vị phó chủ tịch lên tiếng trong khi cầm đống giấy tờ lên và xốc lại cho bằng. Khi cậu nhìn lên, Đôi mắt đen của Kaname lập tức tránh đi để chìm vào màu của bóng tối bên ngoài. Anh không có hứng nói chuyện.
“Tôi chỉ đang cố giúp…,” Ichijou lặng lẽ. “Cậu nên tìm hiểu Kiryu có cảm giác như thế nào thay vì ép buộc cậu ta theo ý mình. Cứ cố lôi kéo Kiryu theo cách này thì… Cậu nên biết rằng cậu ta sẽ chống cự lại. Sao cậu không thử nói sự thật cho cậu ấy biết, nói cho Kiryu biết cậu nghĩ gì về cậu ta.”
Thực sự đã một tuần rồi sao? Zero hơi vô tâm nghĩ suy trong lúc đang hờ hững vô hồn nhìn lên trần phòng tắm. Hai tay cậu đang siết quanh cổ họng khô rát cháy bỏng của mình như thể việc này sẽ giúp làm giảm đi cơn đau đớn. Trong căn phòng này, Zero khó mà thở được. Dòng nước nóng chảy xuống từ chiếc vòi làm mờ đi tấm gương trước mặt và hơi nước ấm làm dịu đi cơ thể của cậu. Nếu cậu vẫn có thể nghe được tiếng nước chảy thì có nghĩa là cậu vẫn chưa mất đi lí trí. Mặc dù cậu đã uống những viên thuốc bẩn thỉu kia nhưng vẫn không thể kiềm hãm được cơn khát dữ dội này. Gần như là khiếp sợ, chỉ vì cậu không ngờ được nó đã trở nên vô cùng mãnh liệt. Càng lúc cậu thấy càng khó để mà thở được nữa. Zero nuốt nước bọt dù cậu cảm nhận được trong miệng cậu bây giờ không còn tí nào cả. Cậu thở dốc khi cơn lạnh buốt trong tim bắn đầu nhói lên. Cậu nắm chặt lấy áo và co người vào để mong sưởi ấm cơ thể lạnh cóng trong những hơi thở đau đớn. Cậu có thể ngưng được nó mà…Không cần phải tìm đến ai đó đang lợi dụng mình. Như một món đò chơi vậy. Cậu không phải một vật thể chết tiệt được tạo ra nhằm mục đích đem lại niềm thỏa mãn vui sướng cho một tên thuần chủng xấu xa. Cậu là một thợ săn vampire, không phải là một mốn đồ chơi ! Zero có thể làm tốt việc này mà không có sự giúp đỡ khốn kiếp của Kuran, cậu không cần máu hắn. Cậu không cần máu của ai cả.
Cánh cửa lắc lư. “Uh, cái quái-? Zero?”
“Khốn thật,” Zero rít lên dưới hơi thở nặng nhọc. Tại sao Yuuki luôn chọn đúng những lúc này mà xuất hiện cơ chứ? Tồi tệ thật. Cậu lờ đi tiếng gõ cửa của cô để cố đứng dậy. May mắn cho cậu là viện trưởng đã sửa khóa cửa.
“Zero? Hey, mau lên nào, tớ biết cậu ở trong đó, đừng có lơ tớ!!”
Yuuki há hốc khi cánh cửa mở toang ra. Cô ngạc nhiên lùi lại một bước lúc Zero đi ra, nhìn cậu hoàn toàn bực tức. Cậu vẫn đang mặc đồng phục dù cà vạt đã biến mất và một vài cúc áo đã bị tháo ra còn áo khoác thì được vắt trên cánh tay cậu. Ánh nhìn hung hăng của Zero đe dọa cô xuyên qua những lọn tóc bạch kim khi cậu bước ra. Yuuki không hề sợ, cô đã quen với ánh nhìn thế rồi.
“Chuyện quái gì thế? Sao cậu lâu thế hả, cậu thậm chí cũng không tắm nữa!”
Zero lơ cô và đẩy vai cô đi qua. Yuuki cau mày nhìn cậu, cô với đến nắm tay cậu kéo lại. “ Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Tại sao cậu lại-“
“Cậu cứ để tôi yên, Yuuki” –Zero bật lại liếc cô.
Yuuki thấy màu đỏ ánh lên trong đôi mắt Zero và cậu dễ dàng thoát khỏi những ngón tay đang tê cứng ấy. Tận sâu trong tim, cô cảm thấy sợ. Bằng đôi mắt sợ sệt, cô nhìn Zero rời khỏi và tự hỏi vì sao cậu lại giận đến thế. Cậu đang tránh cô rất nhiều, thậm chí cậu cũng không nhìn mặt cô nữa. Mỗi lần họ nói chuyện với nhau, cậu luôn nhìn đi nơi khác như thể cô không hề đứng đó.
“Zero ngu ngốc,” Yuuki lắc đầu thở dài. Cô không nên lo lắng cho cậu nhiều như vậy vì trước đây cậu đã từng cư xử như thế rồi. Sự thật thì, luôn là như thế. Cậu chỉ đang rất phiền thôi, sẽ qua nhanh thôi mà. Yuuki cứ trấn an chính mình đến khi cô bước vào phòng tắm. Cô nhăn mày nhìn vòi nước vẫn đang chảy vào bồn rửa mặt. Cô gần như chỉ trích Zero vì tội lãng phí và đưa tay vặn lại nhưng ngay lập tức tê cứng khi nắm lấy vòi. Trong chiếc bồn sứ, cô có thể thấy dấu vết nhìn như mẩu một viên phấn. Đó là một viên máu, không nghi ngờ gì nữa. Khi dòng nước rửa trôi chảy xuống, nó chuyển thành một màu đỏ thẫm. Zero đã nói dối cô.
Cậu thợ săn quỵ ngã xuống một trong những thân cây lớn trong khuôn viên học viện, cậu không thể tự bảo vệ mình khỏi cơn mưa tầm tã này. Chúa ơi, sao cậu căm thù lũ vampire thế này khi chúng luôn muốn tống cậu xuống địa ngục. Bọn chúng là ai không quan trọng, tất cả đều giống nhau thôi. Cậu căm ghét từng người, đặc biệt là tên thuần chủng ngu ngốc đó. Zero ôm tay quanh thân mình và nhắm chặt mắt. Điều tệ hại hơn trong việc này là không phải cơ thể cậu đang mãnh liệt thèm khát máu, chính xác hơn là cơ thể cậu đang khao khát mùi hương của tên khốn kiếp đó!
“Cậu quá bướng bỉnh.”
Mắt Zero bừng mở. Người thuần chủng thậm chí còn không quan tâm anh đang ướt sũng bên dưới cơn mưa khi đứng trước mặt Zero và nhìn cậu trong chiếc mặt nạ lạnh lùng anh luôn mang trên khuôn mặt mình.
“Ta rất giận vì cậu đã không đến, Kiryu.” Kaname bước đến phía trước và Zero đẩy lưng lùi về thân cây cứng lạnh gầm gừ với Kaname như một con mèo hoang run rẩy. Người thuần chủng đã không cố giấu lời cảnh báo khi anh tiến đến gần hơn và quỳ xuống trước cậu. “Đừng ngoan cố nữa và hãy uống-“
Zero vội vàng tát mạnh tay anh ra và gầm lên. “Tôi không muốn thứ máu bẩn thỉu đó!”
Mắt Kaname nhắm hờ lại. Anh siết chặt lấy cánh tay Zero và kéo tên ngốc đó đứng lên với mình.
“Kiryu, ta khâm phục sức mạnh ý chí của cậu nhưng ngay lúc này sự cố chấp chỉ làm cho tâm trạng ta thêm tệ hơn thôi.”
Cánh tay Zero bị siết chặt đến nỗi cậu không thể ngã lùi về. Cậu thấy được cơn giận dâng lên trong mắt Kuran, nhưng cơn giận trong cậu cũng đang sôi mạnh hơn bao giờ hết. Vung tay ra, Zero thoát khỏi sự kìm hãm của anh. “Đừng động vào tôi! Tôi chịu đựng trò kinh tởm này đủ rồi!” Zero tìm thấy sức mạnh để đứng vững được trên chính đôi chân của mình, cơn khát đang bị đẩy lùi bởi sự thịnh nộ. “Tôi không cần máu anh, Kuran. Vậy nên anh có thể quên đi cái thỏa thuận điên rồ đó được rồi!”
“Cậu là một tên ngốc,” Kaname rít lên. “Cậu thực sự nghĩ mình có thể chống lại được thứ cậu sẽ trở thành ư?”
Sự cảnh giác vụt lên trong đầu Zero khi cậu thấy mắt Kaname hẹp lại. Tay cậu luồn dưới lớp áo khoác để lộ ra khẩu súng bạc và ép chặt nòng vào ngực Kuran khi tên vampire đó siết chặt mái tóc bạch kim. Người thuần chủng dường như không hề ngạc nhiên chút nào cả. Sự thật thì anh đã siết mạnh khẩu súng chặt vào mình bằng tay còn lại. Đôi mắt nâu bắt đầu ánh lên như đám tro hồng bập bùng.
“Hãy bắn đi nếu như cậu thực sự muốn ngưng ta.” Kuran kéo lê khẩu súng vào trung tâm trái tim anh.
Mắt Zero mở to.
Yuuki chạy ngang khu rừng cố gắng lờ đi cơn mưa lạnh giá khi cô tiến nhanh về khuôn viên để tìm Zero. Cậu đã không ở trong phòng khi cô đến tìm. Cậu ấy đã đi đâu? Cô thắc mắc một cách tuyệt vọng. Cô phải tìm cho ra cậu. Cô chỉ không thể tin được là cậu đã nói dối mình sự thật về những viên máu. Nếu Zero không thể uống được chúng thì lí do cho việc cậu cư xử rất kích động gần đây chỉ có thể là vì cậu đang khát.
“Zero ngu ngốc!” Yuuki hét lên dừng lại xoay nhìn xung quanh để rồi không thể bắt gặp hình hài nào của cậu trước khi cô lại tiếp tục chạy về phía trước.
“Bắn ta đi,” Kaname ra lệnh khi anh di chuyển gần đến Zero hơn và đẩy cậu lùi về thân cây lần nữa. “Đó là cách duy nhất khiến ta dừng lại. Nếu không…” Từng từ của anh mờ dần đi trong cái liếc nhìn xuống đôi môi của Zero đầy ẩn ý.
Những ngón tay của cậu run rẩy quanh cò súng. Cậu không thể bắn Kuran… Thậm chí nếu cậu thật sự rất muốn. Yuuki sẽ không bao giờ tha thứ cho điều này. Mắt Zero bừng mở khi hơi thở nóng ấm của người thuần chủng đùa cợt làn môi mình, và cũng không hề mong đợi, cậu phải kiềm chế bản thân mình để không tiến đến gần anh. Ngây người vì thiếu quyết đoán, tất cả những gì Zero làm được chỉ là đứng đó trong khi Kuran khép kín lại khoảng cách giữa hai người và đôi môi quen thuộc ấy lại bao phủ lấy môi cậu. Sự tiếp xúc này không hiểu sao lại ấm đến một cách lạ lùng dưới cơn mưa lạnh cóng. Cậu thợ săn thấy tay mình đang dần ấn mạnh có súng. Dù gì thì Kuran cũng là thuần chủng. Điều này sẽ không giết được anh.
Kaname mạnh bạo tách môi Zero ra và đẩy đầu lưỡi vào trong vòm miệng nóng ẩm của cậu trong lúc tay anh siết chặt mái tóc bạc mềm mại đó để giữ yên khi cậu cố quay đi. Đó là một mùi vị luôn làm cậu nhớ mãi… Nhưng cậu không muốn thế này. Cậu cố giằng súng ra khỏi gọng kiềm của Kuran nhưng người thuần chủng vẫn khăng khăng giữ nguyên nó ở vị trí cũ. Mắt Zero hẹp lại khi Kaname ép thân chặt hơn với mình mặc dù khẩu bloody rose vẫn đâm vào ngực anh như một sự ngăn cách và đó cũng là khi nụ hôn dần mạnh bạo hơn đến nỗi Zero phải run lên. Cậu thợ săn gần như đã hòa vào cùng anh. Cậu thực sự khao khát Kuran thế sao? Cậu bị một tên vampire lôi kéo thậm chí kể cả tất cả những gì cậu đã phải chịu đựng trong suốt cuộc đời mình? Zero nhắm chặt mắt lại. Cậu không thể.
Chết tiệt! Tay người thợ săn buông thỏng xuống bên cạnh, khẩu súng bạc giờ đây đang vất vưởng cố bám lại nơi đầu ngón tay của Zero khi Kuran ép mạnh vào cậu một cách mãnh liệt và khẩu súng đã không còn dí vào tim anh nữa lúc toàn bộ cơ thể ướt lạnh của anh ôm chặt lấy Zero. Cậu thợ săn run rẩy một cách thật bất lực. Chỉ mỗi một nụ hôn này thôi. Thế là tất cả rồi. Khi đầu lưỡi Kuran quấn lấy lưỡi cậu, ý thức của Zero mờ đi.
Kaname nhận thấy sự khuất phục của Zero cả trước khi cậu cảm thấy nó. Cái cách môi Kiryu mở rộng hơn cho anh làm người thuần chủng run lên. Anh nới lỏng dần nắm tóc của Zero và liên tục xoa nhẹ đầu cậu khi Zero chìm đắm vào nụ hôn. Anh yêu thích cách Kiryu luôn hiểu anh như thế này khi cả hai làm cho nụ hôn đam mê nóng bỏng hơn như một ngọn lửa mãnh liệt. Thề có Chúa, Kaname rất ghét việc Kiryu luôn dễ dàng làm cơ thể anh đáp trả thế này. Chỉ mới vài giây trước anh dự tính trừng phạt cậu bằng cách dùng vũ lực với đôi môi đỏ mọng kia để bắt cậu thợ săn phải quỳ gối chấp nhận sự thật rằng cậu khao khát Kaname nhiều như Kaname mong mỏi cậu. Nhưng, thời khắc này đây, Kaname muốn chiếm lấy cậu ngay nơi cả hai đang đứng, ngoài trời và ngay dưới cơn mưa này. Chân Kaname chen vào giữa đôi chân của Zero vì thế mà đùi anh đang ép lấy phần thân dưới của cậu. Zero thở dốc và nụ hôn của họ ngắt quãng.
Yuuki đã nhìn thấy Kaname. Ngay lập tức, cô biết chắc rằng đó là anh, vì cô chưa bao giờ nhầm lẫn cả dù cô chỉ thấy lưng anh. Cô luôn nhìn anh từ phía sau khi anh sánh bước cùng lớp Đêm và dù anh ở đâu cô cũng sẽ nhận ra. Cô sao đỏ định gọi lớn tên anh nhưng chợt khựng lại khi để ý thấy một người khác nữa. Đôi mắt nâu của Yuuki dần mở to ra. Tim cô nhói lại trong g ngực và ánh nhìn cô nhòe đi khi tận mắt chứng kiến hai con người quan trọng nhất cuộc đời mình đang… hôn nhau trước một thân cây.
Dòng suy nghĩ điên cuồng xoay vòng trong đầu Yuuki. Zero căm ghét Kaname và Kaname thật sự là chưa bao giờ để tâm đến cậu. Tại sao hai người họ…? Đây là điều cả hai dang giấu cô sao? Chuyện này diễn ra bao lâu rồi? Cả hai người họ… yêu nhau ư? Sau từng đợt câu hỏi triền miên dữ dội trong tâm trí, Yuuki từng bước một lùi lại đến khi thực sự không chịu được nữa, cô muốn trốn chạy, và ngay lập tức cô quay gót chạy với tốc độ cực nhanh về phòng.
Kaname nghe thấy tiếng bước chân quay đi đằng sau và lườm nhìn về am hiểu. Sớm hay muộn gì cô cũng sẽ biết thôi vì Kiryu sẽ chẳng bao giờ nói cho cô nghe cả. Anh lặng lẽ quay lại nhìn người thợ săn trong đôi mắt chứa đầy sự ham muốn. Đôi mắt lavender đó bây giờ đã dâng đầy khát khao rồi, chúng luôn như thế đối với Kaname và người thuần chủng không bao giờ có thể chống lại được điều này khi anh ở bên Kiryu. Anh chạm nhẹ vào gò má ướt lạnh ấy. “Ta muốn cậu.”
“Tôi không phải một món đồ chơi,” Zero gừ lên và đôi mắt cậu hẹp lại khi ý thức bắt đầu trở về. Cậu đẩy mạnh Kuran ra xa hết mức có thể. Luôn nguy hiểm khi cậu đứng gần anh. “Tôi không thuộc về anh và sẽ chẳng bao giờ!”
Kaname ngây người vì phản ứng đột ngột và quyết liệt này. Chỉ mới một thoáng thôi Kaname thề rằng Zero đã chịu chấp nhận anh.
“Tại sao cậu lại giận đến thế?”
Zero ngập ngừng, một vệt đỏ dữ dội đậm dần hai bên gò má của cậu. Cậu quay mặt đi tránh ánh nhìn khó hiểu của Kuran, ít nhất thì người thuần chủng cũng thấy được câu trả lời khó xử trong mắt Zero.
“Tôi chịu đựng đủ rồi,” cậu lẩm bẩm trong những hơi thở run bật và mệt mỏi tựa lưng vào thân cây.
“Tôi không thể tiếp tục được nữa.” Mắt Zero mệt nhọc hướng lên phía anh. “Chỉ là, đối với anh tôi là cái gì?”
Người thuần chủng ngây ra.
Cũng mới đây một chốc, Ruka nhận ra Kaname đang tản bộ bên ngoài cơn mưa tầm tã sau khi mọi người đã đi ngủ cả. Lo lắng, cô lẻn ra khỏi kí túc xá để bí mật theo dõi anh. Lạ lùng là Kaname-sama lại ở ngoài mưa mà không hề mang theo cây dù nào. Tuy nhiên cô lại mất dấu anh ngay khi vừa chạy ra khỏi khu nhà. Cô thậm chí còn không chắc anh có phải vẫn ở ngoài này hay không. Có lẽ tốt nhất là cô nên quay lại, tóc cô ướt sũng hết cả rồi.
Ruka quay người chuẩn bị trở về phòng để chợp mắt một chút trước khi quá muộn nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy Yuuki. Mắt cô hẹp lại nghi ngờ khi cô sao đỏ chạy ngang hàng cây một cách vô hồn, như thể đang chạy trốn điều gì vậy. Phải chăng Kaname-sama ra ngoài để gặp cô ta? Thế nhưng… tại sao cô ta lại chạy đi như thế?
Tò mò, Ruka hướng ánh nhìn về phía người thành viên kỉ luật vừa mới chạy khỏi. Cô chỉ do dự một thoáng trước khi cảnh giác bước về hướng Yuuki vừa bỏ đi. Và rồi cô thấy nó, điều mà Yuuki chắc chắn đã thấy và cũng chính là điều mà Ruka luôn muốn biết. Cô có thể nhìn thấy tấm lưng của Kaname-sama khi anh đang đứng cách mình vài bước. Từ khoảng cách này, cô dễ dàng thấy anh đang ở với một người nào đó nhưng cô không thể thấy người ấy.
Mặc dù rất muốn đến gần hơn nhưng cô đã không làm thế. Cô sẽ là một con ngốc nếu bước đến gần hơn. Nhưng dù vậy, người đó là ai?- Cô tự hỏi. Ruka ép mắt mình tập trung cao độ hơn. Và dần dần, tim Ruka như ngưng đập. Kiryu? Kaname-sama… và Kiryu?! Chuyện quái quỉ gì thế này? Cô ngoái đầu nhìn về hướng Yuuki vừa biến mất và cau mày. Không phải cô ta sao? Cả khoảng thời gian này…Ruka quay lại về phía Kaname-sama hoài nghi, tim cô như bị ép lại càng lúc càng chặt. Là Kiryu ư?
Khuôn mặt vô cảm khốn kiếp của tên vampire kia thật khó mà nhìn nhưng Zero buộc mình không được quay đi. “Ta chỉ là một món đồ chơi tiêu khiển khốn kiếp nào đó với ngươi thôi sao? Đó là điều ngươi muốn àh?”
Nhìn ta trở thành một con ác thú luôn khao khát chết chóc ư?
“Ngươi nghĩ rằng mình bóp nát được linh hồn ta hay gì khác sao?” Khẩu bloody rose trong tay Zero lập tức hướng thẳng lên ngay phút giây Kuran tiến gần đến cậu.
Kaname dừng lại. Anh không hề mong chờ điều này. Khẩu súng nơi tay Zero đang rung lên trong cả cơn khát và thịnh nộ.
“Kiryu,” anh nhẹ nhàng gọi. “Cậu không phải chỉ là một món đồ chơi.” Ta thật sự yêu cậu. Nhưng làm sao anh có thể nói ra? Cậu sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó…
Nhưng trước hết việc gì ưu tiên thì phải làm trước đã, Kaname suy nghĩ, quan sát cách đôi mắt Zero bắt đầu đỏ rực lên. “Cậu cần phải uống máu ta đã. Chúng ta có thể nói chuyện sau.”
“Không,” Zero lắc đầu từ chối. Mỗi lần cậu uống máu anh, khao khát của Kuran dường như lại tràn vào trong cơ thể cậu và điều đó chỉ làm cho Zero gục ngã thôi. Toàn bộ nguyên nhân cho việc đầu óc của Zero hỗn độn thế này chỉ bởi vì dòng máu của tên chết tiệt đó!
Kaname nhắm mắt nghĩ suy. Tay anh siết chặt lại đến nỗi móng đâm vào lòng bàn tay giải phóng dòng chất lỏng đỏ tươi. Người thuần chủng nhìn cậu thợ săn ngây người và đôi mắt cậu chăm chú quan sát dòng máu chảy ra từ tay Kaname. Anh đưa tay tới phía trước và Zero tát mạnh tay anh ra lần nữa bằng bloody rose rồi gầm mạnh lên tận sâu nơi cổ họng.
“Đừng!”
“Hãy thôi cố chấp đi Kiryu.” Kaname đã sẵn sàng để ép tên thợ săn tóc bạc này và tống máu của mình xuống cổ họng cậu nếu tên ngốc này vẫn không chịu sớm uống máu anh. Zero chắc chắn đã thấy được ý định này trong đôi mắt đó bởi vì bloody rose đã không còn run rẩy nữa mà đang được chĩa thẳng cố định về Kaname. Cả hai người nhất định phải làm khó chuyện này sao?
Zero không thể nhìn thấy được tốc độ di chuyển của anh nhưng Kuran đã thình lình đứng trước mặt cậu. Cậu thấy được cái siết mạnh nơi cổ tay mình và ngay lập tức cơ thể cậu phản xạ đáp trả, tiếng súng vang lên giây phút trước khi nó bị hất ra khỏi tay rồi cả cậu và Kuran đều quỵ ngã xuống nền đất ẩm ướt.
Ruka lạc đi nhịp thở khi cô nghe tiếng súng của tên sao đỏ vang lên. Ngay lập tức cô chạy đến nơi đó. “Kana-mph!”
Một bàn tay bịt chặt lấy miệng cô và ôm eo cô chạy lùi về, cách xa khỏi khung cảnh ấy trong một tốc độ kinh hồn. Cô kháng cự cào cấu cánh tay mạnh mẽ đó đến khi nghe thấy giọng nói bên tai đang cầu xin cô hãy bình tĩnh. Mắt cô mở to và cơ thể thả lỏng ra theo lời của kẻ lạ. Khi đôi tay kia nới lỏng ra một ít, cô vung người và xoay lại để tát tên tóc vàng ngu ngốc vì tội ôm mình như thế.
Hanabusa bắt được cổ tay cô trước khi nó đến được mặt cậu. “Bình tĩnh nào Ruka.”
“Cái quái gì xảy ra với cậu thế hả?” Cô la lên và ngoái nhìn lại ngạc nhiên bởi khoảng cách mà Hanabusa đã kéo cô đi. “Kaname-sama đang bị thương!”
Hanabusa nhanh chóng giữ tay Ruka lại khi cô cố kéo ra để quay về nơi đó. Mùi máu của Kaname-sama bay được đến nơi hai người đứng và cô càng phản kháng dữ dội hơn. Nếu như Hanabusa không thả cô ra thì Ruka sẽ dùng vũ lực để ép cậu.
“Để tôi đi,” cô rít lên hung dữ cảnh báo cậu lần cuối.
“Kaname-sama sẽ ổn thôi. Ngài ấy tự nguyện để Kiryu bắn.” Hanabusa bình thản lên tiếng và Ruka yên người lại lập tức. Mắt cô mở lớn trước lí do của cậu và tay cô lỏng ra trong cú siết chặt mặc dù vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục.
Cô há hốc. “Ý cậu là gì hả?”
Máu chảy dài hai bên khuôn mặt Zero. Cậu hoàn toàn chết lặng vì shock và khiếp sợ nhìn chằm chằm vào Kuran. Dòng máu đỏ thẫm ướt nhòe cả hai bên thái dương và ướt hết cả những lọn tóc nâu mềm mượt khi anh kề sát vào Zero. Máu và nước hòa lẫn vào nhau để rồi rơi lên trên gò má cậu. “Kuran, tôi…”
“Kiryu.” Kaname thấy được sự hối hận trong đôi mắt đỏ rực ấy. Viên đạn chỉ sượt qua đầu anh. Anh không hề để tâm, chỉ hơi nhói thôi, nhưng dù gì thì nó cũng sẽ sớm lành. Anh biết Zero đã không cố ý bóp cò, chỉ vì cậu quá sợ. Nhưng, Kaname vẫn không hiểu được vì sao Kiryu lại sợ uống máu anh đến thế. “Ổn thôi mà,” anh an ủi cậu vì ý thức được rằng mình đã cố tình đỡ viên đạn đó. Có lẽ nếu anh chảy nhiều máu thế này thì Zero sẽ không thể kiềm chế được nữa. “Dù sao thì cậu cũng sẽ phải uống thôi.”
Zero ngập ngừng quay mặt đi khi Kaname chạm ngón tay vào thứ chất lỏng đỏ tươi rồi đưa đến môi cậu. “Kiryu, ta không nên để phí như thế này.”
Đôi mắt lavender liếc nhìn lên chìm vào nơi đen láy sâu thẳm ấy. “Làm ơn đừng để ta phải ép buộc cậu. Uống máu ta đi.”
Tim Zero rung động lên bên dưới g ngực khi cậu nhìn vào Kaname. Ngực cậu bắt đầu nhấp nhô nặng nề lúc nhìn thẳng vào đôi mắt đen tối kia mà hoàn toàn không hề phải chịu đựng sự tội lỗi nào. Tại sao anh lại làm như thế với cậu? Zero đã bắt đầu có tình cảm với kẻ thù sao? Một người mà cậu luôn căm ghét…
Tức giận, cậu đẩy Kaname ra và đứng dậy chạy nhanh vào trong bóng tối của khu rừng dưới cơn mưa đang nhẹ hạt. Khốn kiếp, làm sao cậu có thể yêu người mà luôn muốn sử dụng cậu làm vật thay thế cho một người khác? Cậu thù ghét Kuran, anh là một vampire, tệ hơn nữa là một thuần chủng. Cậu không thể…
Kaname đứng lên nhìn Zero biến mất trong màn đêm. Anh đưa tay lên đầu chặn lại dòng máu đang chảy mạnh xuống hai bên trán. Vết thương trên đầu thường chảy máu liên tục và nhờ vào thứ vũ khí anti-vampire đó mà quá trình hồi phục sẽ chậm hơn bình thường với anh.
“Kaname!” Ichijou thở hổn hển chạy đến. Kaname đã biết trước rằng bọn họ sẽ tới.
“Ổn cả thôi”, anh hờ hững cam đoan và không để tâm đến vẻ lo lắng trên khuôn mặt của người bạn khi Takuma nhìn chằm vào vết máu trên cỏ dưới chân Kaname.
“Kaname…” Ichijou chớp mắt với ánh nhìn của Kaname và thở dài. Đúng như những gì cậu nghĩ. “Những học sinh khác đang trở nên bất ổn. Chúng tôi đã nhận thấy mùi máu rất mạnh. Có phải Kiryu-“
“Kaname-sama.”
Kaname liếc nhìn Seiren, thầm cảm ơn cô đến rất đúng lúc. Anh không thích bị Ichijou thuyết giảng mặc dù anh biết bạn của mình đã đúng. Dù anh rất muốn chạy theo Zero nhưng dường như với tư cách là một thuần chủng thì anh không nên. Anh sẽ đi tìm Zero sau và khi đó anh sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với cậu. Kuran tiến bước về kí túc xá mặt trăng và hai người lập tức theo sau. Dẫu cho sự thật rằng vết thương của anh đang rất chậm hồi phục nhưng khoảnh khắc Kaname bước vào kí túc xá, nó đã hoàn toàn lành lặn.
Zero chạy thẳng về khu kí túc xá mặt trời và rất khổ sở để mở được cánh cổng. Tim cậu đang đập loạn lên. Thậm chí ngay khi đã ở đây, mùi máu ngọt ngào của Kuran vẫn còn vương lại nơi cơ thể mình, dần kéo cậu vào trong cái cạm bẫy điên cuồng một lần nữa. May mắn thay cơn mưa đã rửa trôi đi máu của tên vampire đó trên mặt cậu suốt chặng đường quay về. Bây giờ cậu chỉ cần về phòng và ép đống thuốc máu đó xuống họng. Cậu di chuyển đến bậc thang và lạnh người đứng lại khi bắt gặp phải hình hài của con người đang chắn đường đi của mình trên một trong những nấc thang. Cậu luôn gặp cô vào những lúc khủng khiếp thế này.
Trong suốt một thoáng họ chỉ đứng yên lặng nhìn nhau. Zero để ý thấy mắt cô ướt mọng lên vì nước mắt còn quần áo cô thì xộc xệch ướt đẫm. Một chốc ớn lạnh, Zero thắc mắc liệu rằng có phải cô đã nhìn thấy cậu và Kuran. Và bằng ánh nhìn nơi cô, cậu biết là cô đã thấy.
“Zero… có phải cậu-“ Yuuki không thể nào hoàn thành câu hỏi của mình, vì thế cô đổi chủ đề. Cô có thể hỏi Zero một vài chuyện về Kaname-sama lúc khác. Còn ngay bây giờ, cô muốn biết một việc. “Tại sao cậu nói dối tớ? Cậu đã không uống được những viên máu phải không?”
“Yuuki, không phải bây giờ,” Zero năn nỉ cô trong giọng nói căng thẳng khi cậu đẩy ngang mà bước lên và cố gắng hết sức để không phải nhìn cô. Yuuki cảm thấy cổ họng cậu nghẹn chặt lại.
“Tại sao cậu luôn phải nói dối tớ hả Zero?” Yuuki nói lớn lên rồi quay mặt lại nhìn Zero. “Nếu tớ có thể làm được gì đó để giúp cậu-“
“Để tôi yên!”- Zero ngoái đầu qua vai hét lên át cả giọng cô. “Nếu cậu thực sự muốn giúp tôi thì hãy chỉ để tôi yên.”
Yuuki siết chặt nắm tay. “Được thôi.”
Zero nhẹ nhõm nhìn cô bước đi và vịn tay lên thành cầu thang để ổn định lại. Mùi hương của máu Kuran đột ngột len lỏi vào buồng phổi cậu một lần nữa. Run rẩy, cậu đưa ngón tay lên môi và liếm sạch vết máu còn đọng lại trên đó. Và rồi ý thức cậu mất đi.
Yuuki nghe thấy tiếng Zero đằng sau khi mình bước lên bậc thang đến khu nữ sinh. Cô quay người lại cau mày dữ dội bởi vẫn còn giận vì những từ cậu vừa nói lúc nãy. “Sao cơ? Tớ nghĩ cậu bảo tớ phải đi…”
Nanh của Zero lộ rõ ra lúc cậu nhìn lên Yuuki. Màu mắt của cậu giống hệt như màu đỏ rực của đôi mắt tên vampire đã từng tấn công cô mười năm trước. Cậu tiến thẳng đến chỗ cô và Yuuki ngây người.
“Zero…?” Cô thở dốc lùi lại một bước lên bậc thang trên. Sợ hãi dâng dầy trong giọng cô nhưng Zero không hề quan tâm. Cậu muốn máu cô. Trước khi Yuuki chạy được thì cậu đã vung tay giữ chặt cánh tay cô mà kéo mạnh về phía mình và cũng không hề chần chừ, hai chiếc nanh nhọn của cậu đâm phập vào làn da mềm mại nơi cổ Yuuki. Mùi vị này nổ tung ra trong vòm miệng và cậu rên lên siết chặt mắt khi đang cố kiềm chế một cách vô vọng.
“Kaname?” Ichijou nhăn mày nhìn về người bạn mình khi bỗng dưng anh đứng lại ngay giữa hành lang và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ bằng một ánh nhìn cảnh giác. Sau đó Ichijou chết lặng bởi nhận thấy được chuyện gì đang xảy ra.
Bầu không khí tràn ngập mùi hương của máu Yuuki…